Theo Đuổi Đến Cùng

Chương 34



Tiếng nước chảy ngừng lại, Doãn Sắt lại đứng trong phòng tắm thật lâu cũng không ra.

Lục Dĩ Trạch ngồi trên ghế sa lon xem sách biết Doãn Sắt đang ở bên trong kéo dài thời gian, chờ đến sốt ruột, liền ngồi xổm xuống lấy quần áo của mình từ trong hành lý ra chuẩn bị tắm rửa, đi tới trước cửa gõ cửa.

"Lục phu nhân, cũng nên đi ra rồi."

Đã nói xong, nhưng một lúc lâu sau Doãn Sắt mới ra ngoài, "hì hì" cười nhìn Lục Dĩ Trạch, rồi sau đó cúi đầu đẩy anh vào trong phòng tắm, đóng cửa lại thay anh, còn mình thì nhẹ nhàng đi đến bên giường, cầm máy sấy trên tủ đầu giường thổi khô tóc.

Đợi đến khi Lục Dĩ Trạch đi ra lần nữa, phát hiện Doãn Sắt đã nằm ngủ thiếp đi ở trên chiếc giường nhỏ kê sát mặt tường này.

Đèn ngủ trên đầu giường, chiếu sáng hàng lông mi rất dài của cô, tạo thành một cái bóng khá dài trên mặt.

Anh nhìn cô ngủ, cúi đầu hôn lên ánh mắt cô, động tác rất chậm chạp cũng rất nhẹ.

Bởi vì những cử chỉ nhẹ nhàng dịu dàng của Lục Dĩ Trạch mà cái đầu nhỏ của Doãn Sắt đột nhiên lắc lư một chút, lúc này Lục Dĩ Trạch mới phát hiện ra là cô đang giả bộ ngủ.ddiieenndllqd

Anh cũng không vạch trần, theo mắt hôn lên sống mũi của cô, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô, lại hôn lên đôi môi cô, chỉ là động tác có hơi mạnh mẽ hơi vừa nãy một chút, nhưng cũng đã kiềm chế rất nhiều.

Doãn Sắt vẫn nhắm mắt lại giả bộ ngủ như cũ, bởi vì đang cố chịu đựng, bàn tay để ở phía dưới chăn cũng nắm thành quyền.

Lục Dĩ Trạch hôn cô hôn rất nhẹ nhàng, một cái tay khác đã xâm nhập vào bên dưới lớp quần áo của cô, từ đằng sau dần dần lên đến trước ngực, vuốt ve nơi mềm mại kia.

Kể từ đêm đó tới nay, giữa bọn họ từng có rất nhiều lần, trong phương diện này từ non nớt anh cũng dần dần trở nên thuần thục, cho dù là mấy động tác nhỏ nhẹ cũng có thể khiến cho Doãn Sắt có phản ứng.

Cũng giống như cô lúc này, cuối cùng vẫn không thể nhịn được mà thở gấp ra tiếng.

Lục Dĩ Trạch cười nói với cô: "Lục phu nhân, giả bộ ngủ là không tốt."

Thổi khí bên tai cô, nói ra những lời này, khi Doãn Sắt mở mắt nhìn anh chằm chằm thì ngón tay anh đã đưa vào phía dưới quần cô. Cách quần lót phát hiện bên trong cô ấy đã hơi có chút ươn ướt, nhìn cô vợ nhỏ, anh hôn một cái lên lông mày cô, lột quần cô xuống, trêu chọc cô, cho đến khi cô hoàn toàn động tình, dùng một ngón tay tiến vào thân thể của cô.

"Ưmh ——" Động tác của Lục Dĩ Trạch khiến Doãn Sắt kích động kẹp chặt anh, Lục Dĩ Trạch lập tức lại tăng thêm một ngón tay từ từ đưa vào trong cơ thể cô, khi đưa đến một điểm nào đó, phản ứng của Doãn Sắt càng thêm kịch liệt, kẹp càng chặt hơn.

Lục Dĩ Trạch cởi áo choàng tắm của mình xuống, để tay Doãn Sắt vuốt nóng rực của mình, để cho cô dẫn dắt hạ thân của mình từ từ tiến vào thân thể cô, lại đụng đến điểm vừa rồi.

Một lần lại một lần, càng ngày càng kịch liệt, thoải mái khiến Doãn Dắt muốn kêu ra tiếng.

Nhưng mà trong nhà còn có ba người khác, cô cắn môi chịu đựng, tay ôm Lục Dĩ Trạch bởi vì dùng sức mà trên lưng anh có vài vết móng tay.

Trên chiếc giường nhỏ hẹp, bọn họ rất gần nhau, mặc dù có mở máy điều hòa, nhưng mà bọn họ vẫn cảm thấy càng ngày càng nóng.

. . . . . .

Vui thích ngắn ngủi đi qua, hai người tắm rửa sạch sẽ rồi ôm nhau thật chặt cùng tiến vào giấc ngủ.

Đêm hôm ấy, Doãn Sắt bởi vì mệt mỏi không để ý đến chênh lệch múi giờ nên ngủ ngon cả đêm, ngược lại Lục Dĩ Trạch ở trong phòng tối đen ôm vợ đến nửa đêm mới ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai lúc Doãn Sắt tỉnh lại, Lục Dĩ Trạch vẫn còn đang ngủ say.

Doãn Sắt cười hôn một cái lên trán anh, xuống giường rửa mặt sau đó xuống lầu một.

Thi Minh Uy và Doãn Nhạn Chi đã dậy từ sớm, đang ngồi trong phòng khách xem tin tức buổi sáng trên ti vi, còn Thi Dương đã đến tổng công ty của S. Y, cả nhà hiện chỉ có Lục Dĩ Trạch đang ngủ trên lầu.

Doãn Sắt nhìn trưởng bối le lưỡi một cái, cười ngồi trên ghế trong phòng ăn, lại đứng lên đi đến tủ lạnh cầm chai sữa tươi đổ vào trong ly, ăn bữa ăn sáng đơn giản.

Sắp ăn xong bữa ăn sáng Lục Dĩ Trạch mới đi từ trên lầu xuống, dụi mắt chào buổi sáng với hai vị trưởng bối, Doãn Sắt đưa bánh bao cho anh, nhìn anh đang ngồi đối diện mình, nói qua kế hoạch hôm nay.

"Lục Dĩ Trạch, hôm nay chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút đi, em dẫn anh đi bộ một vòng."

"Tốt." Anh trả lời rất nhanh, nhìn cô cười nói.

Sau bữa cơm trưa hai người đi đến nơi đầu tiên, là trường đại học của Doãn Sắt.

Bởi vì khi đến đó là thời gian lên lớp buổi chièu, trên sân trường rộng lớn cũng không có bao nhiêu người, nhưng mà có âm thanh rất náo nhiệt từ một tòa nhà truyền đến.

Có lẽ là Doãn Sắt biết trường học đang làm hoạt động gì đó, lập tức kéo Lục Dĩ Trạch đi.

Bên trong là một hội trường, sân khấu hình chữ T rất dài, người mẫu đang nhẹ nhàng đi về phía trước, các ban giám khảo ngồi dưới đang đánh giá, nơi này đang tiến hành cuộc tranh tài thiết kế thời trang của đại học.

Doãn Sắt còn nhớ rõ, nhiều năm trước cô cũng đã từng là thí sinh dự thi ở nơi này, buổi biểu diễn đầu tiên của cô ở chỗ này không đạt được nhiều thành tích cũng không kết thúc hoàn mỹ.

Ngồi xuống dưới khán đài, Doãn Sắt nhìn về phía Lục Dĩ Trạch chỉ chỉ người ngồi vị trí đầu tiên trong ban giám khảo: "Đó là của thầy giáo đại học của em, khi đi học đặc biệt hà khắc, chỉ cần có chút bất mãn sẽ trừng phạt bọn em."

Doãn Sắt oán trách bên tai, ánh mắt Lục Dĩ Trạch lại đặt ở chỗ các người mẫu trên sân khấu chữ T, Doãn Sắt bấm bắp đùi anh mới khiến cho anh phục hồi tinh thần lại.

"Này, anh đang nhìncái gì thế!"

Người mẫu mặc lớn mật, áo khoác đơn bạc, đường cong như ẩn như hiện, bên trong chỉ đủ che lại những bộ phận quan trọng, hơn nữa gương mặtxinh đẹp, cho dù là bất cứ người đàn ông nào cũng đều nhìn không chớp mắt.

Vậy mà Lục Dĩ Trạch vẫn lắc đầu một cái: "Anh đang suy nghĩ vài chuyện, Lục phu nhân, anh có thể cho rằng em là bởi vì mình —— ừ, cho nên ghen sao?"

Dứt lời quan sát vóc người Doãn Sắt từ trên xuống dưới một lần, Doãn Sắt nhìn thấy, cả người cũng không được tự nhiên.

Dùng sức, mang theo sự trừng phạt vỗ xuống bắp đùi anh, tức giận quay đầu đi, mới phát hiện cuộc tranh tài đã đến vòng cuối cùng, chuyên gia thiết kế thời trang nổi tiếng đang lên đài.

Sau khi Doãn Sắt nhìn thấy người kia, không để ý đang giận dỗi với Lục Dĩ Trạch, kéo anh lại chỉ chỉ: "Là Tô Khiết."

Khoảng thời gian trước hôn lễ bởi vì lịch trình bận rộn nên Tô Khiết không thể đến được, có lẽ là đã hai tháng chưa gặp lại rồi. Doãn Sắt ghé vào bên tai Lục Dĩ Trạch nói với anh: "Em đi ra phía sau sân khấu, anh có muốn đi cùng không?"

Lục Dĩ Trạch gật đầu một cái, lại theo Doãn Sắt ra sau sân khấu.

Khi đó cuộc tranh tài giữa các sinh viên thiết kế cũng đã kết thúc, người mẫu cũng đổi lại trang phục thường ngày, lúc này đang tháo trang sức. Tất cả đều là cảnh tượng quen thuộc với Doãn Sắt, đã rất lâu rồi cô chưa trải qua thời gian như vậy.

Lục Dĩ Trạch nhìn Doãn Sắt đứng ở trước mặt mình, nhìn thấu sự quyến luyến và mong đợi trong ánh mắt cô, muốn nói gì đó, lại vừa đúng lúc Tô Khiết đọc diễn văn xong trở lại phía sau khán đài, thấy Doãn Sắt: "Sắt Sắt, cậu đã đến rồi."

Cảm giác mất mác trong ánh mắt cô mới vừa bắt đầu thoáng qua rồi biến mất, ngay sau đó lập tức trò chuyện với Tô Khiết, giới thiệu chồng mình với Tô Khiết. Trước đây Tô Khiết chỉ thấy qua Lục Dĩ Trạch, khi nhận được thiệp mừng biết chú rể của Doãn Sắt là anh cũng cố ý gọi điện thoại chúc mừng cô.

Bây giờ Tô Khiết nhìn thấy hai người bọn họ đứng chung một chỗ, càng cảm thấy xứng đôi.

Bởi vì Tô Khiết có việc, thời gian hai người trò chuyện cũng không có bao lâu, sau khi hẹn thời gian gặp mặt tiếp theo thì đi trước.

Cuối cùng Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch cũng ra khỏi tòa nhà, đi bộ trong sân trường.

Dọc theo đường đi, hai người không nói gì, hình như trong lòng đều có chuyện riêng. Doãn Sắt đi ở phía trước Doãn Sắt dừng bước chân lại, khiến Lục Dĩ Trạch cúi đầu suy nghĩ phía sau đụng vào.

Bị đụng có chút đau, kêu lên, cô xoay người nhìn chồng: "Tại sao anh luôn không yên lòng?"

Đôi tay Lục Dĩ Trạch khoác lên trên vai cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, mới hỏi ra nghi ngờ của mình.

"Sắt Sắt, sau khi gả cho anh, có thể sẽ rất ít hoặc là hầu như không có biện pháp để em tận tình theo đuổi miềm đam mê thiết kế của em như trước kia, còn việc xây dựng thương hiệu trang phục trên các quốc gia khác nữa, em có hay không ——"

Hai chữ "Hối hận" còn chưa nói ra miệng, Doãn Sắt đã lắc đầu một cái, cũng hiểu tại sao mới vừa rồi khi ở bên trong sân khấu Lục Dĩ Trạch nhìn người mẫu lại có phản ứng như vậy: "Sẽ không."

Cô đưa tay ôm Lục Dĩ Trạch, nhẹ giọng nói với anh: "Em vốn cũng không muốn sống cuộc sống như thế, so với sân khấu chữ T hoa lệ, em càng hy vọng có thể sống cùng anh hơn, tự nhiên mở mấy cửa hàng nhỏ, cuộc sống như thế là tốt rồi."ddiieenndllqd

Ngẩng đầu lên vừa đúng có thể nhìn thấy vẻ mặt Lục Dĩ Trạch, cô cười nhìn chồng, cũng hỏi Lục Dĩ Trạch một câu mà mình muốn hỏi: "Vậy anh nói cho em biết, cả đời bị em quấn chặt lấy, có cảm thấy rất thua thiệt hay không?"

Lần này đổi lại là Lục Dĩ Trạch cười lắc đầu với cô: "Chúng ta cũng vậy thôi."

Không phải cô cũng bị anh quấn chặt lấy cả đời sao? Cho nên bị thua thiệt chỗ nào chứ.

Giải tỏa nghi vấn trong lòng, tâm tình của hai người rất tốt, tay cầm tay rốt cuộc cũng đi hết một vòng sân trường.

**

Ban đêm ở thành phố S, khu nhà vẫn an tĩnh, bình thường như những ngày khác, Tiết Hà ngồi ở trong xe của mình, nhận được cuộc điện thoại của cấp dưới gọi tới: "Tổng giám đốc Tiết, khi chúng tôi đến bệnh viện, Từ Khải đã chạy trốn."

Thở dài, anh nói với người bên kia điện thoại: "Thôi, các cậu trở về Hòa Ngu đi, cực khổ rồi."

Buông điện thoại trong tay xuống, anh cầm tài liệu sổ sách mà mấy ngày nay anh đã lật xem vô số lần đặt ở chỗ ngồi kế bên tài xế lên, mở cửa xe đi xuống xe.

Biệt thự nhà mình, đèn dầu sáng rỡ, rõ ràng ở nơi đó chỉ còn một mình Tiết Hải Đằng, nhưng tất cả đèn vẫn sáng.

Anh nhớ chỗ này, căn nhà nhiều năm chưa từng trở lại, trong mắt anh đây đã từng là nhà của anh, nhưng bây giờ không biết nên gọi là chỗ nào nữa.

Đi tới trước cửa, lại nhấn chuông cửa một lần nữa.

Lần này Tiết Hải Đằng không đuổi anh đi giống như lần trước nữa, ngược lại câu đầutiên cha nói với anh sau khi mở cửa là: "A Hà, con trở lại."

Ngày đó, ông đuổi con ra khỏi cửa, vẫn đợi con trai ấn chuông cửa lần thứ hai, nhưng mà sau đó Tiết Hà lại xoay người rời đi, về sau cũng không thấy bóng dáng đâu nữa. Thỉnh thoảng chỉ có thể nhìn thấy tên tuổi anh trong tạp chí giải trí, cũng bắt đầu từ ngày đó, ban đêm ở đây đều luôn bật đèn bên ngoài, đợi lâu như vậy rốt cuộc cũng chờ được.

Tiết Hà đi vào trong nhà, bày biện vẫn giống ngày trước, di ảnh của mẹ ở trong phòng khách, bà vẫn mỉm cười dịu dàng như thế, giống như chưa bao giờ rời đi.

Tiết Hải Đằng ngồi ở trên ghế sa lon, đối diện với di ảnh của vợ, bởi vì con trai rốt cuộc cũng trở về nhà thật tâm nở nụ cười, vỗ vỗ ghế sa lon bên cạnh, để con trai ngồi vào bên cạnh mình, nghĩ muốn nói chuyện với con trai thật tốt.

Vậy mà Tiết Hà cũng không cho hai người có cơ hội nói chuyện với nhau dễ dàng như vậy, trực tiếp đưa sổ sách đến trước mắt ông.

"Cha, nói cho con biết, cha không tham ô công khoản."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv