Thê Khống

Chương 105: Nhớ hắn



Edit: Chickenliverpate – Diễn đàn

Một năm qua, cách mỗi mười ngày Phương Tông Khác sẽ đi thuyền tới đây một chuyến, nhưng lần này lại đến trễ bảy tám ngày.

Hắn đứng ở đó, nhìn muội muội đã một năm không gặp, trong lòng vô cùng phức tạp. Hắn nhìn Phương Cẩn Chi gầy gò đứng dưới mái hiên, chán nản thở dài, "Ta biết muội muốn hỏi ta cái gì, nhưng ta không thể nói gì cả, cũng không thể thả muội đi."

"Cho nên huynh muốn giam cầm ta cả đời sao?" Phương Cẩn Chi lẳng lặng nhìn Phương Tông Khác đứng cách đó không xa, cất giọng bình tĩnh như đang nói chuyện với một người xa lạ.

Phương Tông Khác nhận thấy Phương Cẩn Chi đã gầy rộc so với một năm trước, mặc dù vóc dáng hơi cao, nhưng lại có vẻ ốm yếu, lúm đồng tiền nơi khóe miệng vốn chỉ xuất hiện khi nàng cười thì lúc này đã sâu hơn. Phương Tông Khác chuyển mắt, lặng lẽ nói: "Đợi đến khi chuyện này kết thúc, tự nhiên ta sẽ thả muội đi, đến lúc đó ta cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của muội."

"Chuyện này kết thúc? Chuyện gì?" Phương Cẩn Chi nheo mắt nhìn chằm chằm Phương Tông Khác. "Huynh muốn làm gì? Giết Lục Vô Nghiên sao?"

Phương Tông Khác không thừa nhận cũng không phản bác, hắn đặt hồng đậu đường lên bệ cửa sổ rồi xoay người đi ra ngoài.

Phương Cẩn Chi bất ngờ rút chủy thủ ra, từ sau lưng Phương Tông Khác đâm tới.

Nhưng Phương Cẩn Chi chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối được nuôi dưỡng sâu trong khuê phòng, nàng đã dốc hết toàn lực đâm hắn nhưng trong mắt Phương Tông Khác chỉ là khoa chân múa tay, hắn dễ dàng tránh né.

Phương Cẩn Chi không nhụt chí, chủy thủ trong tay vẫn tiếp tục vung lên.

Phương Tông Khác cau mày, liên tiếp lui về phía sau tránh né.

"Ca ca! Tỷ tỷ!" Bình Bình và An An chạy về từ bãi biển, những cái vỏ ốc xinh đẹp bọn họ mang về rơi xuống đầy đất.

Phương Cẩn Chi cắn môi, oán hận thu chủy thủ về.

Nàng biết trong một năm qua, quan hệ giữa hai muội muội và Phương Tông Khác càng ngày càng tốt. Cho dù như thế nào, nàng cũng không muốn cãi nhau với Phương Tông Khác ở trước mặt hai muội muội, khiến hai muội muội buồn.

Bình Bình, An An chạy tới, khó xử chắn giữa hai người.

Hai người bọn họ vẫn nghiêng về phía Phương Cẩn Chi hơn, lo lắng nhìn nàng. Cuối cùng vẫn là Bình Bình lên tiếng trước: "Ca ca, huynh để tỷ tỷ rời khỏi đây có được hay không? Tỷ tỷ không muốn ở đây......"

An An cũng nhỏ giọng nói: "Để tỷ tỷ đi đi, tỷ tỷ rất khổ sở......"

"Chăm sóc tỷ tỷ các muội cho tốt, lần tới có lẽ phải hơn một tháng thậm chí lâu hơn ta mới có thể trở lại thăm các muội." Phương Tông Khác nhìn Phương Cẩn Chi bằng cái nhìn sâu lắng, rồi xoay người rời đi.

"Phương Tông Khác!"

Phương Tông Khác dừng lại.

Hai mắt Phương Cẩn Chi ửng đỏ: "Lúc Bình Bình và An An còn nhỏ, bà vú ngoài mặt thì đối xử với bọn chúng rất tốt, nhưng lại lén lút muốn hại chết bọn chúng. Ngày đó mẫu thân đã dạy ta, ngoại trừ bản thân mình, đời này không được dễ dàng tin tưởng bất cứ ai! Là ta quá ngu ngốc, mới vì huynh là ca ca của ta mà tin tưởng lý do hoang đường của huynh!"

Phương Tông Khác nhắm mắt lại, yên lặng một hồi lâu, mới mở mắt ra. Hắn vẫn không xoay người lại, nhưng có thể nhận ra sự mệt mỏi trong giọng nói của hắn: "Đúng, là muội quá ngu ngốc. Ta hoàn toàn không đáng để muội tin tưởng, bởi vì ta vốn không phải là ca ca của muội."

Hắn bước nhanh về phía trước, dứt khoát và kiên quyết.

"Huynh nói cái gì?" Phương Cẩn Chi đuổi theo, giang hai cánh tay chắn trước mặt Phương Tông Khác. "Huynh lặp lại lần nữa!"

"Không cần phải khó xử, cũng không cần phải khổ sở bởi vì ta là ca ca muội mà lại lừa gạt muội. Ta vốn là một kẻ xấu xa không từ tội ác nào, không từ bất cứ chuyện xấu mất hết nhân tính nào. Bởi vì không muốn nhìn thấy muội sống tốt, cho nên mới phí hết tâm tư giam cầm muội, nhìn muội khổ sở...... Câu trả lời này muội hài lòng chưa? Tha hồ hận ta đi, tùy muội." Phương Tông Khác gạt cánh tay của Phương Cẩn Chi đang chắn trước mặt mình ra, sải bước đi về hướng bãi biển, bước lên con thuyền đang neo đậu ở đó.

"Phương Tông Khác!" Phương Cẩn Chi đuổi theo đến bờ biển, chỉ nhìn thấy con thuyền của hắn đang từ từ đi xa.

Phương Tông Khác ngồi trên mũi thuyền, gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt tĩnh lặng cô độc.

Phương Cẩn Chi ngồi xuống, nắm một cục đá dùng sức ném về phía hắn. Giống như khi còn bé, mỗi khi hắn cố ý khi dễ nàng, nàng cũng giả vờ hốt một nắm đậu phộng ném vào hắn. Nhưng bất luận là khi còn bé, hay là hiện tại, Phương Cẩn Chi ném đã hay đậu phộng thì cũng đều không trúng Phương Tông Khác.

"Tỷ tỷ......" Bình Bình và An An thở hồng hộc đuổi tới.

Cơ thể bọn họ dính vào nhau, chạy không nhanh, lúc đuổi đến bờ biển thì đã thở hổn hển, trên mặt cũng đỏ bừng. Hai người bọn họ chạy đến ngồi bệt xuống bãi biển bên cạnh Phương Cẩn Chi, họ liếc mắt nhìn nhau, muốn khuyên, nhưng không biết mở miệng như thế nào.

"Tỷ tỷ, tỷ xem đi, rất đẹp......" An An cầm một viên sỏi nhỏ xinh xắn trong lòng bàn tay đưa tới trước mặt Phương Cẩn Chi.

Bình Bình cũng đưa cho Phương Cẩn Chi cái vỏ ốc xinh đẹp mà bọn họ đã tìm thật lâu trước đó.

Phương Cẩn Chi nhìn ánh mắt lo lắng của hai muội muội, liền miễn cưỡng nhoẻn miệng cười. Nàng nhận lấy viên sỏi và vỏ ốc mà hai người bọn họ đã bỏ rất nhiều thời gian để tìm kiếm, nghiêm túc nói: "Đẹp lắm, rất đẹp......"

"Tỷ tỷ thích là tốt rồi!" Bình Bình và An An vui vẻ ngồi bên cạnh Phương Cẩn Chi, cùng nhìn ra đại dương xanh thẳm.

Khác với Phương Cẩn Chi, trong một năm ở chỗ này, đây là khoảng thời gian vui vẻ và thoải mái nhất của Bình Bình và An An từ khi ra đời cho tới nay. Mỗi ngày, hai người bọn họ đều chơi đùa trên bờ cát, còn nuôi mấy con mèo con. Tính tình cũng cởi mở hơn không ít, cũng nghe thấy tiếng cười vui vẻ của bọn họ thường xuyên hơn.

Ngay cả vóc dáng cũng phát triển như búp măng mùa xuân sau cơn mưa. Lúc bọn họ và Phương Cẩn Chi mới bị đưa tới đây, mặc dù đã mười một tuổi, nhưng cơ thể gầy guộc như một tiểu hài tử bảy tám tuổi. Trải qua một năm sống ở đây, vóc dáng của bọn họ cũng đã có thể so sánh với mấy tiểu cô nương cùng lứa, đã không còn quá thấp bé. Lúc đứng chung một chỗ với Phương Cẩn Chi cũng chỉ thấp hơn nửa cái đầu.

Sự thay đổi rõ rệt của hai muội muội là chuyện vui vẻduy nhất của Phương Cẩn Chi trong một năm qua.

Phương Cẩn Chi lặng lẽ ngồi trên bãi biển, ngẩn người nhìn về phía đường chân trời trên mặt biển. Trong lòng nàng hy vọng ở nơi đó sẽ xuất hiện một chiếc thuyền, một chiếc thuyền không phải của Phương Tông Khác.

"Nhìn kìa, đằng kia có một con chim kỳ lạ chỉ có một bên cánh." Bình Bình bỗng nhiên chỉ về phía xa xa trên bầu trời.

An An híp mắt cười: "Làm gì có con chim nào chỉ có một cái cánh chứ!"

"Có! Thật mà! Tỷ tỷ, tỷ nhìn xem có phải con chim đó chỉ có một bên cánh hay không, An An muội ấy không tin muội!" Bình Bình nghiêng người kéo tay áo Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi hồi phục tinh thần, hỏi: "Cái gì?"

"Tỷ tỷ, tỷ nhìn kìa, thật sự có con chim một cánh!" Bình Bình chỉ chỉ vào chấm đen nhỏ xíu trên bầu trời.

"Con chim kỳ lạ chỉ có một bên cánh......" Phương Cẩn Chi nghi hoặc nhìn theo hướng chỉ tay của Bình Bình.

Con chim bồ câu một cánh từ từ phản chiếu trong tròng mắt Phương Cẩn Chi.

"Những con chim bồ câu này đều do Tam ca ca nuôi sao? Thật là xinh đẹp!" Phương Cẩn Chi nhìn những con chim bồ câu này với cái nhìn lạ lẫm, nàng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều chim bồ câu như vậy.

Nghe vậy, một tay Lục Vô Nghiên vẫn bảo hộ Phương Cẩn Chi, tay còn lại nâng lên búng một cái "tách". Một tiếng "phạch" vang lên, một con bồ câu trắng đáp xuống tay Lục Vô Nghiên. 

"Nó là con đẹp nhất." Lục Vô Nghiên nhìn con chim bồ câu trên tay mình, trong mắt xuất hiện sự ấm áp hiếm thấy.

Phương Cẩn Chi nhíu chặt lông mày, bởi vì con chim bồ câu mất một cánh trên tay Lục Vô Nghiên nhìn già yếu hơn mấy con chim còn lại.

"Sau khi được thả ra, nó đã mất hơn tám tháng mới bay về tới nhà. Không biết giữa đường đã gặp phải chuyện gì, lại bị đứt một bên cánh, chỉ dựa vào cánh còn lại để bay trở về......"

Ánh mắt của Phương Cẩn Chi bỗng chốc sáng lên, nàng chợt đứng lên, đuổi theo con chim bồ câu, vừa đuổi theo vừa hét to: "Ta ở đây! Ta ở đây này!"

Phương Cẩn Chi chạy như điên dọc theo bờ biển, đuổi theo con chim bồ câu chạy xuống biển. Nước biển lạnh như băng đánh vào người nàng, giống như có một đôi tay mạnh mẽ kéo nàng ngược về phía sau, ngăn cản nàng đi về phía trước.

Nàng hoàn toàn không để ý mặt nước sắp qua ngực, ánh mắt của nàng chỉ gắt gao nhìn chằm chằm con chim bồ câu đang quanh quẩn trên không trung -- con chim bồ câu chỉ có một bên cánh.

Nàng không cẩn thận ngã sấp xuống, sặc một miệng nước biển, lại vội vàng đứng dậy, chạy về phía con kia chim bồ.

"Ta ở đây! Ta ở đây! Tam ca ca, muội ở đây nè......"

Con chim bồ câu xoay lòng vòng giữa không trung một hồi lâu, bỗng nhiên ngừng lại, rồi bất ngờ lao xuống chỗ Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi đứng trong nước biển, dùng cả hai tay chụp lấy nó, nước mắt tuôn xuống như mưa. Nàng vừa khóc vừa hôn con chim bồ câu một cánh, sóng lòng cuộn trào còn hơn sóng biển.

"Cô cô cô" con chim bồ câu cúi đầu, cọ cọ cái đầu nho nhỏ vào lòng bàn tay của Phương Cẩn Chi, rồi dùng cánh chim còn lại vỗ vỗ vào tay Phương Cẩn Chi.

Chiếc cánh duy nhất của nó bỗng xòe ra, nó lấy tư thế không giống với bất kỳ con chim bồ câu bình thường nào lao vào không trung. Nó bay trên đỉnh đầu Phương Cẩn Chi một hồi, sau đó kêu lên hai tiếng "cô cô", rồi dùng cái cánh còn lại của mình mang hy vọng của Phương Cẩn Chi bay đi.

Phương Cẩn Chi đứng giữa những đợt sóng biển dữ dội, nhìn theo con chim bồ câu bay mỗi lúc một xa dần, cho đến khi mất hút trong tầm mắt. Nước mắt trên mặt nàng đã bị gió biển thổi khô, không cần phải lau nữa, nàng xoay người từng bước khó khăn đi trở vào bờ.

"Tỷ tỷ! Là chim bồ câu của Tam biểu ca sao? Là huynh ấy tới tìm tỷ sao?"

"Ừm!" Phương Cẩn Chi nặng nề gật đầu, nàng không kịp thay y phục ướt sũng trên người, liền kéo hai muội muội chạy như bay, chạy xuyên qua hòn đảo nhỏ này, dừng ở phía bờ bên kia của hải đảo. Nàng ngồi xuống đất, cố gắng kéo mấy sợi dây leo trên mặt đất.

Bình Bình và An An cũng ngồi xổm xuống giúp kéo mấy sợi dây leo.

Đống dây leo trên bề mặt bị các nàng từ từ kéo ra, làm lộ một nửa chiếc thuyền con.

Phương Cẩn Chi nhẹ nhàng vuốt ve con thuyền nhỏ, trong mắt nàng dâng lên niềm khát khao mãnh liệt.

"Bọn muội giúp tỷ!" Bình Bình và An An xoay người chạy vào trong rừng rậm, khiêng đến một cái cọc gỗ mà hôm qua bọn họ đã tốn công đốn xuống.

Phương Cẩn Chi đi tới mạn thuyền, tìm thấy một thanh đao giấu bên trong đống dây leo. Nàng cầm lấy thanh đao bản rộng đi vào trong rừng cây, chọn một thân cây, chém xuống từng nhát một. Thanh đao chém vào thân cây, phản lực khiến lòng bàn tay mềm mại của nàng tê dại. Nhưng chỉ để lại trên thân cây một dấu vết xướt rất nhỏ. Nàng cũng không nản lòng, cũng không ngừng lại để xoa bóp lòng bàn tay đang tê rần, mà lại tiếp tục nâng đao chém xuống.

Lúc đầu, nàng không chỉ không làm lung lay thân cây, mà còn làm bị thương cả hai tay. Cho đến khi lòng bàn tay mềm mại bắt đầu phồng lên, tróc da, vất vả lắm mới có thể chặt đứt mấy cây.

An An nhìn sắc mặt của Phương Cẩn Chi, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, thật sự không tìm Kiều mụ mụ và Mễ Bảo Nhi hỗ trợ sao?"

"Không." Phương Cẩn Chi nâng cánh tay lên dùng hết sức chém xuống. "Ta sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác nữa!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv