Diệp Phong trong những tháng năm tuổi trẻ cuồng nhiệt, dám nghĩ dám làm, không có sự góp mặt của Hạ Dịch Dương, nếu có chỉ là những cái nhìn thoáng qua, vài câu trao đổi. Vào cái ngày chia tay Biên Thành, khi cô chới với không tìm được lối ra thì chính câu nói của anh cho cô một lối thoát, cô như tìm được chiếc phao cứu mạng. Tuổi trẻ kích động, một khi gặp kích thích chí mạng sẽ không nghĩ đến hậu quả. Bảy ngày chung sống bên anh, không đủ làm trái tim cô rung động, nhưng cô không biết rằng những điều cô làm lúc ấy vô tình trao hi vọng cho anh. Nhưng anh đã lầm, khi tỉnh táo lại sau giây phút kích động, cô vội vàng chạy trốn. Là chạy trốn nỗi đau Biên Thành hay là tình yêu của anh.
Cô thay đổi nhiều công việc, đi nhiều nơi, kết thân nhiều bạn. Chỉ là cô không biết rằng, những nơi cô đi anh cũng từng đặt chân đến, nhưng họ chưa từng gặp mặt nhau. Đi một vòng lớn, cuối cùng Diệp Phong cũng hiểu trái tim cô rung động vì ai, đau lòng vì ai. Cô quyết định về nước là vì anh, muốn trao tương lai của mình cho anh, nhưng cô quên mất ở giữa họ còn có một người tên là Biên Thành. Biên Thành là cái tên cấm kị, là điều tiếc nuối nhất trong tuổi thanh xuân của cô. May thay đó chỉ là điều tiếc nuối chứ không phải là sự ràng buộc.
Trước hai mươi mốt tuổi, có người con gái nào không hi vọng, không nuôi mộng tưởng tình yêu, cứ ngỡ tình yêu là mãi mãi, chỉ cần có tình yêu sóng gió nào cũng có thể vượt qua. Ngày ấy, cô nắm lấy vạt áo của Biên Thành nhỏ giọng nói: "Em muốn ở lại Bắc Kinh, em muốn gả cho anh." Đó không phải là yêu cầu mà là lời hứa hẹn. Anh đã không chút lưỡng lự đồng ý,chỉ là nguyện vọng ấy, bị thực tế cuốn trôi mất....
Bình luận truyện