Trên đường lộ chỉ có ít ỏi vài người, vài lão nhân ngồi dưới gốc đại thụ, cầm phiến quạt hương bồ cỡ lớn đàm luận quốc gia đại sự, nước sông chảy qua từ trấn bên cạnh, mang đi mấy phần lá rụng.
Tiếng vó ngựa lộc cộc càng ngày càng nghiêm trọng, âm vang làm mấy lão nhân này chú ý, trong quang ảnh tà dương, có người cưỡi ngựa trắng đuổi tới, mệt mỏi hay phong trần cũng vô pháp che giấu phong mang* của nàng.
*mũi nhọn, ám chỉ tâm tình Dung Văn Thanh không tốt, chỉ muốn hoá thành gươm đao chém chết hai tên kia
"Dung nha đầu? Sao ngươi trở về rồi?" Một vị lão nhân nhận ra người ngồi trên ngựa, cười ha ha chào hỏi.
"Hư — " Ghìm cương ngựa, Dung Văn Thanh xoay người nhảy xuống, "Các bá bá lại đang hóng gió?"
"Ừ, thời tiết tốt như vậy, cũng không có mấy ngày. Qua thêm vài ngày ắt sẽ có mưa to." Trịnh đại bá chào hỏi nàng rất thiện đàm, những lão nhân khác chỉ cười cười không nói chuyện.
Việc Dung Văn Thanh tham gia thi phủ đã truyền khắp thôn trấn, mấy lão nhân này đa số bảy tám mươi tuổi, đối với một tiểu cô nương độc xông thi phủ thậm chí thi viện, đều ôm tâm tính xem náo nhiệt.
Dung lão gia là tú tài duy nhất bên trong huyện thành, cho nên có thể thấy được, công danh tú tài rất khó lấy.
Một tiểu nha đầu, nói muốn thi phủ, nhờ may mắn đạt được danh đầu, cũng không biết họ gì, vậy mà còn dám đi thi viện! Thật là không biết lượng sức.
"Dung nha đầu, nhìn ngươi vội vội vàng vàng, có phải là đạt được công danh tú tài nên trở về báo tin vui?" Trịnh đại bá chỉ là thuận miệng cười nói, nghe lời hắn nói không có bao nhiêu để ý, liền biết được hắn cơ bản không tiếp thu Dung Văn Thanh có thể đỗ tú tài.
Dung Văn Thanh cười cười, không nói gì. Biểu đạt bằng ngôn ngữ có đôi khi rất vô dụng, bởi vì ở trong mắt người đời gièm pha, bất kể ngươi nói cái gì, đều là sai.
Còn không bằng dùng sự thật cứng rắn nói cho bọn họ, kết quả ra sao.
Trịnh đại bá thấy Dung Văn Thanh không trả lời cũng không tức giận. Dung Văn Thanh trầm mặc khiến hắn cảm thấy hệt như suy đoán của hắn, Dung Văn Thanh quả nhiên thi không đậu.
"Hơn nữa, hai ngày trước phụ thân ngươi nói ngươi có một đệ đệ ruột, lúc trước bị người lừa bán, hiện tại tìm được hắn." Trịnh đại bá vẻ mặt bát quái nói: "Ngươi trở về gấp như vậy, là muốn nhìn thấy đệ đệ ngươi?"
"Hai ngày trước?" Tay phải Dung Văn Thanh nắm chặt dây cương, thanh âm lẫn biểu tình đều rất bình tĩnh, "Bá bá là nói, hai ngày trước đệ đệ đã về nhà rồi?"
"Không sai, chắc cha mẹ ngươi thấy ngươi còn thi, không nói cho ngươi." Trịnh đại bá không thấy được phản ứng mình muốn thấy, trên mặt mang theo mất mát khó che giấu, còn tưởng rằng Dung Văn Thanh đương trường trở mặt đâu! Nha đầu này tính khí không tốt, cho tới bây giờ đều không dễ chọc, vì sao hôm nay lại lãnh tĩnh như thế.
Chẳng lẽ nàng thật sự có đệ đệ ruột, nam đồng rụt rè dễ sợ hãi kia không phải con riêng của Dung lão gia?
Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Dung lão gia có một đứa con riêng, người ngoài biết còn sớm hơn Dung Văn Thanh. Dung lão gia tiếp tế cho đứa con trai ngoài giá thú nhiều năm như vậy, không có khả năng không ai phát hiện.
Chỉ là tất cả mọi người dối gạt Dung Văn Thanh và Dung phu nhân thôi. Đây là chuyện nhà người khác, có thể lắm miệng dò hỏi, nhưng không thể khiến nó vì bản thân mình mà bùng nổ.
Tư tưởng bo bo giữ mình của dân chúng phổ thông, là thâm căn cố đế.
"Ta vội vã về nhà thăm hỏi cha mẹ, xin phép cáo từ trước, các vị bá bá cứ thong thả ngồi." Dung Văn Thanh thi lễ, xoay người lên ngựa, vó ngựa giương cao, thân ảnh của nàng trong giây lát biến mất ở đầu đường.
"Xem thái độ của nàng, nam hài ngây thơ chất phác kia thật sự là đệ đệ nàng?" Một vị lão bá vuốt chòm râu sơn dương thật dài, chậm rãi nói.
Trịnh đại bá lắc đầu, "Khó nói, ngươi cũng gặp qua nam đồng kia rồi, thân hình đơn bạc, ánh mắt khiếp nhược, lúc đi vào Dung gia đầu cũng không dám ngẩng lên. Nói hắn là đệ đệ của Dung nha đầu, không khỏi quá khác biệt."
Mấy lão bá còn lại gật đầu. Dung Văn Thanh dáng người thon dài, ánh mắt sáng rỡ, vẻ ngoài đoan trang, lúc nào cũng là bộ dáng khí định thần nhàn, nhiều năm qua chưa từng thấy nàng mất khống chế.
Hai người khác biệt như thế, nói là thân tỷ đệ, không khỏi quá gượng ép.
"Tiểu thư! Người đã trở về!" Nhìn thân ảnh Dung Văn Thanh giục ngựa chạy đến, Cẩm Sách vội vàng đón tiếp.
Nhìn đến người nghênh đón mình là thị nữ bên cạnh Dung phu nhân, Dung Văn Thanh không nói gì, chỉ là đem dây cương đưa cho một gã sai vặt.
"Các vị thân tộc trong tôn thất đã ở trong phủ, sáng sớm ngày mai, sẽ chạy tới tổ từ*, sửa họ cho tên ngoại sinh tử kia, ghi tên hắn dưới danh nghĩa của phu nhân! Hơn nữa, lão gia còn muốn đem vị ngoại thất kia vào phủ, thăng làm quý thiếp!"
*đền thờ tổ tiên
Dung Văn Thanh cất bước vào phủ, tuy nói nàng cũng được xưng là tinh thông cưỡi ngựa, nhưng nàng cưỡi như điên suốt một tiếng đồng hồ, chân đã sớm mềm nhũn.
Kỳ thật nàng cảm thấy chân rất đau, đặc biệt là nơi tiếp xúc với yên ngựa, nhưng nàng không thể nói đau, cũng không thể lộ ra thần sắc đau khổ.
Không biết có bao nhiêu người, đang chờ xem chuyện cười của nàng! . Truyện Ngôn Tình
Bao quát, vốn là phải đứng về phe nàng Dung phu nhân.
"Phu nhân đã khóc một ngày rồi, nếu còn như thế, đôi mắt sẽ hỏng mất! Tiểu thư! Mau nghĩ biện pháp đi! Nếu không..." Cẩm Sách xem Dung Văn Thanh nãy giờ không nói gì, lòng nóng như lửa đốt.
"Nếu không? Nếu không cái gì? Nếu không, nàng sẽ thay người khác dưỡng đứa nhỏ?" Dung Văn Thanh cười lạnh một tiếng, cuối cùng cũng mở miệng.
Cẩm Sách kinh ngạc, không biết nên đáp lại câu nói này thế nào, chỉ lẩm bẩm một tiếng "tiểu thư" liền không nói nữa.
Dung Văn Thanh không cùng Cẩm Sách nhiều lời, nhiều lời cũng vô dụng, Cẩm Sách bất quá chỉ là một thị nữ, chính chủ còn đang khóc sướt mướt nghĩ đến người khác sẽ cứu bà ta đâu!
"Ô ô ô... Lão gia! Thật ác độc a! Ta thành thân với ngươi mười bảy năm, tuy nói vô công, nhưng cũng vô tội a! Vậy mà ngươi lại muốn rước một nữ tử xuất thân yên hoa* về làm quý thiếp! Sao ngươi có thể để cho nàng nhập phủ!"
*thanh lâu
"Phu nhân, đừng khóc, người đã khóc một ngày, coi chừng hư mắt."
"Phu quân ta thay lòng đổi dạ, ta còn cần cặp mắt này làm gì a!"
Dung Văn Thanh chưa đi đến phòng, lại chợt nghe thanh âm Dung phu nhân gào to kêu lớn, cùng với tiếng khuyên can của Cẩm Sắt.
Cẩm Sách lo lắng Dung phu nhân, vội hướng Dung Văn Thanh hành lễ, liền vào trong khuyên can Dung phu nhân.
"Cẩm Sách, sao ngươi trở về? Văn Thanh nàng đã ở?" Dung phu nhân nhìn đến Cẩm Sách, giống như nhìn đến cứu chuộc của mình, nàng lập tức nín khóc, động thân liền đi ra ngoài.
Còn chưa ra khỏi, đã thấy Dung Văn Thanh đứng cách cửa không xa.
"Văn Thanh, con đã về! Phụ thân con, hắn, hắn quả thật là vô lý a!" Nhìn thấy Dung Văn Thanh, uất ức đầy mình Dung phu nhân liền tiêu tan không ít. "Con nhất định phải ngăn phụ thân con lại, quyết không thể để tiện nhân kia nhập phủ!"
Dung Văn Thanh nhìn Dung phu nhân, không nói gì.
Dung phu nhân thật sự không còn trẻ, nàng vẫn nhớ rõ bộ dáng của Dung phu nhân lúc mới xuyên qua. Nàng sinh ra đại khái một tuần mới mở mắt, đầu tiên nhìn thấy, chính là Dung phu nhân đang ôm nàng nhẹ nhàng hát ru.
Khi đó Dung phu nhân mười tám tuổi, là độ tuổi hào hoa phong nhã nhất của đời người.
Hiện tại Dung phu nhân ba mươi bốn tuổi, vốn cũng là độ tuổi có ý vị nhất của nữ nhân, nàng lại trổ tóc bạc, khoé mắt cũng sinh ra rất nhiều nếp nhăn.
Nơi này là cổ đại, là cổ đại mà thọ mệnh trung bình chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng thọ mệnh ngắn ngủi là của dân chúng làm công nông, thiếu thốn thức ăn và y dược!
Dung phu nhân không cần làm công nông, gia cảnh sung túc, chưa bao giờ nếm qua cực khổ, vốn phải sống đến bảy tám mươi tuổi, vì sao nàng lại già đi?
Là bởi vì một tên nam nhân không đáng.
Tình yêu là cái gì? Dung Văn Thanh chưa bao giờ hiểu rõ, kiếp trước nàng chết quá sớm, kiếp này nàng lại quá nhỏ, tình yêu điên cuồng trong truyền thuyết, nàng chưa từng trải qua.
Nhưng nàng biết, tình yêu không nên khiến một người tiều tuỵ, khiến một người điên cuồng, khiến một người đánh mất lý trí thậm chí đòi sống đòi chết.
"Mẫu thân, người muốn thế nào?" Dung Văn Thanh nhắm mắt định thần, biết rõ là sai, còn cố tình làm, đó là ngu xuẩn. Ý nguyện cá nhân rất quan trọng, nhưng nó không có nghĩa là, ngươi có thể dùng ý nguyện cá nhân đi cưỡng bách người khác, buộc bọn họ thuận theo tâm ý của ngươi. "Chỉ là bởi vì không muốn mẹ Tôn Văn Kiệt nhập phủ sao?"
Thanh âm quá bình thản của Dung Văn Thanh làm Dung phu nhân ngưng nức nở, nàng lui về sau một bước, cúi đầu không nói.
Đúng thế, nàng chỉ là không muốn mẹ Tôn Văn Kiệt nhập phủ mà thôi. Về phần Tôn Văn Kiệt cải danh, được nuôi dưới danh nghĩa nàng, nàng cũng không bài xích.
Dung phu nhân đột nhiên cảm thấy áy náy, nàng vẫn là có lỗi với hài tử duy nhất của mình.
Dung Văn Thanh xoay người đi, không lưu luyến.
"Văn Thanh!" Nhìn bóng lưng Dung Văn Thanh, trong lòng Dung phu nhân co rút đau đớn, nàng hô một tiếng, lại không biết nên nói cái gì.
"Phụ thân con, hắn cũng có nỗi khổ tâm của mình."
Nàng chờ đợi, vĩnh viễn không phải thứ mà nàng muốn.
"Thi viện lần này, con là hạng nhất." Dung Văn Thanh biết, biểu cảm của mình nhất định rất khó coi. Hết thảy đã định, từ lúc nàng bước ra khỏi cửa nhà. "Sang năm con sẽ tham gia thi hội, con sẽ trở thành Trạng nguyên trẻ tuổi nhất Mục triều."
"Văn Thanh..." Dung phu nhân trừng to con ngươi, không thể tin được che miệng lại, "Con..."
"Lần đánh cược kia, con vốn đã thắng, hắn muốn danh đầu thi phủ, con cho hắn danh đầu thi viện, đủ sao?" Dung Văn Thanh đột nhiên nhớ lại vài chuyện ở kiếp trước.
Thế gian này, không phải là cha mẹ nào, cũng đều yêu thương âu yếm hài tử của mình.
"Đủ, đương nhiên đủ! Hắn biết, con là niềm kiêu ngạo của Dung gia... Ô..." Dung phu nhân run rẩy hai tiếng, cuối cùng khóc không thành tiếng, hài tử của nàng ưu tú như vậy, so với tất cả mọi người đều ưu tú. "Nhưng mà, con chung quy là một nữ tử a!"
"Đơn giản chỉ vì ta là nữ tử, các ngươi sẽ cướp đi mọi thứ thuộc về ta a?" Dung Văn Thanh bị câu nói này chọc cười, "Mẫu thân, người không cảm thấy, chuyện này rất buồn cười sao?"
Dung phu nhân không đáp, nàng cũng biết, chuyện này đối với Dung Văn Thanh quá không công bằng.
"Tôn Văn Kiệt sẽ không thể sửa họ Dung, tất cả của Dung gia, đều thuộc về ta." Dung Văn Thanh nghiêng đầu, nhìn thân sinh mẫu thân kiếp này một lần cuối cùng, "Không thuộc về ta, ta sẽ không lấy. Nhưng đã thuộc về ta, người khác đừng hòng cướp đi!"
Mấy chục ngọn nến thắp sáng đại sảnh rõ như ban ngày, hơn mười người họ hàng ngồi ở ghế dưới, trưởng lão và Dung lão gia ngồi ở ghế trên. Bên cạnh, là một thân ảnh nhỏ gầy.
"Tiểu thư! Lão gia đã phân phó, không cho người khác đi vào!" Gã sai vặt lớn tiếng hô, hắn sớm bị Dung Văn Thanh tát một cái văng đến trong góc, thân thể run lên, không thể động đậy.
Đây là một trong những chương mà tui thích nhất trong truyện, không biết vì sao nữa, tui thích cách xử lý của Dung Văn Thanh ở mấy chương sau, tuyệt đối không phải buff =))))