Thê Khống

Chương 181: Hồi cuối (một)



Sở Hoài Xuyên không biết lúc nào sẽ đến, Lục Giai Bồ nhìn sắc trời từ từ tối dần, nghe âm thanh sào sạt của gió thổi, lay động rừng cây, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.

Nàng từ từ ôm chặt Sở Hưởng Lạc vào trong ngực.

Tần Cẩm Phong liếc nhìn nàng một cái, biết nàng băn khoăn. Mặc dù Tần Cẩm Phong mất rất nhiều thời gian mới chọn được hải đảo này, nhưng hắn cũng không dám đảm bảo sẽ không có dã thú ở sâu trong hải đảo này. Đừng nói là quái vật lớn hay là dã thú, dù là con heo rừng, chó hoang xông vào trong đình viện, Lục Giai Bồ cũng không ứng phó được.

"Nương nương cứ an tâm ở lại, thần sẽ cho người canh gác ngoài cổng cho tới khi bệ hạ tới." Tần Cẩm Phong do dự một lát, nói ra như vậy.

Cửa ngoài cùng ở đình viện kia chính là cửa chính, thường có người làm giữ cửa vào ban đêm.

Lục Giai Bồ cảm kích nhìn Tần Cẩm Phong một cái, muốn nói lại thôi.

Tần Cẩm Phong cho là nàng có điều khó nói nên nói luôn: "Trừ phi nương nương gặp nguy hiểm, nếu không ta sẽ không vào đình viện."

"Ta không phải ý này, " Lục Giai Bồ chậm rãi lắc đầu, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Cẩm Phong, "Tần đại nhân rời đi lâu như vậy chắc đã cáo quan rồi à?"

Tần Cẩm Phong hơi run sợ trong chốc lát, mới gật đầu.

Hắn vì Sở Hoài Xuyên làm những việc này, bây giờ Sở Ánh Tư lên ngôi, con đường quan lộ của hắn tự nhiên hoàn toàn chấm dứt. Có thể bảo vệ tánh mạng đã là không tệ, như thế nào nhắc đến thăng quan. Huống chi ban đầu hắn phối hợp với Sở Hoài Xuyên, giả vờ đầu cơ trục lợi giành quan chức nên sớm bị đồng liêu ngày xưa khinh thường.

Đây chính là điểm Lục Giai Bồ áy náy.

Ban đầu khi Sở Hoài Xuyên bảo nàng liên lạc với Tần Cẩm Phong, nàng không muốn, nàng không tin Tần Cẩm Phong bởi vì một hai câu nói của nàng mà chặt đứt con đường quan lộ của mình.

Sở Hoài Xuyên cười đánh cuộc với nàng rằng Tần Cẩm Phong nhất định sẽ giúp một tay.

Lục Giai Bồ không rõ vì sao Sở Hoài Xuyên nhận định như vậy, nhưng thật sự Sở Hoài Xuyên để cho nàng biết tâm ý Tần Cẩm Phong đối với nàng. Vốn cho là một buổi sáng chia ra, không còn rối rắm, của mình mạnh khỏe. Thì ra là chỉ là một mình nàng mạnh khỏe.

Tần Cẩm Phong lẳng lặng nhìn Lục Giai Bồ, nhìn ra áy náy trong mắt nàng. Tần Cẩm Phong ở trong lòng than nhẹ một tiếng, rõ ràng là hắn thiếu nợ nàng. Nếu không phải hắn nhất thời khinh thường, cũng sẽ không cắt đứt nhân duyên này, càng sẽ không để cho nàng cùng người trong nhà đoạn tuyệt, tâm như tro tàn an ổn vào cung.

Thế nhưng đại khái chính là số mạng. Nàng sau khi rời đi, lại đạt được hạnh phúc thuộc về mình.

Cứ nghĩ tới như vậy, Tần Cẩm Phong cảm giác mình nhất thời hồ đồ, tạo thành sai lầm không biết trời xui đất thế nào lại thành toàn cho nàng. Cũng không biết là nên cảm thấy may mắn, hay là nên tiếc nuối.

Hắn chậm rãi nói: "Trong triều đấu đá lục đục thật khiến người chán ghét mệt mỏi, sau này có thể mở lớp dạy tại nhà làm một thầy đồ, có thể an nhàn sống qua ngày."

Trong mắt Lục Giai Bồ không còn sự áy náy, trên môi từ từ nở ra nụ cười ấm áp.

Sắc trời tối rất nhanh.

"Nương nương có chuyện gì cứ gọi hạ quan một tiếng." Tần Cẩm Phong liếc mắt nhìn sắc trời, xoay người thối lui khỏi đình viện.

Vốn là người đàn ông đỉnh thiên lập địa, học hành thành tài để báo đáp triều đình. Nhưng chỉ bởi vì một hai câu nói của nàng, sẵn sàng buông tha tất cả.

Hắn biết kiếp này không còn có thể một đời một đôi cùng với nàng, nhưng nàng vẫn ở lại trong lòng của hắn, theo năm tháng tình cảm đó phẳng lặng sáng như trăng rằm.

Sáu ngày nữa trôi qua, Sở Hoài Xuyên mới đi thuyền ra đảo.

Lúc hắn đến nơi đã là quá nửa đêm, bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, sóng vỗ nhẹ nhàng vào bờ biển. Sở Nhã Hòa đang ngủ say trong ngực hắn.

Nghe được tiếng bước chân, Tần Cẩm Phong lập tức từ trên giường nhẩy xuống, hắn không kịp mặc y phục, chạy thẳng ra ngoài.

Sở Hoài Xuyên đạp đạp cửa chính, "Chậc, cái cửa này thật là...vừa cao lại vừa chắc."

Thấy người tới là hắn, Tần Cẩm Phong thở phào nhẹ nhõm.

Sở Nhã Hòa tỉnh lại, nàng dụi dụi con mắt, ánh mắt mông lung nhìn Sở Hoài Xuyên, "Phụ hoàng, người không phải nói là mang con đi Thiên cung sao? Đến Thiên cung rồi sao?"

"Ừ, đến rồi. ngủ thêm một lát nữa, tỉnh lại là đến nơi." Sở Hoài Xuyên nhấn nhấn đầu nhỏ của Sở Nhã Hòa vào trong ngực.

Sở Nhã Hòa ngáp một cái, lại nghẹo đầu ngủ thiếp đi.

Sở Hoài Xuyên ôm Sở Nhã Hòa đi vào đình viện, dừng lại ở trước cửa phòng.

Đã hơn bốn tháng hắn không nhìn thấy Lục Giai Bồ.

Hắn dừng lại trước cửa một lát mới đưa tay đẩy cửa.

Đẩy không được.

Mặt Sở Hoài Xuyên đen lại.

Vốn muốn cho nàng một kinh hỉ, thế nào mà giờ không mở được cửa chính? Cửa chính không vào được, cửa phòng ngủ cũng không vào được!

"Có thứ gì ở bên ngoài!" Trong phòng vang lên âm thanh nho nhỏ của Lục Giai Bồ, mang theo vẻ đề phòng.

Sở Hoài Xuyên nhíu mày, nàng đang sợ?

Đợi chút....

Cái gì gọi là thứ gì ở bên ngoài? Có thể là thứ gì?

Tay Sở Hoài Xuyên từ từ cong lại, muốn lần nữa đẩy cửa, then cài vừa dầy vừa nặng bên trên cửa gỗ hở một kẽ, hắn nhanh chóng lắc mình núp ở một bên.

Trong phòng vang lên một loạt âm thanh sột soạt của vải vóc cọ sát, ngay sau đó, là tiếng bước chân rất nhỏ.

Lục Giai Bồ đi tới trước cửa, cũng không mở cửa ra, dán lỗ tai ở trên cửa nghe một lát. Ngay sau đó, lúc Sở Hoài Xuyên cho rằng nàng muốn mở cửa, thì đột nhiên nàng lộn trở lại trong phòng lần nữa, đẩy một cái bàn ra chèn trước cửa. Sau đó, vang lên một chuỗi âm thanh, giống như là cái ghế cũng kéo ra chèn thêm vào.

Sở Hoài Xuyên thiếu chút nữa bật cười. Hắn chợt muốn trêu chọc Lục Giai Bồ một chút.

Hắn rón rén đi tới trước cửa sổ, muốn nhảy từ cửa sổ vào để hù dọa nàng.

Vậy mà, hắn vừa đẩy cửa sổ một cái, phát hiện ra cửa sổ đã khóa từ bên trong...

Mặt của Sở Hoài Xuyên càng đen hơn.

"Phụ hoàng, người ở đây muốn làm gì vậy?" Sở Nhã Hòa không biết tỉnh lại từ lúc nào, một cặp mắt to đang chớp chớp, tò mò nhìn Sở Hoài Xuyên.

Chợt Sở Hoài Xuyên nảy ra chủ ý, "Nhã Hòa, chúng ta chơi trò chơi nhé?"

Sở Nhã Hòa tò mò nhìn hắn, mắt sáng lên tràn đầy mong chờ.

Sở Hoài Xuyên cúi đầu, nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Sở Nhã Hòa, vừa nghe Sở Nhã Hòa vừa chớp chớp mắt.

"Nhớ chưa?" Sở Hoài Xuyên nhỏ giọng hỏi.

Sở Nhã Hòa có chút hưng phấn gật đầu liên tục.

Sở Hoài Xuyên vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng, buông nàng từ trong lòng ngực xuống.

Sở Nhã Hòa hướng về phía Sở Hoài Xuyên cười ngọt ngào, lộ ra hàm răng nhỏ nhỏ xinh xinh, đi về phía cửa.

"Rầm rầm rầm ——"

Nàng quơ tay thành quả đấm nhỏ ra sức đập cửa, vừa đập vừa khóc kêu: "Mẫu phi! Mở cửa....! Mẫu phi! Mẫu phi!"

"Nhã Hòa?" Lục Giai Bồ kinh ngạc, nhìn về phía ngoài nơi phát ra tiếng khóc, nàng sửng sốt một lát, mới cuống quít kéo cái ghế đang chống ở cửa, đồng thời kéo nốt cái bàn vuông ở bên trong ra.

Trên cái cửa gỗ vừa dày vừa nặng còn có thêm hai ổ khóa. Nàng vội vàng mở khóa, đẩy cửa ra.

Sở Nhã Hòa đang đứng ở cửa, há miệng khóc.

"Nhã Hòa!"

Lục Giai Bồ cả kinh, vội lao ra khỏi phòng, đứng trước mặt Sở Nhã Hòa, ôm thân hình nhỏ bé của nàng vào ngực.

"Đừng khóc, đừng khóc, mẫu phi ở đây, ở đây này. Sao lại có một mình con ở đây vậy?" Lục Giai Bồ đưa mắt nhìn bốn phía, bên cạnh Sở Nhã Hòa không có ai khác.

Sở Nhã Hòa gục đầu vào trong ngực Lục Giai Bồ, khóc không ngừng.

Lúc đầu, Sở Nhã Hòa nghe theo Sở Hoài Xuyên diễn trò. Nhưng vừa nhìn thấy Lục Giai Bồ, uất ức trong lòng liền dâng lên. Nàng đã từ rất lâu lâu rồi không có nhìn thấy Lục Giai Bồ, nàng cho là sẽ không còn được gặp lại người mẫu phi luôn luôn thương yêu nàng nữa, cho đến khi phụ hoàng nói cho nàng biết sẽ đưa nàng đi tìm mẫu phi và đệ đệ!

Nàng thật là nhớ, thật là nhớ mẫu phi!

Hơn nữa, đoạn đường này phụ hoàng luôn là lạnh lùng với nàng, khiến nàng càng muốn gặp Lục Giai Bồ...

Hốc mắt Lục Giai Bồ có một chút ướt át. Sở Nhã Hòa từ nhỏ được nuôi dưỡng ở bên cạnh nàng, Sở Nhã Hòa mặc dù không phải là con ruột, nhưng nàng đã sớm đã coi Sở Nhã Hòa như nữ nhi ruột thịt của mình. Lâu rồi không được gặp nàng, lại biết nàng đi theo Sở Hoài Xuyên bôn ba, Sở Hoài Xuyên cũng không phải là người biết chăm sóc trẻ nhỏ, Lục Giai Bồ suy nghĩ một chút mà thấy đau lòng.

Huống chi tiểu cô nương hiện tại chôn ở trong ngực nàng khóc nức nở, ôm vào ngực mới biết đứa trẻ gầy đi trông thấy. Lục Giai Bồ càng thêm đau lòng, rơi lệ.

"Được rồi, tốt rồi... Nhã Hòa đừng khóc, chúng ta trở về nhà rồi." Lục Giai Bồ vuốt vuốt đầu của nàng, ôm nàng lên, xoay người vào phòng.

"Đệ đệ!" Sở Nhã Hòa nước mắt còn giàn rụa trên mặt, nhưng vừa nhìn thấy Sở Hưởng Lạc trong giường nhỏ, lập tức quên khóc, trong mắt đều là vui mừng.

Nàng giùng giằng từ trong ngực Lục Giai Bồ nhảy xuống, đá giầy leo lên giường nhỏ, nhìn Sở Hưởng Lạc đang ngủ say, lập tức im lặng, tránh để hắn bị thức giấc.

Ánh mắt dịu dàng của Lục Giai Bồ nhìn hai đứa con. Nàng xoay người, đóng cửa lại, khóa cửa cẩn thận bằng hai ổ khóa, mới xoay người trở vào phòng.

"Nhã Hòa, hôm nay con ngủ cùng đệ đệ được không?" Lục Giai Bồ xoa đầu Sở Nhã Hòa một cái, xoay người đi tới giường to, muốn ôm chăn gối mang sang giường cho Sở Nhã Hòa đắp.

Nàng vén rèm che màu xanh lên, đột nhiên cứng người, đứng chết trân tại chỗ.

"Bệ... "

Rốt cuộc sắc mặt Sở Hoài Xuyên tối sầm, hắn dùng sức lấy tay chọc chọc đầu Lục Giai Bồ, tức giận nói: "Lục Giai Bồ! Nàng quả thật không có lương tâm! Trong mắt nàng, trong lòng nàng có phải chỉ có Sở Nhã Hòa, đứa nhỏ kia đúng không? Một câu hỏi đến trẫm cũng không có!"

Lục Giai Bồ từ từ cắn môi, nước mắt từ trong hốc mắt từng giọt từng giọt trào ra.

Sở Hưởng Lạc bị đánh thức, nằm không yên rầm rì kêu lên hai tiếng. Sở Nhã Hòa nghển cổ liếc mắt nhìn sắc mặt của Sở Hoài Xuyên, lập tức Sở Hưởng Lạc ở bên cạnh ngoan ngoãn nằm xuống. Nàng vỗ vỗ thân thể Sở Hưởng Lạc, dỗ hắn ngủ, nhỏ giọng nói: "Mau ngủ, mau ngủ..."

Sở Hưởng Lạc nháy mắt một cái, mắt sáng lên nhìn Sở Nhã Hòa cười.

Sở Nhã Hòa làm động tác ngăn không cho hắn lên tiếng, nhỏ giọng nói: "Đừng lên tiếng á..., phụ hoàng đang phát giận á...."

Sở Nhã Hòa mặc dù nhỏ giọng, nhưng vang lên ở trong căn phòng yên tĩnh, từng chữ rơi vào tai Sở Hoài Xuyên và Lục Giai Bồ.

Lục Giai Bồ mím môi, cười tủm tỉm.

Sở Hoài Xuyên trừng mắt nhìn nàng, bản thân cũng bật cười. Hắn đứng dậy, đi tới bên giường nhỏ, lấy tay xách Sở Nhã Hòa lên.

Hai mắt Sở Nhã Hòa trợn to, tội nghiệp mà nhìn hắn, lại nhìn về phía Lục Giai Bồ cầu xin giúp đỡ.

Nhưng Sở Hoài Xuyên chỉ làm động tác ôm nàng nằm xuống trên giường.

"Ngủ thôi!"

Sở Nhã Hòa nháy mắt, suy nghĩ một chút rồi giống như hiểu rõ! Nàng bật cười thành tiếng, ôm cổ của Sở Hoài Xuyên, hôn lên cằm hắn một cái.

Sở Hoài Xuyên có chút chán ghét liếc nhìn nàng một cái.

Lục Giai Bồ đứng ở bên giường, dịu dàng nhìn cha con hai người, sau đó xoay người ôm Sở Hưởng Lạc trèo vào bên trong giường.

Rèm che buông xuống, ngăn cách phía ngoài trần thế.

Hai đứa con rất nhanh đã ngủ say, trên giường chỉ còn lại tiếng ngáy nho nhỏ của hai tiểu hài tử. Ở hai bên của hai đứa trẻ ngủ say, Sở Hoài Xuyên và Lục Giai Bồ lẳng lặng nhìn đối phương, hai người bọn họ vươn tay, đặt nhè nhẹ ở trên người hai đứa con, sau đó từ từ nắm chặt lại.

......

Chẳng bao lâu Phương Cẩn Chi đã mang thai đến tháng thứ tám, váy ngắn rộng thùng thình cũng không che hết được cái bụng cao ngất ngưởng của nàng. Nàng mang theo Yểu Yểu và Chước Chước tản bộ trong hoa viên của Thùy Sao Viện.

Vào khoảng thời gian giữa mùa hè, các loại hoa cỏ quý trong vườn hoa đều nở rực rỡ.

Phương Cẩn Chi đi chưa được mấy bước, đã cảm thấy hơi mệt một chút, huống chi là khí trời nóng bức như vậy, trán và sống lưng của nàng đổ một tầng mồ hôi.

Yểu Yểu vội vàng dọn chỗ trong vườn hoa đem ghế mây ra, nói: "Đi lâu như vậy cũng mệt rồi, Tam thiếu nãi nãi nên nghỉ một lát."

Chước Chước lại hỏi: "Tam thiếu nãi nãi có muốn ăn chút đồ ngọt không? Nô tỳ đi yêu cầu phòng bếp chuẩn bị."

"Dưa lạnh, táo lạnh, lê lạnh, đào lạnh, vải lạnh!" Phương Cẩn Chi được Chiếu Chiếu đỡ ngồi xuống ghế mây, chậm rãi nói.

"Tam thiếu nãi nãi, ngài có muốn đổi đồ ăn khác không? Những thứ đồ này quá lạnh, ngài không thể ăn được..." Chiếu Chiếu đau khổ nói.

Yểu Yểu vội cười hì hì nói: "Bằng không nô tỳ mang một chút bánh ngọt cho ngài ăn nhé, bánh ngó sen, bánh đậu xanh, bánh cao hoa quế, bánh mẫu đơn, bánh thủy tinh long phượng, bánh nhân sữa, bánh bột lọc, bánh ngũ sắc..."

"Ngươi đang kê khai tên các loại bánh sao?" Phương Cẩn Chi cười chặn lời nói của Yểu Yểu.

Yểu Yểu ngượng ngùng xoa xoa đầu, "Nô tỳ đây là vì tam thiếu nãi nãi muốn ăn bánh ngọt nha!"

Phương Cẩn Chi cũng hiểu Yểu Yểu đang cố ý trêu chọc nàng.

Nàng cười lắc lắc đầu, nói: "Không cần, những loại bánh ngọt này ta không muốn ăn, bưng cho ta một ly nước ấm tới đây là tốt rồi."

"Vâng, vâng! Nô tỳ đi ngay!" Yểu Yểu vội vàng cười đồng ý, vội vã đi bưng nước.

Phương Cẩn Chi nhìn hoa nở khoe sắc rực rỡ bốn phía, như có điều suy nghĩ.

Thời gian kéo dài lâu như vậy, cuối cùng, ngày mai Lưu Minh Thứ sẽ tách Bình Bình và An An ra. Nàng không thể không vì hai muội muội mà lo lắng. Vừa nghĩ tới ngày mai hai muội muội sẽ phải tách ra, trước mắt của nàng không khỏi hiện lên hình ảnh của Cố Hi. Cố Hi hôm nay đã khỏi hẳn hoàn toàn, đi theo Tống Từ học được không ít bản lãnh. Nhưng vào những ngày trở trời, cánh tay phải của hắn vẫn sẽ thấy hơi đau nhức.

Mà Cố Vọng đã ra đi lâu như vậy rồi.

Phương Cẩn Chi thở dài, trong lòng nàng rất sợ Bình Bình và An An sẽ có kết cục giống như Cố Hi và Cố Vọng.

Từ lúc lúc nhỏ, nàng đã luôn tâm niệm quyết tâm bảo hộ tốt cho hai muội muội của mình. Vậy mà hôm nay, biết hai người bọn họ có thể gặp nguy hiểm, nhưng không thể ngăn cản nguy hiểm đó. Nàng làm sao có thể không lo lắng cho được.

Lưu Minh Thứ đã nói cho nàng biết, cánh tay còn lại kia thích hợp với tỷ tỷ Bình Bình hơn.

Phương Cẩn Chi không khỏi nhớ tới An An.

Bởi vì hoàn cảnh của hai muội muội từ nhỏ đã khác biệt so với người thường, nên tính tình của hai người rất hướng nội. Mặc dù hai năm qua đã thay đổi không ít, nhưng tính cách tinh tế mẫn cảm, hướng nội của họ vẫn không thể sửa được.

So với Bình Bình, An An càng thêm an tĩnh, hướng nội hơn.

Nghĩ đến bộ dạng rụt rè, nhút nhát của An An, Phương Cẩn Chi càng thêm đau lòng. Cho dù kết quả ngày mai có tốt như thế nào cũng không thể khiến An An trở thành người khỏe mạnh.

Trong đầu Phương Cẩn Chi không khỏi hiện hình dáng cụt một tay của An An. Nàng vốn là người có tính tình hướng nội, nếu về sau mất một cánh tay, thì phải làm như thế nào?

Nhưng vừa nghĩ tới cái chết của Cố Vọng, Phương Cẩn Chi lại cảm thấy An An dù là cụt một tay cũng vẫn hơn là bị chết.

Phương Cẩn Chi căn bản không thể hình dung được nếu An An xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng nên làm cái gì... .

Tâm phiền ý loạn.

"Tam thiếu nãi nãi, nước của ngài." Yêu Yêu bưng nước ấm tới.

Phương Cẩn Chi chỉ nhấp một hớp nhỏ, liền để cái ly xuống.

"Trở về đi thôi." Nàng từ từ đứng lên, quay trở về. Vừa nghĩ tới hai muội muội, trong lòng nàng thiệt là phiền, nào còn tâm tình thưởng hoa gì.

Yêu Yêu và Chước Chước đều hiểu được Phương Cẩn Chi đang phiền lòng, hai tiểu nha hoàn liếc mắt nhìn nhau, cũng không ầm ỹ nàng, an tĩnh đỡ nàng đi trở về.

Lúc bước lên cầu thang, Phương Cẩn Chi chợt"Ai nha" một tiếng.

Nàng cúi đầu có chút kinh ngạc, nhìn xuống bụng mình. Ngay vừa rồi, hình như tên tiểu tử trong bụng đã đá nàng một cước!

Phương Cẩn Chi cẩn thận từng li từng tí đưa tay lên, sờ chỗ bụng vừa bị tên tiểu tử kia đá. Sau đó hình như hắn cảm nhận được bàn tay của nàng sờ vào, lại đá nàng thêm một cước nữa.

Phương Cẩn Chi cảm giác mình sờ được gót chân tên tiểu tử kia.

Cảm giác vui sướng lạ lẫm ùa đến trong lòng nàng. Loại vui sướng này vừa mới lạ, vừa ngọt ngào.

Sau khi Phương Cẩn Chi trở về phòng, nàng vẫn đắm chìm trong cảm giác mới lạ, vui sướng, nàng ngồi trên ghế trước bàn trang điểm, tỉ mỉ sờ lên bụng của mình, muốn tóm thêm lần nữa chân của tiểu tử này.

Vậy mà, tên tiểu tử trong bụng kia giống như ngủ thiếp đi, không chịu đá nàng nữa.

Phương Cẩn Chi vỗ nhè nhẹ vào bụng, "Hừ, chờ con sinh ra, ta sẽ không phải cònphải suy nghĩ làm thế nào để bắt được chân của con nữa!"

Nàng mở ra ngăn kéo, lấy hộp gấm bên trong ra.

Hộp gấm được mở ra, bên trong có vài món đồ nho nhỏ. Một lá bùa cầu bình an, một tượng ngựa gỗ. Lá bùa bình an là của Tĩnh Úc sư thái buộc lên cây Bồ đề, Phương Cẩn Chi lặng lẽ giấu đi, tính toán đợi tên tiểu tử trong bụng chào đời, để cho hắn mang bên mình. Bên ngoài là tượng ngựa gỗ do Bình Bình và An An khắc.

Mặc dù đường nét trạm trổ không quá mức tinh xảo, nhưng cũng hết sức khó làm. Hai tiểu cô nương để khắc ra tượng gỗ này đã phải học rất lâu, làm hỏng không biết bao nhiêu miếng gỗ mới có thể khắc ra tượng gỗ này.

Trời chạng vạng tối Lục Vô Nghiên mới trở về, trên tay còn xách theo một chiếc đèn lồng đỏ hình cá chép.

"Sao chàng lại có cái này?" Phương Cẩn Chi giơ cái đèn lên, đốt nến rồi ngắm nhìn hoa văn trên thân đèn. Hoa văn trên thân đèn như ẩn như hiện, có ánh đèn chiếu vào mới có thể thấy rõ bức tranh hai con cá đang đùa nghịch bên hoa sen ở bên trong.

"Hôm nay là đêm thất tịch." Lục Vô Nghiên ôm lấy Phương Cẩn Chi từ phía sau lưng, đặt cằm lên hõm vai Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi hơi giật mình.

"Vậy chúng ta đi...." Phương Cẩn Chi đem nửa câu nói sau nuốt trở về.

Nàng nghĩ đi chơi, muốn đi dạo hội đèn lồng, đoán đố đèn, ăn thật nhiều đồ ăn vặt trong chợ, thật náo nhiệt!

Nhưng....

Phương Cẩn Chi cúi đầu, có chút chán nản vỗ bụng mình một cái. Bây giờ nàng chỉ cần đi lại lâu lâu một chút, hai chân sẽ sưng to lên, hơn nữa cả người mệt mỏi vô cùng.

Nàng không thể đi những nơi đông đúc để tránh bị va chạm.

Những thứ đồ ăn trong chợ đêm kia người mang thai cũng không thể ăn.

Phương Cẩn Chi nặng nề thở dài, hơi tăng thêm chút sức lực vỗ bụng mình một cái, giận dỗi nói: "Đứa nhỏ này, con phải thấy rằng mẫu thân con hy sinh tất cả mọi thứ vì con! Đến lúc con trưởng thành phải yêu thương chăm sóc mẫu thân đấy!"

Lục Vô Nghiên cười giữ tay của Phương Cẩn Chi trong lòng bàn tay mình, nói: "Người ta đều nói cha mẹ thương yêu con cái, nào có chuyện như nàng ngược lại muốn con cái cưng chiều mình. Nếu nói là hiếu kính cha mẹ cũng có thể miễn cưỡng, nhưng cưng chiều cha mẹ có vẻ không đúng lắm."

"Tại sao lại không đúng?" Phương Cẩn Chi xoay người lại nhìn Lục Vô Nghiên.

"Thiếp muốn con cưng chiều thiếp, đến lúc đó chàng và con một lớn một nhỏ, đều phải chiều chuộng thiếp!" Phương Cẩn Chi cười rộ lên, má lúm đồng tiền xuất hiện, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.

"Được được được, " Lục Vô Nghiên nghiêm túc nhìn nàng, "Ta và con sẽ chiều chuộng nàng, nếu con không chiều nàng, ta sẽ làm nốt phần của con, chiều chuộng nàng gấp đôi."

Phương Cẩn Chi cười nép vào ngực Lục Vô Nghiên.

Vấn đề đi lại của Phương Cẩn Chi trong khoảng thời gian này thật sự khó khăn, cúi đầu không nhìn thấy chân của mình, cũng không thể cúi lưng. Nhưng hàng ngày nàng vẫn phải xử lý rất nhiều việc sự vụ trong phủ, nên mọi việc giờ đây đều do Lục Vô Nghiên tự mình giải quyết.

Chuyện phục vụ mấy việc lặt vặt của Phương Cẩn Chi đều do mấy nha hoàn bên cạnh Phương Cẩn Chi phụ trách. Những nha hoàn của Phương Cẩn Chi đều là những nha hoàn thuần thục, nhưng Lục Vô Nghiên cũng không yên tâm.

Với ai hắn cũng không yên tâm, chỉ có tự tay mình làm mới yên tâm.

Lục Vô Nghiên cẩn thận từng li từng tí đỡ Phương Cẩn Chi bước vào bồn nước nóng, vì không để cho nàng té, cánh tay đỡ nàng vẫn luôn giữ chặt không buông.

Hắn dùng tay vốc nước ấm, nhẹ nhàng chà sát người cho Phương Cẩn Chi, hỏi: "Đã nghĩ ra món gì để ăn khuya chưa?"

Phương Cẩn Chi suy nghĩ một lát, mới nói: "Bánh thủy tinh phủ mật, bánh xốp nhân lạc ngào đường với bánh sủi cảo nhân thịt dưa chuột!"

"Được, ngồi kê chân cao lên và không được đi lung tung, ta đi sai người bê đồ lên." Lục Vô Nghiên cẩn thận dặn dò.

Phương Cẩn Chi nhíu mày, "Không ngã được đâu!"

"Nơi này ướt." Lục Vô Nghiên giải thích rồi cầm tay của Phương Cẩn Chi nắm vào thành thùng tắm, để cho nàng giữ.

Nhìn Lục Vô Nghiên đi về phía tủ quần áo để lầy đồ cho nàng, Phương Cẩn Chi nhỏ giọng oán trách hắn quá cẩn thận. Mặc dù trong miệng oán giận Lục Vô Nghiên,nhưng ánh mắt nhìn hắn mang theo vẻ dịu dàng ngọt ngào.

Lục Vô Nghiên cầm một bộ y phục của Phương Cẩn Chi đặt trên bàn, cầm áo lót trong mặc cho Phương Cẩn Chi.

Trong khi buộc dây, động tác buộc của Lục Vô Nghiên dừng lại.

"Sao thế?" Phương Cẩn Chi quay đầu nhìn hắn.

" Yếm bị nhỏ." Lục Vô Nghiên dừng lại một chút, lại sửa lại, "Không, là chỗ này trở nên lớn hơn."

Hắn gỡ cái yếm đã mặc được một nửa cho Phương Cẩn Chi xuống, ánh mắt dừng lại trên bầu ngực đầy đặn trắng như tuyết của Phương Cẩn Chi.

Một đôi trái đào nhỏ trong lúc này vô tình biến thành đôi trái bưởi.

Nhận ra tròng mắt của Lục Vô Nghiên trở nên khác thường, Phương Cẩn Chi lập tức nâng lên hai cánh tay lên che trước ngực, cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Vô Nghiên, cảnh cáo: "Không cho có ý xấu!"

Ánh mắt Lục Vô Nghiên rời đi, rơi vào trên bụng của Phương Cẩn Chi.

Trên mặt hắn xuất hiện vẻ không vui.

Phương Cẩn Chi kinh ngạc nhìn cảm xúc biến hóa trên mặt hắn, không đoán được hắn đang nghĩ gì.

Lục Vô Nghiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Phương Cẩn Chi, nói: "Ta đổi chủ ý rồi, phải chuẩn bị vú nuôi."

"Tại sao vậy? Không phải đã nói chúng ta sẽ tự mình chăm sóc con không cần chuẩn bị vú nuôi sao?" Phương Cẩn Chi trợn tròn hai mắt, không hiểu nhìn Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên nói gằn từng chữ: "Chỉ có mình ta mới được ăn!"

Mặc kệ là hột đào hay quả đào, hay là trái bưởi, chỉ mình hắn có thể ăn!

Phương Cẩn Chi sững sờ nhìn Lục Vô Nghiên, thật lâu sau mới hiểu ý của hắn là gì. Lập tức đỏ bừng mặt, cà lăm nói: "Chàng...chàng...... chàng quả thật...... Quả thật cố tình gây sự sao!"

Lục Vô Nghiên nhìn Phương Cẩn Chi ánh mắt càng trở nên sâu.

Phương Cẩn Chi cảm thấy nguy hiểm, vội vàng xoay người lại. Không cần biết là áo ngực hay áo gì, cầm tất cả quấn quanh người.

"Khụ." Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, giật lấy dây buộc trong tay Phương Cẩn Chi, cẩn thận buộc lại cho nàng.

Hắn nhẹ nhàng vuốt chóp mũi Phương Cẩn Chi, nói "Đừng đề phòng ta như vậy...ta biết nàng bây giờ rất vất vả."

Hắn lại nhìn thoáng qua bụng Phương Cẩn Chi, trách móc nói: "Sinh xong đứa nhỏ này sẽ không sinh nữa!"

Mỗi lần sinh đứa bé, lại gần một năm không thể đụng vào Phương Cẩn Chi, mỹ nhân mềm mại trong ngực, ăn không được, đụng không xong, cảm giác đó thật sự là không dễ chịu chút nào. Huống chi là hắn đã chờ đến hai kiếp, yêu thích thê tử từ trong xương tủy.

Trong lòng Lục Vô Nghiên hạ quyết tâm, chờ tên tiểu tử trong bụng Phương Cẩn Chi ra đời về sau sẽ không cho Phương Cẩn Chi sinh thêm đứa thứ hai, đứa thứ ba!

Phương Cẩn Chi nén cười, cố ý nói: "Thiếp nhất định sẽ sinh thêm, còn phải sinh đứa thứ hai, đứa thứ ba, thứ tư!"

Nàng hếch cằm lên, dương dương tự đắc nói: "Thiếp rất muốn nhìn thấy bộ dạng của ai đó nửa đêm phải chạy vào tịnh phòng."

Nhìn bộ dạng đắc ý của Phương Cẩn Chi, Lục Vô Nghiên vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi, hắn nắm lấy tay Phương Cẩn Chi, nâng niu trong lòng bàn tay. Đôi tay nhỏ bé của Phương Cẩn Chi không bởi vì mang thai mà bị ảnh hưởng, ngược lại có mấy phần giống như tay của thiếu nữ mềm mại, nhỏ nhắn, trắng nõn.

Lục Vô Nghiên nắm chặt hai tay của nàng, ý tứ nói: "Đôi tay này của nàng hình như đã rảnh rỗi lâu quá rồi nhỉ!"

Phương Cẩn Chi giật mình, lập tức hiểu ý của Lục Vô Nghiên. Nàng rút tay ra, vội nói: "Thiếp muốn ăn khuya!"

Nàng xoay người đi ra ngoài, Lục Vô Nghiên mỉm cười, vội vàng đuổi theo, giữ khửu tay nàng, dắt đi.

Sắc trời đã tối, hắn không yên lòng để nàng đi một mình.

......

Phương Cẩn Chi đã qua thời kỳ ăn cái gì hoặc là ngửi thấy mùi đồ ăn sẽ buồn nôn, thời gian này tuy đã qua thời kỳ thai nghén nhưng cơ thể lại dễ mệt mỏi và rất thích ngủ. Lục Vô Nghiên đã ra lệnh cho hạ nhân, buổi sáng không ai được làm phiền nàng, để cho nàng ngủ thoải mái.

Tuy nhiên sáng sớm hôm sau, khi trời vẫn còn chưa sáng Phương Cẩn Chi đã mở mắt thức dậy.

Nàng nằm nghiêng ngủ, Lục Vô Nghiên nằm ở phía sau lưng, ôm lấy nàng.

Bây giờ bụng của Phương Cẩn Chi rất to, trở mình không dễ dàng. Nàng từ từ xoay người, quay mặti đối mặt với Lục Vô Nghiên.

Kể từ khi Phương Cẩn Chi có thai, ban đêm Lục Vô Nghiên càng thêm trở nên cảnh giác. chỉ cần Phương Cẩn Chi hơi nghiêng người, hắn đã tỉnh ngủ. Hắn chưa mở mắt, đã vội đỡ Phương Cẩn Chi, giúp nàng trở mình.

Lục Vô Nghiên không ngờ nàng đã tỉnh ngủ, hôn lên trán Phương Cẩn Chi một cái, hỏi: "Sao lại dậy sớm vậy? Lo lắng cho hai muội muội sao?"

Phương Cẩn Chi nhỏ giọng"Ừ" một tiếng, nàng không muốn nghĩ đến trường hợp xấu nhất, thế nhưng cả đêm lại luôn mơ thấy hai muội muội. Mơ thấy hai muội muội trongquá khứ, bắt đầu từ khi hai người bọn họ nho nhỏ giấu ở trong rương, cho tới bây giờ mọi thứ dần dần tốt lên.

Phương Cẩn Chi trong mộng cũng sắp mơ thấy tương lai của hai muội muội, nàng không dám nằm mơ thấy tương lai của hai muội muội nên lúc này mới vội vã tỉnh lại.

Lục Vô Nghiên mở mắt, hỏi: "Bây giờ còn quá sớm, ngay bây giờ nàng có muốn ta đi đến cửa tiệm để thăm các nàng không?"

Phương Cẩn Chi mặc dù trong lòng rất nhớ hai muội muội, nhưng lại nói: "Đợi trời sáng rồi hãy nói."

Nàng xê dịch thân thể đi phía trước, để gần Lục Vô Nghiên hơn một chút. Nàng giống như khi còn bé nắm lấy vạt áo của Lục Vô Nghiên, khe khẽ hỏi: "Vô Nghiên, hai người bọn họ sẽ bình an, phải không?"

"Dĩ nhiên, hai người bọn họ nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra." Lục Vô Nghiên thấp giọng an ủi Phương Cẩn Chi, "Ta hiểu nàng rất lo lắng và để ý chuyện này, nhưng việc tách Cố Hi và Cố Vọng chính là muốn làm thí nghiệm trước khi tách Bình Bình và An An. Trải qua thời gian lâu như vậy, nhất định Lưu Minh Thứ đã tìm được phương pháp tốt hơn. Nàng phải tin tưởng vào khả năng y thuật của Lưu Minh Thứ và cũng phải tin tưởng Bình Bình và An An là những người có phúc khí."

Nghe lời nói của Lục Vô Nghiên, trong lòng Phương Cẩn Chi có chút an ổn. Nàng từ từ nhắm mắt lại, ngủ thêm được một giấc, đến lúc mặt trời lên cao mới cùng Lục Vô Nghiên rời giường.

Phương Cẩn Chi không phải là người kích động lỗ mãng, cho dù ước gì có thể lập tức đến viện Tiểu Nguyệt, nhưng cũng hiểu lúc này mình đang trong giai đoạn đặc biệt, không thể gây tổn thương cho hài tử trong bụng, cũng không thể khiến người khác vì nàng lo lắng. Nàng ngoan ngoãn ăn sáng xong, mới cùng Lục Vô Nghiên ngồi xe ngựa đi về phía cửa viện.

Nhập Trà đánh xe ngựa rất vững vàng, không bị lắc lư chút nào.

Bình Bình và An An đã dậy từ sớm.

Suốt đêm hôm qua Phương Cẩn Chi ngủ không ngon, hai người bọn họ cũng là giống như vậy. Hai tiểu cô nương đối mặt với việc này cũng không biết là nên vui mừng hay sợ hãi.

Hai người ngồi trên bậc thang, nhìn về phía mặt trời mọc, ai cũng không nói gì.

Cây tường vi mọc dài trên bậu tường, trong nắng sớm từng trận gió lớn thổi tới, mang đến một làn hương thơm nhàn nhạt.

"Tỷ tỷ, " An An xoay đầu lại nhìn sườn mặt Bình Bình, "Nếu như.... Muội không thể tỉnh lại, thì tỷ nhất định phải thay muội chăm sóc tỷ tỷ của chúng ta thật tốt..."

Nước mắt Bình Bình lập tức chảy ra.

Nàng cúi đầu, cắn môi, không nói chuyện, chỉ có nước mắt tí tách rơi từng giọt rơi xuống.

An An giơ tay phải của mình lên, cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt cho Bình Bình.

"An An!" Bình Bình nắm chặt tay An An, "Tỷ sợ, tỷ rất sợ! Tỷ không dám tưởng tượng ngày nào đó mình sẽ trở thành dạng gì nếu không có muội bên... Bằng không...."

Bình Bình đau lòng muốn chết, trong mắt lại ánh lên một tia hy vọng, "Bằng không, chúng ta vĩnh viễn sẽ không tách ra có được hay không? Chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ, không quan tâm đến cái nhìn của người khác. Chúng ta trở về hoa trang đi, trở về bảo tỷ tỷ đưa chúng ta về hoa trang đi!"

An An cười lắc lắc đầu, nàng ngẩng đầu lên, nhìn về cửa viện Tiểu Nguyệt ở phía xa.

Bình Bình ngẩng đầu nhìn theo hướng nhìn của An An, đã nhìn thấy Cố Hi đang đứng dưới hàng cây sum xuê trước cửa viện Tiểu Nguyệt.

"Tỷ tỷ, hắn đang chờ tỷ đấy."

Nước mắt từ trong hốc mắt của Bình Bình trào ra, ngưng tụ thành từng giọt từng giọt rơi xuống đất, nàng không thốt lên được lời nào chỉ một mực lắc đầu.

An An nghiêng đầu, cụng đầu mình vào đầu Bình Bình, cười khe khẽ.

Họ không chỉ là hai người liền thân với nhau, mà còn là chị em song sinh, họ có thần giao cách cảm ăn ý, giữa hai người căn bản không cần phải dùng lời nói mà đã có thể hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.

An An biết Bình Bình thích Cố Hi.

An An ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, trong mắt ánh lên sự quyết tâm.

Nàng nói: "Tỷ tỷ, chúng ta là một thể. Cho dù chúng ta tách ra, mọi thứ cũng không có gì khác biệt. Tỷ nhìn thấy phong cảnh cũng chính là muội nhìn thấy phong cảnh, tỷ trải qua vui vẻ, cũng là muội vui vẻ. Tỷ tỷ, tỷ có thể thay muội nhìn ngắm tất cả cảnh vật trên thế gian này."

Nàng cười ngọt ngào, "Tỷ còn có thể thành thân lập gia đình, sinh con hưởng phúc. Tất cả những gì tỷ trải qua sau này, không chỉ có đại biểu cho chính tỷ mà còn là đại biểu cho muội nữa..."

Bình thường An An không nói nhiều, đã từ rất lâu rồi Bình Bình và An An không cần phải lên tiếng, tâm ý hai người tương thông, có thể hoàn toàn hiểu ý ý tứ của đối phương. Đối với việc các nàng yêu thích, ý nghĩ của các nàng cùng thái độ đều là không mưu mà hợp. Không dưới mấy lần Phương Cẩn Chi cùng các nàng lúc nói chuyện, phần lớn đều sẽ là Bình Bình thỉnh thoảng nói một câu, An An ở một bên gật đầu.

Ngược lại hôm nay là lần đầu tiên An An nói nhiều như vậy.

Âm thanh của nàng khe khẽ vang lên, phải lắng nghe thật kỹ mới có thể nghe thấy được. Đây là thói quen hình thành từ nhỏ khi bị bệnh của hai chị em, không thể hiện ở trước mặt mọi người, không thể để cho người khác nghe thấy âm thanh của mình, không thể để cho người khác biết sự tồn tại của mình. Từ lúc bắt đầu học nói chuyện đã học được cách này, chính là nhỏ giọng. Hai người bọn họ thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Nước mắt Bình Bình căn bản là không ngừng được, nghe An An nói liên miên những lời giống như đang giao phó di ngôn, trong lòng nàng càng khó chịu. Bình Bìnhvừa nghĩ tới chỉ cần qua hôm nay thôi, người muội muội bên cạnh cùng nàng tương liên nhiều năm như vậy có thể sẽ không nhìn thấy nữa, cảm giác vô cùng sợ hãi dâng lên trong lòng nàng.

Loại sợ hãi này rất nhanh bủa vây lấy nàng, khiến cho thân hình nàng run lên từng đợt.

An An có thể cảm nhận sâu sắc được nỗi sợ hãi của Bình Bình, nàng ra sức nắm chặt tay của mình, lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạn, nói: "Tỷ đừng khóc! Muội phúc lớn mạng lớn, không có việc gì đâu!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv