Thí Chủ Mau Tỉnh Lại

Chương 12: Càng muốn che giấu thì càng giải thích, càng tô lại càng đen*



Uống hết ấm này qua ấm khác trà Bích Loa Xuân, ăn từng đĩa từng đĩa điểm tâm. Cho đến giữa trưa vẫn không thấy Tiểu Nguyệt theo lối cũ đi từ tiệm đồ cổ ra. Ước tính sơ sơ lúc cô ta đi vào cho đến giờ đã hơn hai canh giờ.

Tôi hỏi: "Có thật cô ta đã vào đó không vậy?"

"Đúng vậy". Hi Âm gật đầu.

Tôi đứng lên, sốt ruột đi qua đi lại. Sau một lúc lâu buột miệng: "Sao lâu như vậy rồi mà còn chưa ra? Thật sự nếu lựa đồ cổ thì nhiêu đó thời gian cũng đủ để lựa kỹ càng được mười bảy, mười tám vật quý báu rồi. Ta đoán là trong tiệm đồ cổ kia có lối đi khác, có khi nào Tiểu Nguyệt đã bỏ trốn đến nơi khác rồi không?"

Hi Âm vẫy tay về phía tôi, bình tĩnh nói: "Nàng bình tĩnh một chút, đừng nóng nảy, lại đây ngồi đi".

Bờ môi hắn hiện lên một nụ cười, khó khăn lắm so với nắng xuân càng thêm rực rỡ, so với gió sớm càng thêm ấm áp. Mọi cảm giác thiếu kiên nhẫn và nóng nảy trong nháy mắt biến mất, tôi có cảm giác như mây tan sương biến mất, gió chầm chậm thổi đến, nước không gợn sóng. Vì thế "Ừ" một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hi Âm không hổ danh là một cao tăng đắc đạo, cứ như vậy điềm đạm ngồi uống trà, không có chút rối loạn, mỗi một chuyển động đều lịch sự nhã nhặn, anh tuấn kiệt xuất. Trực tiếp khiến cho các cô nương liên tiếp đi qua đi lại, lộn xộn hỗn loạn, người trước vừa đi người sau đã đến, cứ từng người từng người một.

Có những người bạo dạn, trực tiếp ném thẳng khăn tay, trâm cài tóc, túi thơm, cũng có người thậm chí ném cả một cái yếm!

Ôi cái cuộc đời này...thời nay người ta tân tiến quá mà.

"Trên trời một ngày dưới đất ngàn năm", câu này đúng là có lý. Chẳng qua tôi ở chùa dưỡng thương có một tháng ngắn ngủi, xã hội đã phát triển tới mức như vậy mà không bị trình tự nào cản trở, tôi mà đợi những thôn dân vùng núi chắc là nhịp chân đã bị cản trở theo không kịp.

Nếu Hi Âm không mặc áo trắng nhanh nhẹn, tóc như mặc ngọc*, trên dưới toàn thân đều không có một chút nào đặc trưng của người xuất gia, thật sự tôi muốn đi đến nhắc nhở các cô ấy một chút - người này chính là cao tăng Phật pháp vô biên, đã sớm hiểu rõ cuộc đời hư ảo, một mình sót lại, coi sắc đẹp như mây bay, tuyệt đối không động tâm với son phấn đời thường nữa. Các người tỉnh lại đi, nên làm gì thì đi làm chuyện đó đi.

*mặc ngọc: ngọc đen

"Vẻ mặt này là sao?". Hắn thản nhiên nhìn tôi, bờ môi như cười như không.

Tôi sửng sốt, tay vỗ vỗ mặt mình theo bản năng, hỏi: "Vẻ mặt nào?"

"Vẻ mặt ghen ghét như kẻ thù, thề không đội trời chung".

Tôi nghẹn giọng, trông dữ tợn như vậy sao...

"Cô nương kia, đó, chính là cô mặc đồ màu vàng nhạt đó...Thị lực của cô ta không tốt, vậy mà ném chuỗi ngọc đó đến tận chỗ ta. Ai da, ta đau quá, đau quá...". Tôi che cánh tay, rơi nước mắt lã chã nói: "Vết thương lớn của ta vừa mới lành, cả người vẫn còn đau, vậy mà cô ta còn ném vào ta, rõ ràng cô ta muốn ném đồ vào người...Aaaaaa, ta bực mình quá!"

"Phải không vậy?". Hi Âm nhíu mày, trong tay cầm một vật hình vuông màu đỏ nói: "Ta nhớ rõ là cái yếm này là cô ta ném mà?"

Tôi buồn bực liếc mắt nhìn cái yếm kia, cười khan nói: "A ha ha ha, ta nhớ lầm, là cái cô mặc váy màu xanh lục kia kìa".

"Tiểu Mai", hắn bí hiểm gọi tôi, cười nói: "Rốt cuộc nàng tức giận vì cô ta ném cái yếm vào nàng hay là vì căn bản nàng tưởng cô ta ném vào ta?"

Lời này, có ý, gì chứ...

Tôi giải thích: "Không phải, người coi đi, hai chúng ta hiện tại đều là nam giới, cô ta ném yếm vào người người cũng không có liên quan đến ta, ta tức giận làm gì chứ?"

Nghĩ ngợi rồi lại tưởng tượng, hiện giờ chẳng qua tôi chỉ là gái giả trai thôi, bèn nói: "Không phải, tuy rằng bề ngoài ta là nam giới nhưng thực tế là vẫn là nữ giới, cho nên cô ta ném yếm vào người làm cho ta tức giận...Á, sai rồi, ta tuyệt đối không tức giận".

Hi Âm nhìn tôi, không nói một lời, ý cười càng ngày càng sâu. Trong lòng tôi hồi hộp, làm sao mà cảm giác hệt như là đúng như vậy.

Sau một lúc lâu hắn hỏi tôi: "Nàng có từng nghe qua câu này chưa, đó là càng muốn che giấu thì càng giải thích?"

"Có nghe qua một lần". Tôi nuốt nước bọt, quyết định giả ngây giả ngốc: "Nhưng ta không biết câu này nghĩa là gì".

"Ý là...càng tô thì càng đen". Trong chớp mắt cặp mắt phượng kia tràn ngập ý cười, giống như có sao sáng hòa tan vào trong đó.

Tôi: "..."

Tất nhiên, ngoại trừ những ánh mắt ái mộ của các chị em thì còn có ánh mắt ghen tị của cánh mày râu. Những ánh mắt đó cứ như dao vùn vụt kéo đến từ mọi hướng, vây lấy tôi và Hi Âm, đồ vật cứ ném đến không biết mệt.

Thân mình tôi chấn động, toàn thân rét run từng trận, quệt quệt Hi Âm nói: "Thánh tăng à, hay là chúng ta về thôi?". Vừa dứt lời, có hai gã thân mình vạm vỡ chập chờn đi ngang qua, tiện thể để lại bốn ánh mắt sắc như dao lạnh thấu xương.

Hi Âm thoải mái để lại tiền trà nói: "Được".

Tôi nhìn vào hiệu đồ cổ "Hữu phượng lai nghi", bối rối nói "Còn Tiểu Nguyệt...?"

"Tiểu Nguyệt đã đi vào đó hai canh giờ, giờ lại không thấy đi ra tất nhiên là đã trốn từ lối khác. Thời gian nhạy cảm này, cô ta thân là nha hoàn của Tang Mộc Vân lại một mình rời Tang phủ lâu như vậy mà không về, chắc chắn là kẻ khả nghi. Chi bằng tìm hiểu thăm dò hiệu đồ cổ này lai lịch như thế nào, ngày mai lại cải trang đến đây".

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Cải trang?"

"Mặc dù không biết người đứng phía sau hạ cổ này như thế nào, nhưng ta và nàng lấy lí do chữa bệnh để đến Tang gia, chắc chắn Tiểu Nguyệt đã thông báo cho hắn trước. Nói không chừng lần này đúng lúc cô ta tới để mật báo. Nếu muốn điều tra ra chân tướng, nhất định phải cải trang để đánh lừa kẻ khác".

"Cải trang như thế nào?". Não tôi lướt qua mấy đoạn cải trang trong sách vở hỏi: "Có phải mang râu giả như cướp biển không?"

Hi Âm đỡ trán cười nói: "Cướp biển? Nàng muốn bị quan phủ mời đi sao? Không cần phiền phức như vậy, nàng mặc trang phục nữ, ta cải trang một chút là được".

***

Đêm đến, tôi chán chường ngồi trong phòng giã thuốc. Đương nhiên là không phải thuốc chữa bệnh mà là thuốc dưỡng thai cho Tang Mộc Vân.

Tang Mộc Vân đã mang thai hơn một tháng, ngoại trừ tôi và Hi Âm, Tang phủ không một ai biết. Cũng không biết Hi Âm có nói cho 'phượng ẩn long tàng' biết tin nửa buồn nửa vui rằng hắn sắp thăng chức trở thành cha hay không.

Hôm nay khi chúng tôi trở về, lại chứng kiến một màn đã thấy khi lần đầu vào phủ - Tang Mộc Vân ngây ngốc đứng trong sân, ánh mắt lơ đãng chăm chú nhìn về một hướng. Lâm Tranh đi đến trước mặt nàng, nhã nhặn thi lễ, dịu dàng nói: "Tiểu sinh Lâm Tranh, ngưỡng mộ Tang tiểu thư đã lâu, rất mong được làm quen với tiểu thư".

Trong mắt nàng trống rỗng và mờ mịt, có thêm vài phần hoang mang. Nhưng của hắn là tất cả nồng nàn quyến luyến sâu nặng, né tránh không được.

Tôi khóc nức nở không ngừng, thầm nghĩ chuyện đã tiến triển đến mức tiến thoái lưỡng nan như thế này là do lúc trước bọn họ không có đủ can đảm, không dám trực diện đối mặt với cuộc đời tăm tối và máu chảy đầm đìa.

Nếu ngay từ đầu bọn họ bày tỏ thẳng thắn tình cảm với song thân, mặt dù chắc chắn sẽ gặp chuyện chia cắt nhưng phần lớn sẽ giống như Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh trong "Tây sương kí"* , trải qua một phen đấu tranh rắc rối li kì, cuối cùng cũng có thể đoàn tụ, trở thành người một nhà.

*Tây sương ký (西廂記, truyện ký mái Tây), còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký (崔鶯鶯待月西廂記, truyện về Thôi Oanh Oanh chờ trăng dưới mái Tây), là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức (1297-1307) đời Nguyên Thành Tông (1295-1307), miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy.

Hơn nữa, Lâm Tranh lại là người có tài, phẩm chất tốt, chuyện mang thai lâu ngày cũng sẽ có người phát hiện ra. Mặc dù bây giờ hắn đỗ khoa thi này, thì khoa sau, khoa sau sau nữa...Trong khoa thi luôn luôn có người tài, có thể giống như Trương Sinh chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng, tại thời điểm này, lời nói dối một khi đã nói ra, mặc dù không muốn chỉ e là cũng vẫn phải tiếp tục che lấp.

Nếu bây giờ Lâm Tranh chạy đến nói với Tang lão gia: tôi và con gái của ngài đã có tình cảm từ lâu, chân thành tha thiết, làm chuyện mây mưa...Cho Tang lão gia biết chuyện như vậy, chỉ sợ ông ấy thẹn quá hóa giận lôi gậy ra đánh Lâm Tranh.

Nhưng nếu không nói, sẽ có ngày Tang lão gia phát hiện con gái của mình mang thai, chẳng lẽ đi gặp mọi người giải thích rằng: "Một buổi tối tiểu nữ mơ thấy sóng cuộn ngập trời, rồng vàng chạm vào bụng, sau đó liền kiểm tra thấy mạch hỉ" sao?

Hầy, nói không được mà không nói cũng không được, thật là tiến thoái lưỡng nan, rắc rối phức tạp!

Trước nghĩ, sau lại tưởng tượng, tôi quyết định không để một mình mình rối trí, muốn cùng Hi Âm có phúc cùng hưởng, bèn bỏ cái chày giã thuốc xuống, khoác áo đứng dậy.

Đẩy cửa bước ra, một thân hình thon gầy đập vào mắt. Tôi thấy Tiểu Nguyệt tay cầm lồng cơm, đang đi về phía phòng của Tang Mộc Vân.

Trong đầu tôi căng thẳng, lên tiếng gọi cô ta lại: "Cô nương Tiểu Nguyệt”.

"Sư phụ Giới Ức, trễ thế này rồi còn có chuyện gì sao?". Cô ta dừng bước, nhìn tôi không chút bối rối.

Tác phong chuyên nghiệp, tác phong rất chuyên nghiệp.

Tôi tủm tỉm cười nói: "Cô đi đâu vậy? Hôm nay sức khỏe của tiểu thư cô thế nào?"

Tiểu Nguyệt nói: "Không có gì khác biệt. Chập tối thánh tăng bắt mạch cho tiểu thư, bảo là xem xét lại. Bây giờ tiểu thư vừa ngủ dậy, nô tỳ chưng yến huyết và đu đủ đem cho tiểu thư".

*yến huyết: là yến sào có màu đỏ. Tổ yến có màu đỏ là do vách đá nơi chim yến làm tổ có nhiều ô xít sắt.

"Vậy hả? Thật là khéo léo. Sư phụ nói, mỗi ngày phải chú ý kỹ đến sự thay đổi của mạch tượng của Tang tiểu thư, để người mau tìm ra phương thuốc nhanh chóng chữa bệnh cho tiểu thư. Vừa rồi người mới sai ta đi bắt mạch cho tiểu thư rồi quay lại báo cáo". Tôi xoa tay, hòa nhã nói với cô ta: "Vậy...ta cùng cô quay lại đi".

Tiểu Nguyệt liếc mắt nhìn tôi có chút nghi ngờ, tôi trấn tĩnh mỉm cười. Cô ta khó xử nói: "Nhưng trời đã khuya lắm rồi, sư phụ...e là có nhiều điểm bất tiện".

Tôi nói: "A di đà Phật, với người xuất gia thì thế gian tất cả đều là hư vô, trong mắt chỉ là ảo ảnh và mây bay thôi. Xin hỏi Tiểu Nguyệt cô nương, lễ tiết quan trọng hay bệnh tình của Tang tiểu thư quan trọng hơn?"

Cô ta hơi sửng sốt, như là đang âm thầm suy nghĩ lời nói của tôi. Một lát sau gắng gượng gật đầu, dẫn tôi đi về hướng khuê phòng của Tang Mộc Vân.

***

Hương khói từ bác sơn lưu kim lô* bốc lên nghi ngút, lượn lờ lơ lửng, trong chớp mắt khói lan ra đầy phòng.

*một loại lò hương, mình tra nhưng không có thông tin cụ thể

Rèm che kín phía trong, Tang Mộc Vân lặng lẽ nằm ở mép giường mê mẩn. Gương mặt vốn dĩ thanh nhã giờ phút này lại đỏ bừng, đuôi mày khóe mắt tràn đầy vẻ quyến rũ. Môi đỏ khẽ hé hơi hơi thở dốc, trên trán có lớp mồ hôi mỏng.

Hơi giống với những gì tiểu thuyết mô tả, tình hình là tiểu thư kia vừa tỉnh dậy sau mộng xuân.

Tiểu Nguyệt nói: "Tiểu thư, sư phụ Giới Ức đến xem bệnh tình của người".

Mắt Tang Mộc Vân dừng ở người tôi, ánh mắt ướt át, giống như nước chảy tràn từ trong hồ ra. Một giai nhân tràn ngập xuân tình ở trước mặt, nếu tôi là đàn ông chỉ sợ cầm lòng không được rồi.

Nàng nhẹ giọng nói: "Mời sư phụ ngồi"

Tôi theo lời ngồi xuống, giả vờ bắt mạch cho nàng ta, nói: "Ta thấy thần sắc của Tang tiểu thư có vẻ khác thường, vừa rồi mơ thấy gì vậy?"

"Ừm". Nàng buông mắt thẹn thùng, càng trở nên kiều diễm lả lướt.

Tôi thầm nghĩ, dáng vẻ nửa muốn nói nửa không muốn này, phần lớn là mộng xuân rồi. "Vậy mỗi khi tiểu thư ngủ đều nằm mơ, mọi việc trong mơ đại khái đều giống nhau phải không?"

Nàng ta im lặng, lại cúi đầu càng thấp. Dưới ánh nến lập lòe, dáng vẻ lại thêm kiều mị. Lông mi dài trên gương mặt trắng nõn của nàng ấy tạo thành một cái bóng loang lổ.

Trầm ngâm một lát, tôi quyết định ướm hỏi: "Khụ, tiểu thư có nhớ người trong mơ là ai không?"

Tang Mộc Vân nhẹ lắc đầu, vẻ thẹn thùng quyến rũ trong chớp mắt biến thành vẻ ai oán thê lương, mờ mịt nói: "Không nhớ rõ".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv