Khúc Khinh Cư vốn là cô gái ở hiện đại, không ngờ vì chút lý do mà nàng bị xuyên không về cổ đại. Bạc bẽo ở chỗ, lại xuyên thành vị vương phi bị thất sủng. Thân xác này cùng lắm chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, dung mạo xinh đẹp nhưng lại có hoàn cảnh vô cùng bất hạnh. Khúc Khinh Cư thở dài, cha không màng, mẹ kế không thương, chồng không yêu, lại còn cả đống thê thiếp phải lo lắng, tính tính vị chính chủ này lại hiền hòa, ở trong vương phủ phức tạp như vậy, vô duyên vô cớ mắc bệnh nặng, vô duyên vô cớ bị một cô gái chẳng biết thế nào là hiền lành dịu dàng chiếm mất thân thể của bản thân như thế, có thể nói đến chết cũng chẳng chờ nổi công lý của trời xanh.
Thân là hiền thê, thì phải nhẫn nhịn biểu muội của chàng ta, nhẫn nhịn tiểu thiếp của chàng ta, nhẫn nhịn mẹ già của chàng ta ư? Chàng không cho ta được sống vui vẻ sảng khoái, mà lại muốn ta cho chàng được sống thoải mái hạnh phúc sao? Trời cao cho một cô gái xuyên không chính là muốn để cô ấy học tam tòng tứ đức à? Nếu như phải để người ta sống trong uất ức, thì chi bằng khiến người ta được chết đi trong vui vẻ. Công đạo của trời cao, rốt cuộc là kiểu công đạo gì?
Bình luận truyện