Thê Khống

Chương 183: Hồi cuối (ba)



Trấn Bắc Gạn.

Tần Cẩm Phong giả trang thành một ông lão lưng còng, râu tóc bạc phơ, dưới ánh hoàng hôn chiều tà đi qua khu chợ nhỏ ồn áo náo nhiệt của trấn.

Hắn đi tới đi lui, bước chân chậm lại, nhăn mày. Hắn cảm giác có người theo dõi hắn.

Đi ngang qua hẻm nhỏ giao nhau giữa ngã tư của trấn, Tần Cẩm Phong thuê một chiếc xe ngựa, nhanh chóng ẩn nấp, chui vào một ngõ nhỏ chật chội yên tĩnh.

"Tần đại nhân khiến ta tìm kiếm vất vả quá." Nhập Tửu đứng ở cuối hẻm khoanh tay trước ngực, cười, nhìn về phía Tần Cẩm Phong.

Tần Cẩm Phong nhanh chóng xoay người, chạy về phía hẻm nhỏ khác.

Tống Từ đã đứng sẵn ở đó chờ hắn.

Tần Cẩm Phong lại xoay người, Cố Hi xuất hiện ngay sau lưng hắn.

Tần Cẩm Phong âm thầm suy tính tìm đường thoát thân. Hắn biết rõ mình chỉ là một thư sinh, hôm nay nếu các cửa có thể chạy trốn bị chặn hết. Hắn sẽ không chạy trốn nữa, từ từ thẳng lưng, tháo râu ra.

Kể từ ngày hắn lựa chọn theo phe của Sở Hoài Xuyên, hắn đã tiên lượng được sẽ có kết quả như thế này.

"Tần đại nhân, ngươi cũng là người có xuất thân là Trạng Nguyên. hóa trang thế nào mà vẫn để bị phát hiện ra thế? Nếu lần này không bắt được người, tính mạng của ta cũng sẽ không giữ được" Tống Từ nhếch nhếch miệng, cười ha hả nói.

Nhập Tửu đứng trên tường, cau mày nói: "Rõ ràng là ta tìm được hắn trước, Tống Từ ngươi muốn tranh công sao?"

"Nhưng là ta người bắt được hắn trước, hiện tại hắn cũng đang ở trong tay ta!" Tống Từ cẩn thận trói Tần Cẩm Phong lại, đem hắn giao cho Cố Hi.

Hắn nhỏ giọng dặn dò Cố Hi: "Trông chừng hắn cho kỹ, lần trước ở trên lầu để cho hắn chạy thoát ngay trước mặt mọi người thật là mất mặt..."

Cố Hi nhìn thoáng qua Nhập Tửu đang tức giận đứng ở trên tường, đáp một tiếng: "Vâng".

NhậpTửu mắng một câu, bóng dáng màu hồng trên tường ngay lập tức biến mất.

Tống Từ nhìn bóng dáng màu hồng của Nhập Tửu biến mất ở trên tường, trên mặt xuất hiện nụ cười của kẻ chiến thắng.

Vậy mà, trên đường trở về kinh thành Tống Từ và Cố Hi giam giữ Tần Cẩm Phong tại khách điếm vào buổi tối bị trúng thuốc mê. Đến khi bọn hắn tỉnh lại vào sáng hôm sau, Tần Cẩm Phong ở trong phòng đã không thấy.

Tống Từ kinh hãi, cho là Tần Cẩm Phong chạy trốn.

"Nơi này có lá thư." Cố Hi cầm bức thư đặt dưới chân nến lên.

Tống Từ vội vàng chạy tới, chỉ thấy trên đó viết: hắc, lão nương tìm được người trước ngươi, đừng mơ tưởng giành công với ta!

Tống Từ giận dữ vò tờ giấy ném xuống đất, lớn tiếng hỏi: "Có phải những người phụ nữ có chồng đều là những kẻ điên không?"

Cố Hi trầm mặc đứng một bên, không dám nói tiếp.

Tần Cẩm Phong bị Nhập Trà giải về kinh thành giao cho Sở Ánh Tư , Sở Ánh Tư trực tiếp nhốt hắn vào thiên lao, sai thuộc hạ tra khảo ép hỏi vị trí của Sở Hoài Xuyên.

Thiên lao là nơi mà biện pháp tra tấn nào cũng có.

Đám thuộc hạ truyền lệnh sai quản ngục lấy khẩu cung của Tần Cẩm Phong, Tần Cẩm Phong mím chặt môi một chữ cũng không nói. Đám cai ngục kia cũng không nói nhiều lời với hắn, lập tức treo hắn lên, đánh đập tàn nhẫn.

"TầnTrạng Nguyên, ngươi có nói hay không?"

Tần Cẩm Phong xuất thân từ người đọc sách, bị một trận đòn roi dội xuống chỉ còn lại nửa cái mạng. Hắn cố gắng mở mắt ra, nhìn bàn tay cầm roi trước mắt của cai ngục, từ từ mất đi ý Thức.

Trong khoảnh khắc trước khi mất đi ý Thức Tần Cẩm Phong nghĩ —— tháng này không thể mang lương thực ra ngoài hải đảo cho Sở Hoài Xuyên và Lục Giai Bồ, bọn họ phải làm sao bây giờ?

"Người này thế nào mà không chịu khai?" Cai ngục vỗ vỗ Tần Cẩm Phong, vẻ mặt kinh ngạc.

Một cai ngục khác gãi gãi đầu, nói: "Chuyện này... Bệ hạ phân phó không được để hắn chết trước khi hắn khai ra. Được, trước nhốt hắn lại, chờ hắn tỉnh sẽ tiếp tục hỏi!"

Thời điểm người Tần gia nhận được tin tức Tần Cẩm Phong bị nhốt vào thiên, mọi người Tần gia bị dọa không nhẹ. Tần lão phu nhân sợ hãi đến mức ngất đi.

Cùng thế hệ với Tần Cẩm Phong ở Tần gia đời này tổng cộng có năm con trai, con trai trưởng mấy năm trước bị bệnh qua đời, con trai Thứ hai, Thứ ba và Thứ năm đều là Thứ xuất. Con trai dòng chính chỉ còn lại một mình Tần Cẩm Phong.

Một nơi như thiên lao, một khi đã bị nhốt vào đó thì không mong có ngày trở ra.

Nhận được tin tức Tần Cẩm Phong bị nhốt vào thiên lao, Tần gia lập tức giống như trời sập!

Khi Khương Hàm Tử nghe được tin tức này đầu tiên là sợ hãi sau dần dần biến thành mừng rỡ. Nàng từ từ cởi ra y phục, cởi dải lụa trắng quấn nhiều vòng quanh bụng ra, cẩn thận từng li từng tí vuốt ve bụng của mình.

Nàng đã có thai sáu tháng rồi.

Khương Hàm Tử không cần phải thỉnh an Lục Giai Nhân hàng ngày, thân là thiếp thất càng không cần phải thỉnh an lão phu nhân. Nàng ta liền trốn ở trong sân viện của mình không ra ngoài, đợi đến khi bụng lộ ra liền dùng dải lụa trắng quấn chặt bụng mình lại. Thậm chí khi người khác mời nàng ta đến chơi nàng ta cũng nhã nhặn cáo ốm không đến. Trừ nha hoàn thân cận, trong phủ không ai biết nàng ta mang thai.

Nàng ta không dám để cho người khác biết mình mang thai, phải nói rằng nàng ta không dám để cho Lục Giai Nhân biết nàng ta mang thai. Dựa theo tính tình Lục Giai Nhân, tuyệt đối không thể nào cho phép đứa bé trong bụng của nàng ta sống sót.

Khương Hàm Tử nhìn vào gương đồng, nhẹ nhàng vuốt gò má của mình, quá khứ trôi qua lâu như vậy, trên mặt nàng ta vẫn còn hai vết sẹo màu trắng mờ mờ, không biến mất hoàn toàn. Cho dù phủ một lớp phấn dầy trên mặt, nếu là nhìn kỹ, vẫn có thể thấy rõ hai vết sẹo này trên mặt nàng ta. Mỗi khi nàng ta nhìn vào gương đồng, nhìn thấy hai vết sẹo trên mặt nhớ tới tình cảnh ngày đó khiến nàng ta run rẩy sợ hãi.

Nàng không muốn đánh cuộc Lục Giai Nhân còn tồn tại chút thiện tâm nào.

Ban đầu Tần Cẩm Phong tự mình lên tiếng đợi năm sau cùng Lục Giai Nhân hòa ly, cấm túc Lục Giai Nhân ở trong viện của mình không thể đi loạn.

Nhưng...

Kể từ khi Tần Cẩm Phong tham dự lễ mừng năm đến nay vẫn chưa quay trở về Tần gia.

Lục Giai Nhân lại chạy về Ôn quốc công phủ khóc lóc kể lể, Lục gia tam nãi nãi đích thân đến Tần gia một chuyến, nàng ta vừa phát giận vừa uy hiếp. Tần lão phu nhân vốn kiêng kị quyền thế ngập trời của Ôn quốc công phủ, mẫu thân Lục Giai Nhân lại tới đây uy hiếp, Tần Cẩm Phong lại không có ở nhà, bà càng không dám đem trả Lục Giai Nhân về Ôn quốc công phủ. Bà từng sai Tần Ngũ lang đi tìm Tần Cẩm Phong, nhưng khi đó Tần Cẩm Phong đang bề bộn công việc, Tần ngũ lang còn chưa nói hết, Tần Cẩm Phong đã rời đi.

Khương Hàm Tử chờ đợi rồi chờ đợi, vẫn mong đợi Tần Cẩm Phong sớm ngày trở lại. Chỉ cần hắn trở lại, nhất định có thể bảo vệ đứa bé trong bụng nàng.

Bụng nàng lớn dần lên từng ngày, không thể đợi Tần Cẩm Phong trở lại, hôm nay nhận được tin tức hắn bị nhốt vào Thiên lao.

Lục Giai Nhân lấy Tần Cẩm Phong chưa sinh đích tử, nên có thể dễ dàng giết chết đứa nhỏ trong bụng Khương Hàm Tử. Nữ nhân kia thậm chí căn bản không cần lý do, sẽ không đồng ý lưu lại đứa bé này.

Nhưng hôm nay Tần Cẩm Phong bị nhốt vào Thiên lao. Vậy có phải hay không đứa nhỏ hiện tại trong bụng Khương Hàm Tử có thể trở thành huyết mạch duy nhất củaTần Cẩm Phong?

Dù Tần lão phu nhân yếu đuối, cũng sẽ bảo vệ đứa bé này!

Trong lòng Khương Hàm Tử dấy lên niềm hi vọng, loại hy vọng này càng lúc càng mạnh. Khương Hàm Tử gả cho Tần Cẩm Phong nên đương nhiên cần phải dựa vào sự che chở của hắn mới có thể tồn tại được, nhưng nàng đối với Tần Cẩm Phong cũng không có cảm tình gì. So sánh với sự sống còn của Tần Cẩm Phong nàng để ý sự sống còn của mình và đứa nhỏ trong bụng hơn!

Huống chi, đã sáu tháng rồi, không thể che dấu được nữa.

"Tiểu Đào! Tìm cho ta một bộ y phục tử tế một chút, ta muốn đi gặp lão phu nhân." Khương Hàm Tử rốt cuộc hạ quyết tâm.

"Di nương, người muốn nói chuyện mang thai này cho lão phu nhân?" Sắc mặt Tiểu Đào vui mừng. Mấy ngày này, vì giấu giếm chuyện Khương Hàm Tử mang thai, cả ngày nàng ta phải sống trong lo lắng hãi hùng.

Khương Hàm Tử gật đầu một cái. Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ đã nhô lên của mình, nhẹ nói: "Con ơi, con phải bảo vệ chúng ta."

Bởi vì bụng bị đai lưng thắt chặt lại nên dù nàng mang thai sáu tháng, nhưng dáng người so với hình dáng người phụ nữ có thai sáu tháng nhỏ một chút.

Khương Hàm Tử cố ý đổi một bộ y phục bó sát người một chút, đi đến sân viện Tần lão phu nhân, trên đường người làm vừa nhìn thấy dáng người của nàng, liền nhìn ra nàng có thai!

Tần lão phu nhân đang nằm nghiêng trên giường, cầm khăn lau nước mắt. Tần Vũ Nam dựa bên người bà, mắt cũng đỏ hồng.

Đại nha hoàn trong phòng vội vã đi vào bẩm báo Khương Hàm Tử đến diện kiến, Tần lão phu nhân khoát khoát tay, không vui nói: "Vào lúc này nàng ta tới đây làm gì? Bảo nàng ta trở về đi!"

"Lão phu nhân, Giang di nương có thai!"

Tần lão phu nhân sững sờ, có chút không tin tưởng hỏi lại lần nữa: "Có thật không?"

"Nô tỳ nào dám nói láo, chính vì nhìn thấy Giang di nương có bầu, nên nô tỳ mới dám vào lúc này thông báo nàng ta tới!"

"Nhanh, mau cho người dìu vào!" Tần lão phu nhân vừa nói, vừa xuống giường.

Tần Vũ Nam cũng từ trên giường xuống, đỡ bà, "Mẫu thân, người chậm một chút..."

Lúc Khương Hàm Tử tiến vào, ánh mắt Tần lão phu nhân trực tiếp rơi vào bụng của nàng.

"Di nương xin thỉnh an phu nhân." Khương Hàm Tử được Tiểu Đào đỡ quỳ xuống hành lễ.

"Mau đứng dậy." Tần lão phu nhân vội vàng sai đại nha hoàn đỡ nàng lên, miễn nàng một lễ này.

Ánh mắt Tần lão phu nhân rơi vào bụng của Khương Hàm Tử, không khỏi nhăn mày lại. Tần Cẩm Phong đã một thời gian dài không trở về Tần gia rồi, mà bụng của Khương Hàm Tử không giống với bụng của người mang thai sáu tháng

Khương Hàm Tử rũ hàng mi nét mày lặng yên mặc cho Tần lão phu nhân quan sát.

"Mau mang ghế cho Giang di nương ngồi, mời Từ đại phu tới bắt mạch." Tần lão phu nhân phân phó.

Từ đại phu tới rất nhanh, hắn bắt mạch cho Khương Hàm Tử, cũng xác định đứa bé trong bụng của Khương Hàm Tử đã sáu tháng rồi.

Tính tính toán toán ngày tháng, Tần lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm.

Khương Hàm Tử lúc này mới nhỏ giọng nói: "Tỳ thiếp không dám lộ ra, vẫn dùng đai buộc chặt bụng, nên lúc này mới khiến cho bụng nhỏ hơn so với phụ nữ có thai sáu tháng khác..."

Khương Hàm Tử không nói tại sao không dám lộ ra chuyện có thai, nhưng lập tức Tần lão phu nhân cũng hiểu. Tần lão phu nhân chỉ cần suy nghĩ một chút, có thể hiểu ngay nguyên do Khương Hàm Tử làm thế.

Nhưng ngày hôm nay vì chuyện Tần Cẩm Phong bị nhốt trong thiên lao, Khương Hàm Tử mới dám đem chuyện tình mang thai nói ra, trong lòng Tần lão phu nhân không khỏi vì Tần Cẩm Phong khó chịu.

Bà cúi đầu, lại bắt đầu dùng khăn lau nước mắt.

"Mẫu thân, ngài đừng khóc, khóc nhiều sẽ hại mắt..." Tần Vũ Nam ở một bên khuyên.

Tần lão phu nhân lau nước mắt, thở dài, nói với Khương Hàm Tử: "Ngươi trở về dưỡng thai cho tốt, thiếu cái gì thì báo cho quản sự trong phủ cung cấp."

Bà lại phân phó đại nha đầu bên cạnh đưa một chút thuốc bổ cho Khương Hàm Tử, còn phái hai ma ma có kinh nghiệm đi đến Khương Hàm Tử phục vụ.

Nhìn dáng người to khỏe của hai ma ma, Khương Hàm Tử thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nàng vẫn đánh giá Lục Giai Nhân quá thấp. Lục Giai Nhân sẽ không bởi vì đứa bé trong bụng Khương Hàm Tử có thể là huyết mạch duy nhất củaTần Cẩm Phong mà bỏ qua cho đứa bé này.

Lục Giai Nhân biết được tin tức Tần Cẩm Phong bị nhốt trong Thiên lao, nàng tức giận đám người trong Thiên lao kia không cho Ôn quốc công phủ mặt mũi, con rể của Lục gia cũng dám bắt!

A Xuân và A Hạ nhìn nàng ta phát giận không dám nói năng gì, trong lòng hai người bọn họ cũng hiểu được người ra lệnh bắt Tần Cẩm Phong chính là Hoàng đế Sở Ánh Tư. Thân phận của con rể Lục gia sao có thể lớn hơn hoàng mệnh!

Lúc này Lục Giai Nhân vốn đang bực bội, lại nhận được tin Khương Hàm Tử mang thai, còn dám chạy đến trước mặtTần lão phu nhân.

Nàng ta tức giận cầm đôi khuyên tai ngọc bích giá vô cùng quý giá mẫu thân đưa cho đập vỡ vụn.

Có mẫu thân tới chấn chỉnh, mấy tháng nay nàng ta cũng an phận hơn so với ngày thường rất nhiều. Bởi vì Tần Cẩm Phong không có ở Tần gia, nàng ta cũng không muốn nhìn thấy Khương Hàm Tử, sẽ không đi gây sự với một di nương.

Nhưng hôm nay biết được Khương Hàm Tử dám mang thai con của Tần Cẩm, Lục Giai Nhân hận không phát hiện sớm hơn một chút, giết chết đứa bé kia sớm một chút.

Không! Lục Giai Nhân càng hối hận hơn sao ngày đó không giết chết Khương Hàm Tử luôn!

"Đi! Đi với ta dọn dẹp con tiện nhân kia!" Lục Giai Nhân cắn răng, nghiến lợi nói.

Có Tần Cẩm Phong đã dặn dò trước, gia đinh Tần gia sẽ không nghe theo sự phân phó của Lục Giai Nhân. Lục Giai Nhân liền gọi mấy gia nhân hồi môn trong thôn trang đến.

Lúc Lục Giai Nhân xông vào phòng của Khương Hàm Tử, Khương Hàm Tử cảnh giác đứng ở phía sau mấy người hầu. Nàng ta thử cùng Lục Giai Nhân nói rõ lí lẽ: "Phu nhân, tỳ thiếp cái gì cũng không muốn, chỉ cầu ngài xem xét tình huống của tứ lang hôm nay, tha cho đứa nhỏ trong bụng của tỳ thiếp một mạng!"

"Nghĩ hay quá nhỉ! Tần Cẩm Phong cho dù chết cũng là của ta! Ta tuyệt đối không cho phép người khác sinh con cho hắn!" Lục Giai Nhân ra lệnh mấy gia nhân lôi mấy người hầu chắn trước mặt Khương Hàm Tử, bắt Khương Hàm Tử lại.

Lục Giai Nhân giơ chân lên hung hăng đá thật mạnh vào bụng của Khương Hàm Tử.

Nàng không cho phép, tuyệt đối không cho phép nữ nhân khác sinh con cho Tần Cẩm Phong!

Đau đớn kịch liệt khiến Khương Hàm Tử lập tức quỳ trên mặt đất. Nàng ta lấy tay che bụng của mình lại, lần đầu tiên mới hiểu được thì ra cảm giác đau đến không muốn sống chính là loại cảm giác này.

Sinh ra làm thứ, gả làm thiếp, số phận nhất định sẽ bị người tùy ý chà đạp hay sao? Nàng cái gì cũng không muốn tranh đoạt, chỉ muốn sống sót thật tốt mà thôi!

Nước mắt lạnh lẽo theo gương mặt nàng chảy xuống, rơi trên mặt đất.

Trong chớp mắt, nàng cảm thấy thậm chí đứa bé trong bụng cứ như vậy chết cũng tốt, tránh khỏi số mệnh sinh ra là nữ nhi, lại lặp lại số mệnh giống nàng!

Đau đớn kịch liệt bên dưới, Khương Hàm Tử chỉ cảm thấy như có người nào đó vẫn lôi kéo nàng, vẫn đang nói chuyện bên tai nàng. Trước khi nàng té xỉu nhìn thấy Tần Vũ Nam ở trước mặt nàng kêu gào. Nhưng Tần Vũ Nam nói gì, nàng lại không nghe rõ.

Lúc Lục Giai Nhân cùng gia nhân xông vào sân viện của Khương Hàm Tử thì Tiểu Đào đã lập tức đi tìm Tần lão phu nhân cứu mạng. Tần lão phu nhân nhất định phải giữ được đứa bé này, vội vàng cùng Tần Vũ Nam chạy tới.

Khi họ chạy đến, đã nhìn thấy cảnh tượng Lục Giai Nhân nhấc chân đá vào bụng của Khương Hàm Tử. Tần lão phu nhân vội vàng sai gia nhân kéo Lục Giai Nhân ra.

Lần này là lần đầu tiên Tần lão phu, người luôn mềm yếu dịu dàng từ trước đến nay, tức giận. Hỏa khí xông lên, bà hạ lệnh gia đinh giam Lục Giai Nhân lại, phái người canh giữ, không cho phép nàng ta bước ra khỏi cửa phòng nửa bước.

Khi Lục Giai Nhân đạp vào bụng Khương Hàm Tử, nảng nghĩ rằng đứa bé này không giữ được. Nhưng không biết có phải vận số may mắn hay không, mặc dù nàng thấy máu,bị động thai khí, nhưng cái thai vẫn giữ lại được.

Nàng có chút khó tin vuốt bụng của mình.

"Lão phu nhân ngồi bên cạnh trông chừng di nương suốt, người còn dặn di nương hãy cố gắng tĩnh dưỡng thật tốt, còn cử thêm bốn ma ma to khỏe cho viện chúng ta!" trên mặt Tiểu Đào vui mừng phấn khởi.

"Phu nhân vẫn còn ở trong phủ sao?" trên mặt Khương Hàm Tử không có sự vui mừng.

Tiểu Đào sửng sốt một chút, vội nói: "Phu nhân vẫn còn ở trong phủ. Chỉ là, lão phu nhân đã ra lệnh tuyệt đối không cho phép nàng ta bước ra khỏi viện nửa bước! Nàng ta không thể hại di nương nữa rồi!"

Khương Hàm Tử "Ừ" một tiếng, nhưng cũng không tin tưởng Lục Giai Nhân sẽ ngồi im.

Ẩn núp trong đôi mắt bình tĩnh của nàng là sự thù hận.

Nàng chỉ muốn sống mà thôi, cho dù mang thai, nàng cũng chưa từng có ý tranh thủ tình cảm. Nhưng nàng nghĩ không tới, Lục Giai Nhân sẽ không tha cho nàng.

Đã như vậy, nào có đạo lý né tránh mãi?

Khóe miệng Khương Hàm Tử từ từ xẹt nụ cười nhạt nhẽo, lạnh lẽo. Nếu nàng không đem tất cả sự khổ sở mà mình đã phải chịu trả lại gấp đôi, quả thật uổng công được làm người, uổng công được làm mẹ.

......

Lúc An An tỉnh lại chính là tờ mờ sáng, nàng bị đau đớn nên tỉnh lại.

Không hiểu sao gió thổi từ cửa sổ vào trong phòng mang theo chút lạnh lẽo.

An An chịu đựng đau nhức khó chịu phía bên trái, quay đầu sang bên cạnh, nhưng không như trước kia, mỗi ngày khi tỉnh lại như vậy đều nhìn thấy Bình Bình. Nàng ngẩn ngơ thật lâu thật lâu, mới chậm rãi phản ứng kịp, nàng và Bình Bình đã tách ra.

Nàng cúi đầu hết sức khó khăn, ánh mắt rơi vào vai trái đang bị băng bó rất dầy của mình.

Không có, nàng không có cánh tay trái.

Từ nay về sau, cánh tay trái không còn thuộc về nàng nữa, cánh tay phải đã trở thành tay phải của Bình Bình.

An An nhìn thân thể bên trái của mình thật lâu, thân thể bên trái tốt lên cũng vô ích, trong lòng nàng cũng trống rỗng như bên trái. Nàng không cảm thấy khổ sở, giống như loại cảm giác thân thể của nàng không hoàn chỉnh luôn tồn tại trong nàng từ giờ khắc này.

Nàng mở miệng, muốn kêu"Bình Bình", nàng không có thói quen khi tỉnh lại không thấy được Bình Bình. Nhưng nàng không phát ra được một âm thanh nào.

Nàng nhắm mắt lại suy nghĩ kỹ một lát, mới rõ toàn bộ.

Bình Bình đâu?

Tỷ ấy có khỏe không? Có bị thương giống như Cố Hi lúc ban đầu không?

Không để ý trên người mình có nhiều vết thương, trong lòng nàng vô cùng lo lắng cho Bình Bình. Nàng muốn được gặp Bình Bình, muốn biết bây giờ nàng có khỏe hay không.

Trong lòng hoảng hốt, vết thương lại càng đau.

An An từ từ quay đầu, nhìn về phía bên phải. Nàng không khỏi ngẩn người.

Lưu Minh Thứ gục đầu ngủ trên mặt bàn, trên mặt bàn bày la liệt các loại bình thuốc dược liệu.

An An hơi sợ Lưu Minh Thứ.

Tính tình nàng vốn nhát gan, nhiều năm ẩn nấp trong rương quần áo để tránh tiếp bị người lạ phát hiện. Khi nàng đối mặt người lạ luôn là mang theo cảm giác cảnh giác và sợ hãi. Mà cố tình, Lưu Minh Thứ lại là người lạ có khuôn mặt lạnh.

Lúc này Lưu Minh Thứ nằm im ngủ, cái loại cảm giác lạnh lẽo đó càng lộ ra rõ ràng.

An An cẩn thận liếc mắt nhìn, sợ Lưu Minh Thứ bất chợt tỉnh lại, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt. Nhưng nàng nghĩ thầm hắn đang ngủ, sẽ không phát hiện ra, ánh mắt lại rơi vào một bên mặt của Lưu Minh Thứ đang ngủ say. Đây là lần đầu tiên An An nghiêm túc quan sát bộ dạng Lưu Minh Thứ.

Lưu Minh Thứ đang ngủ say chợt mở mắt.

An An cả kinh, lập tức nhắm nghiền mắt lại, không muốn bị hắn phát hiện. Nhưng nàng lại nghĩ một chút, không đúng, Lưu Minh Thứ là một người mù! Hắn không thể nhìn thấy!

An An còn chưa kịp mở mắt đã nghe thấy âm thanh sột soạt của vải vóc cọ sát vào nhau trùm lên mặt mình. Nàng mới vừa mở mắt, một mảnh vải vóc màu xanh che mắt chặn lại tầm nhìn của nàng. Ngay sau đó, một bàn tay lạnh lẽo chạm vào trán nàng.

Hai gò má An An lập tức xuất hiện một mảng đỏ hồng, lúc này mới chậm rãi nhận ra thứ vải vóc màu xanh che mất tầm mắt của nàng chính là ống tay áo của Lưu Minh Thứ.

Nàng cẩn thận, nhẹ nhàng hít thở.

Lưu Minh Thứ "Ah" một tiếng, An An cả kinh ngay cả thở cũng không dám.

Nàng làm sao lại quên cảm giác của Lưu Minh Thứ bén nhạy đáng sợ như vậy!

Tay áo che mắt An An dời đi, An An lại lần nữa có thể thấy rõ. Bàn tay Lưu Minh Thứ đặt lên trán An An cũng dời đi, theo vai phải của nàng từ từ trượt xuống, trong lúc lơ đãng chạm vào cánh tay của nàng, cuối cùng sờ soạng cầm tay phải của nàng thăm dò mạch tượng.

Vai phải của An An bị băng bó nên cánh tay phải của nàng để trần. Nàng cảm thấy mỗi chỗ trên tay mình khi bị tay Lưu Minh Thứ chạm vào có chút tê dại, lại có một chút lạ lẫm.

Nàng không dám quay đầu, chỉ đánh mắt sang phía tay phải, lặng lẽ quan sát Lưu Minh Thứ. Vì bắt mạch cho nàng nênLưu Minh Thứ đứng ở bên giường, hắn khẽ khom người, ấn đường nhíu chặt.

Lưu Minh Thứ chợt ngẩng đầu, đôi mắt vô hồn hướng về phía ánh mắt của An An.

Biết rõ Lưu Minh Thứ không nhìn thấy, ánh mắt An An chống lại đôi mắt vô hồn của hắn, tâm tình sợ hãi của nàng thoáng bình tĩnh trở lại trong chớp mắt.

"An An?" Lưu Minh Thứ nhỏ giọng kêu một tiếng.

An An lần đầu tiên phát giác tên của mình nghe cũng rất hay.

Lưu Minh Thứ không nghe thấy tiếng trả lời, hắn khẽ nghiêng tai, nghe ngóng cẩn thận hơn.

An An suy nghĩ muốn trả lời hắn, nhưng nàng há miệng kêu nhưng không phát ra được âm thanh gì.

Lưu Minh Thứ đã lần nữa đứng thẳng lên, xoay người đi ra ngoài.

Nhìn hắn rời đi, trong lòng An An quýnh lên.

"Lưu......"

Âm thanh của nàng yếu ớt và rất nhỏ, nhưng tiếng thở dốc lại tăng thêm rất nhiều.

Lưu Minh Thứ chợt dừng bước.

Bởi vì hắn dừng bước lại, An An trong lòng nảy sinh ra một loại cảm giác mừng rỡ không giải thích được.

Lưu Minh Thứ rất nhanh kêu người hầu đi vào cho An An uống một chút nước, lại phân phó Nhập Độc thông báo cho Phương Cẩn Chi và Bình Bình. Nhập Độc vội vàng vọt tới hậu viện báo cho Phương Cẩn Chi và Bình Bình tin tức tốt này.

Phương Cẩn Chi đang luyện tập đi bộ cùng với Bình Bình.

Bình Bình và An An kể từ ngày học đi bộ đến nay đều đi bộ khi thân thể hai người liền nhau. Bây giờ hai người tách ra, Bình Bình có chút không thích ứng được, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa giữ được thăng bằng. Mỗi ngàyPhương Cẩn Chi cùng nàng luyện tập giữ thăng bằng.

Nghe Nhập Độc nói An An đã tỉnh lại, Phương Cẩn Chi và Bình mừng rỡ vô cùng, hai tỷ muội vọi vàng dắt dìu nhau lên lầu, bước nhanh tới phòng của An An.

"An An!"

Nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của An An trên giường gỗ, trong nháy mắt Phương Cẩn Chi và Bình Bình lệ nóng tràn mi.

"Tỷ..." An An cố gắng phát ra âm thanh yếu ớt.

Phương Cẩn Chi và Bình Bình đều đi tới bên giường, cầm thật chặt tay của nàng.

"Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi..." Phương Cẩn Chi và Bình Bình đều không ngừng lặp lại những lời này.

Nhập Y bưng chén thuốc, cười nói: "Đây là thuốc Lưu tiên sinh nấu, hắn muốn cho An An uống xong, ngủ thêm một chút nữa. Hiện tại An An mới vừa tỉnh lại không thể để quá mệt nhọc."

"Ta biết rồi." Phương Cẩn Chi vội lau lệ, nhận chén thuốc từ tay Nhập Y tự mình đút cho An An uống.

Bình Bình vẫn như cũ nắm An An tay, nàng cắn môi không nói điều gì chỉ rưng rưng nhìn An An.

An An hướng khuôn mặt tươi cười về phía nàng.

Các nàng là chị em sinh đôi, trực giác liên thông với nhau nêntừ ánh mắt đến vẻ mặt là có thể hiểu được tâm ý của nhau. Tuy Bình Bình không nói được một câu nào nhưng An An cũng hiểu được ý của nàng.

Ý của Bình Bình là: mặc kệ quá khứ còn có tương lai, cho dù thân thể tách ra nhưng chúng ta vĩnh viễn sẽ ở chung một chỗ.

Đối với Phương Cẩn Chi mà nói An An tỉnh dậy quả thực là một niềm vui lớn. Trong khoảng thời gian này, nàng không ngày nào không lo lắng cho hai muội muội. Mặc dù Lưu Minh Thứ nói An An thức tỉnh cũng chưa chắc nàng đã khỏi hẳn, nhưng chỉ cần nàng tỉnh lại Phương Cẩn Chi cũng rât vui mừng.

Phương Cẩn Chi đút thuốc cho An An, lại xúc cho nàng ăn một chút cháo trắng, An An ăn xong lại chìm vào giấc ngủ.

Chờ sau khi An An ngủ thiếp đi, Bình Bình nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, thời gian này tỷ cũng mệt mỏi rồi mau trở về nghỉ ngơi đi. Muội và An An đã tốt rồi."

Phương Cẩn Chi còn muốn lưu lại chăm sóc An An, nhưng vừa nhìn thấy gò má giống nhau như đúc của Bình Bình và An An, nàng liền đem lời thu về.

" Ừ, vết thương của muội vẫn chưa lành, cũng không thể quá sức mệt mỏi." Phương Cẩn Chi dịu dàng nói.

Bình Bình cười gật đầu.

Đây là lần đầu tiên nàng nở nụ cười sáng lạn kể từ khi tỉnh dậy.

Phương Cẩn Chi đi về phòng, Bình Bình vẫn trông chừng ở bên giường, lẳng lặng nhìn An An. Muội muội của nàng đã tỉnh lại, không có gì có thể khiến nàng vui vẻ bằng điều này.

Nàng cẩn thận từng li từng tí nắm lấy tay An An.

An An không chỉ là muội muội của nàng, còn là một nửa còn lại của nàng. Thân thể hai người bọn họ tách ra, nhưng tình nghĩa ràng buộc giữa hai người bọn họ vĩnh viễn không tách ra.

Ngoài cửa chợt vang lên một tiếng ho nhẹ.

Là Cố Hi.

Bình Bình sửng sốt một chút, mới cẩn thận để tay An An xuống, nàng lại cẩn thận đắp chăn xong, mới rón rén lui ra ngoài.

"Sao ngươi lại tới đây?" Bình Bình đưa Cố Hi đi cách xa cửa An An, xuống thẳng dưới lầu mới hỏi.

"Nghe nói An An đã tỉnh lại?" Cố Hi ngẩng đầu liếc nhìn gian phòng trên lầu của An An.

Nhắc tới An An, trên mặt Bình Bình lập tức lại hiện lên nụ cười sáng lạn. Nàng gật đầu cười, vui vẻ nói: "Tỉnh lại rồi, sáng sớm hôm nay đã tỉnh lại! Chỉ là muội ý lại ngủ thiếp đi, không thể gặp."

Cố Hi gật đầu một cái, không hỏi về An An nữa.

Hắn rũ mắt xuống, nhìn về cánh tay phải của Bình Bình, hỏi: "Còn đau không?"

Bình Bình cắn môi một cái, mới nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Lưu tiên sinh kê thuốc uống rất hiệu quả, không còn đau như trước nữa."

"Vậy thì tốt..."

Cố Hi trầm mặc một hồi, mới nói tiếp: "Không nên cậy mạnh, ngàn vạn lần không được dùng tay phải mang đồ. Buổi tối khi đi ngủ cũng phải cẩn thận, chớ đè ép lên cánh tay. Nếu không có việc gì cần thiết đừng đi ra bên ngoài, tuyệt đối đừng đi đến nơi có nhiều người để tránh bị va chạm, chèn ép vào tay. Đi lên xuống cầu thang cũng phải chú ý. Những lúc trời mưa nhiều, phải mặc nhiều quần áo một chút, không được để bị lạnh, bị ngấm nước mưa. Nếu bị đau, dùng lò sưởi chườm lên có thể làm giảm đau đớn, những loại thuốc giảm đau nên uống ít đi một chút, đối với thân thể không tốt."

Đôi mắt Bình Bình rũ xuống, an tĩnh lắng nghe hắn nói, nghe đến hắn dặn dò cẩn thận, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Cố Hi, hỏi: "Cố Hi, ngươi... phải đi đâu sao?"

Cố Hi ngưng hô hấp một chút, mới nói: "Ngày mai ta sẽ theo đại quân xuất chinh."

Bình Bình ngạc nhiên nhìn hắn, một lát sau mới hỏi: "Khi nào thì ngươi quay trở lại?"

"Quân Liêu đại thắng ta sẽ trở về."

Bình Bình lặng lẽ nắm chặt bàn tay giấu ở trong tay áo, nàng cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, dặn dò: "Tự chăm sóc mình tốt, bình an trở về..."

"Ta hiểu rồi." Cố Hi gật đầu, hắn nhìn chằm chằm Bình Bình một lúc, mới xoay người rời đi.

Bình Bình nhìn bóng lưng Cố Hi đi xa, nàng bước về phía trước một bước, cũng không bước tiếp bước thứ hai, chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng của hắn càng ngày càng xa, trong lòng yên lặng chúc phúc cho hắn.

Nếu hôm nay tình thế trong triều không thay đổi, ngày sau Lục Vô Nghiên sẽ kế thừa ngôi vị. Đợi cho đến lúc đó, Bình Bình chính là muội muội của hoàng hậu. Nàng lại là nữ nhi của Phương gia, đồ cưới sẽ vô cùng phong phú.

Mà hắn không cha không mẹ, thân lại là một người lính quèn.

Cố Hi nắm chặt bội kiếm trong tay. Hắn có lời muốn nói với Bình Bình, những lời này hắn đã luyện tập rất nhiều lần. Nhưng khi nhìn thấy nàng lại hoàn toàn không nói ra được.

Thôi, hôm nay không nói ra lời này, ngày khác dùng hành động để chứng minh.

—— đợi ngày chiến thắng trở về thật mệt mỏi, nhưng thành công trở về thì sẽ có mười dặm trang sức màu đỏ, cuộc sống về sau sẽ tốt đẹp hơn.

Trong lúc này, vì đứa trẻ trong bụng nên Phương Cẩn Chi vẫn ép mình cố gắng ăn uống. Hôm nay An An tỉnh lại khiến tâm tình nàng trở nên rất tốt, giống như bị bỏ đói mấy tháng, đột nhiên ăn được rất nhiều.

Buổi tối khi Lục Vô Nghiên trở lại nhìn khuôn mặt vui vẻ của nàng, kinh ngạc nhíu mày, hỏi: "An An tỉnh lại rồi sao?"

Phương Cẩn Chi nuốt vội đồ ăn trong miệng, kinh ngạc hỏi: "Làm sao chàng biết?"

" Nó viết ở trên mặt nàng kìa." Lục Vô Nghiên cười nói.

Lục Vô Nghiên thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng để ý tới sự an nguy của Bình Bình và An An, nhưng hắn để ý đến tâm trạng của Phương Cẩn Chi hơn. Trong khoảng thời gian này Phương Cẩn Chi luôn luôn lo lắng, hắn cũng đau lòng theo.

Lục Vô Nghiên cởi áo khoác trên người ra, tiện tay treo lên giá áo, sau đó ngồi xuống ghế, rút một quyển sách ra đọc.

Phương Cẩn Chi nhìn hắn một lát, phát hiện quyển sách trên tay của hắn rất lâu không giở sang trang khác.

Điều này không giống với Lục Vô Nghiên từ trước đến giờ đọc sách nhanh như gió.

Phương Cẩn Chi buông đũa xuống, đi đến bên cạnh Lục Vô Nghiên. Nàng rút quyển sách trên tay Lục Vô Nghiên ra, kéo tay hắn, hỏi: "Thế nào? Có cái gì chuyện phiền toái sao? Quân tình? Lục gia? Hay là mẫu thân bên kia?"

Lục Vô Nghiên liền nắm cả hông củaPhương Cẩn Chi, kéo nàng ngồi lên đùi mình, nói: "Là có hai chuyện."

Phương Cẩn Chi nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

"Gia gia dâng tấu chương, xin truyền tước vị cho con trai thứ hai."

Phương Cẩn Chi sửng sốt, một lát sau mới hiểu được ý Lục Vô Nghiên. Nàng có chút nghi ngờ hỏi: "Tại sao vậy? Tước vị không phải là truyền lại cho trưởng tử sao?"

"Lão gia tử lấylý do là con trai lớn đã chết trên sa trường, đều là con thứ hai chống đỡ cả Ôn quốc công phủ. Còn nói cháu trai của mình hàng năm ở bên ngoài chinh chiến, vất vả lập được nhiều chiến công, nhưng lại không có tước vị gì." Lục Vô Nghiên bật cười một tiếng, "Đều là mượn cớ, lão là không vừa mắt với ta."

Lục Vô Nghiên đen mặt.

Hắn không thèm để ý đến tước vị, nhưng có người trực tiếp ghét bỏ mình, nên vẫn khó chịu.

"Vậy...... Gia gia đã hỏi ý kiến phụ thân chưa? Còn có... mẫu thân có đồng ý không?" Phương Cẩn Chi vội vàng hỏi.

"Lão gia tử viết lá thư thăm dò ý tứ phụ thân, nhưng lá thư này và tấu chương gửi đi cùng một lúc. Về phần mẫu thân, bà đọc tấu chương xong trực tiếp nói cho ta biết, ta để mẫu thân chuẩn tấu." Lục Vô Nghiên dừng một chút, "Cũng chỉ là một tước vị, ai mà thèm."

Phương Cẩn Chi nghiêng đầu liếc mắt nhìn sắc mặt của Lục Vô Nghiên, nặng nề gật đầu, sau đó hơi khoa trương nói: "Đúng đó! Không phải chỉ là một tước vị rách nát sao, cùng lắm thì chúng ta từ phủ Ôn quốc công chuyển ra ngoài!"

Nàng lại vỗ vỗ ngực của mình, "Không sợ gì hết, phu nhân của chàng là người có tiền, tương lai cho chàng một phủ thật hoành tráng rộng rãi, xây một tòa nhà to, lớn hơn tòa nhà của Ôn quốc công phủ! Về sau chàng chỉ cần đi theo phu nhân của chàng ăn ngon mặc đẹp là được!"

Lục Vô Nghiên bị dáng vẻ khoa trương của Phương Cẩn Chi chọc cho bật cười.

Hắn ho nhẹ một tiếng, không cười nữa, rất nghiêm túc chắp tay, nói: "Vậy ngày sau cần phải dựa vào phu nhân trông nom rồi!"

"Việc nên làm! Việc nên làm!" Phương Cẩn Chi nghiêm trang nói.

Hai người nhìn nhau, bật cười.

Chờ hai người cười đủ rồi, Phương Cẩn Chi nằm ở trong ngực Lục Vô Nghiên, hỏi: "Còn một chuyện nữa là gì?"

Lục Vô Nghiên không cười nữa, trầm ngâm chốc lát, mới nói: "Gần một tháng nay trong triều ngày nào cũng có sớ dâng xin lập thái tử."

Phương Cẩn Chi nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới hỏi: "Những thần tử kia có ý là muốn xin lập chàng làm thái tử, hay muốn mẫu thân chọn một trong các người con của các thân vương lên ngôi thái tử?"

"Muốn ta, " Lục Vô Nghiên cau mày, "Nhưng ý tứ của các thần tử kia là: nếu ta làm thái tử thì phải sửa họ thành họ Sở."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv