Editor: minhngocvt20
“Đây là làm sao vậy?” Lục Vô Nghiên vội vàng hỏi.
Hắn không chịu nổi nhất là khi Phương Cẩn Chi dùng ánh mắt ủy khuất như vậy nhìn hắn, rõ ràng cái gì hắn cũng không có làm, nhưng bị Phương Cẩn Chi nhìn như vậy, giống như mình đã làm sai chuyện gì, làm nàng bị thương, giống như chọc cho nàng không vui.
Phương Cẩn Chi không nói lời nào, cứ như vậy mà nhìn Lục Vô Nghiên. Trong đôi mắt to kia ủy khuất càng ngày càng đậm.
“Nói chuyện, làm sao vậy?” Lục Vô Nghiên cau mày.
Hắn lần nữa quan sát Phương Cẩn Chi, phát hiện nàng đã đổi một bộ quần áo, nàng ngồi ở trên giường, trên đùi để một cái quần, có điều đây là váy mà hôm nay lúc ra ngoài nàng đã mặc.
Lục Vô Nghiên hơi khom lưng, kéo cái váy trên đùi Phương Cẩn Chi.
Lúc ban đầu, Phương Cẩn Chi cố sức nắm cái váy, không muốn để cho Lục Vô Nghiên đoạt đi. Lục Vô Nghiên hơi dùng sức, mới đoạt được cái váy gấp nếp màu đỏ tươi.
Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ muốn nói lại thôi của Phương Cẩn Chi, mới mở cái váy ra, cẩn thận kiểm tra.
Chỉ một cái liếc mắt, Lục Vô Nghiên liền cười.
Thì ra là Phương Cẩn Chi tới nguyệt sự, làm cho váy bị nhiễm bẩn.
“Có chút chuyện nhỏ, xem nàng lại ủy khuất như vậy.” Lục Vô Nghiên không nhịn được muốn chê cười Phương Cẩn Chi.
“Sao có thể là chút chuyện nhỏ được!” Phương Cẩn Chi ủy khuất nhìn Lục Vô Nghiên, “Nguyệt sự của người ta luôn chuẩn, thiếp thế nào lại không đúng ngày! Đây đã không phải là lần đầu bỗng nhiên chợt đến! Quần nhiễm bẩn là chuyện nhỏ, nhưng là bị người khác nhìn thấy thật mất thể diện a……”
“Ô….” Phương Cẩn Chi lẩm bẩm một tiếng, hai tay che mặt của mình, cúi đầu.
“Ướt, nhất định là mới vừa dính vào, là lúc nàng đi lên lầu mới dính vào, không ai nhìn thấy.” Lục Vô Nghiên nghiêm trang nói. Dáng vẻ nghiêm trang nói chuyện của hắn, còn nói chuyện giống như vậy, giống như chính là nói chân lý vậy.
Phương Cẩn Chi vốn là làm bộ đang khóc, nghe lời nói nghiêm trang của Lục Vô Nghiên, nàng nhịn không được bật cười.
“Xem chàng nói, giống như là thật vậy…….”
Lục Vô Nghiên ném cái váy sang một bên, nói: “Cái gì gọi là nói giống như thật, lời của ta nói vốn chính là thật.”
Phương Cẩn Chi đá giày, lại xê dịch mông, kéo chăn đắp lên người, cũng không có ý định đi ra ngoài đắp người tuyết. Nàng cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm: “Thật đáng ghét, tại sao nam nhân không cần gặp nguyệt sự, nữ nhân lại bị nguyệt sự hành hạ, tới một lần phiền một lần, không thể ăn cái này, không thể đụng vào cái kia, ngay cả người tuyết cũng không chơi được……..”
Phương Cẩn Chi so với các cô nương gia mà nói, coi như là may mắn. Bởi vì mỗi tháng đến nguyệt sự, cũng sẽ không giống như các cô nương khác bị đau đớn hành hạ. Có thể nói, nàng cũng không biết người khác bị nguyệt sự hành hạ đau đến sắc mặt trắng bệch không chịu nổi đến tột cùng là cảm giác như thế nào.
Nhưng nàng cũng có phiền não………
Cho tới bây giờ nguyệt sự của nàng cũng không có chính xác…….
Cũng bởi vì nguyệt sự luôn không chính xác, thật nhiều lần tỉnh dậy, làm dơ giường hẹp, làm dơ y phục của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên vốn là yêu sạch sẽ gần như bệnh hoạn, vì chuyện này, Phương Cẩn Chi vẫn cảm thấy thật xấu hổ.
Lục Vô Nghiên đang muốn xuống lầu phân phó Nhập Huân thay đổi đồ ăn tối nay một chút, nghe Phương Cẩn Chi nhỏ giọng oán trách, hắn ngược lại không vội xuống lầu, mà ngồi ở mép giường, kéo tay Phương Cẩn Chi, nghiêm túc nói: “Vậy sau này mỗi lần nàng đến nguyệt sự, ta sẽ dùng dao găm rạch một vết thương ở trên tay của mình, ta chảy máu cùng với nàng được không?”
Phương Cẩn Chi dở khóc dở cười nhìn Lục Vô Nghiên, vừa cười vừa đẩy hắn một cái, cười nói: “Cả ngày nói bậy, không có cái gì nghiêm chỉnh!”
Lục Vô Nghiên không nói tiếp, mà nhìn xung quanh.
Phương Cẩn Chi sửng sốt, vội vàng xoay mặt Lục Vô Nghiên, để cho hắn nhìn mình, sau đó hết sức nghiêm túc nói: “Đừng, chàng đừng tìm dao găm……Thiếp không cần chàng phải chảy máu với thiếp.”
“Thật?” Lục Vô Nghiên rũ mắt, đặt tay lên bụng Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi dùng sức mà gật đầu, nàng suy nghĩ một chút, lại lầm bầm một câu gì, lầm bầm xong rồi, lại không nhịn được khẽ cười một cái.
Âm thanh của nàng tuy nhỏ, nhưng Lục Vô Nghiên lại nghe rõ.
Nàng nói: Nguyệt sự tới cũng tốt, có thể an ổn ngủ ngon……….
Lục Vô Nghiên đầy thâm ý nhìn Phương Cẩn Chi một cái, cuối cùng nhìn ở khóe miệng của Phương Cẩn Chi, chậm rãi nói: “Ta xem cũng chưa chắc đi……….”
Phương Cẩn Chi trở mình, lười biếng nằm ở trên giường, đối với lời nói của Lục Vô Nghiên cũng không để ở trong lòng.
Lục Vô Nghiên đắp kín chăn cho nàng, chậm rãi đi ra ngoài, phân phó Nhập Huân bởi vì Phương Cẩn Chi đến nguyệt sự, thay đổi đồ ăn tối nay một chút.
Phương Cẩn Chi cũng sẽ không bởi vì nguyệt sự đến mà đau đớn, nhưng là ngày đặc thù vừa đến, trong lòng nàng liền bắt đầu cho phép làm biếng, để cho Lục Vô Nghiên phân phó Nhập Huân bưng bữa tối lên phòng ăn.
Ánh mắt Lục Vô Nghiên vẫn dịu dàng nhìn Phương Cẩn Chi ăn thức ăn, cho đến khi Phương Cẩn Chi ăn xong bữa tối, người làm bưng đồ ăn còn dư lại đi xuống.
Lúc này Lục Vô Nghiên mới đứng dậy, đi tới bên cạnh Phương Cẩn Chi, hơi khom lưng, thấp giọng nói: “Phu nhân, chúng ta nên nghỉ ngơi.”
Phương Cẩn Chi ngớ ngẩn.
Mỗi lần Lục Vô Nghiên dùng loại giọng điệu này nói chuyện với nàng, nàng đều hiểu hắn tính toán muốn làm cái gì. Nhưng là hôm nay không phải nàng đến nguyệt sự sao!
Đợi một chút…..
Phương Cẩn Chi giống như hiểu ra chút gì……