Thay Gả, Trốn Phi

Quyển 1 - Chương 3: Lời ước hẹn ba năm trước



Trăng đã lên đỉnh đầu, ôn nhu sáng tỏ, ánh trăng nhu hòa đem màn đêm tối sẫm tạo thành một mảnh yên bình tường an.

Diệp Linh Lung đứng ở trước cửa Nhiễu Hương Các, mấy lần muốn đi vào, nhưng rồi lại lui ra, nàng ở trước cửa nhìn thấy mấy tên nam tử ôm ôm ấp ấp những nữ nhân, nhíu nhíu mày,than nhẹ một tiếng, quyết tâm đi vào, hết lần này đến lần khác, do dự đứng ở phía dưới, nàng hết nhìn đông, rồi lại nhìn tây, khắp nơi tràn ngập oanh ca yến vũ, những nữ nhân thì liếc mắt đưa tình với người, nàng nhịn không được mà nhỏ giọng oán giận,“Tiểu thư làm sao lại quen biết người ở đây được cơ chứ “.

Lúc này, một nữ tử dung mạo quyến rũ, vận một thân y phục dài màu thủy lam, vóc người mảnh mai, eo thon thẳng yếu, đi tới chạm mặt nàng, nàng dắt tay Diệp Linh Lung cười nói,“Tiểu cô nương, có phải là đã đến nhầm chỗ rồi không, đây không phải là nơi ngươi nên tới a“.

”Ta tới là muốn tìm Lạc mẹ, ta có vật muốn đưa cho nàng ấy.” Diệp Linh Lung bị hương vị nồng đậm son phấn phà đến, không khỏi giật mình lui về sau mấy bước.

”Ha ha, chính là ta“. Cô gái áo lam che miệng cười cười, cái giơ tay nhấc chân của nàng cũng tạo ra sự quyến rũ hết sức nhu tình, khó mà có thể miêu tả được.

”Ngươi chính là nàng ấy!“. Diệp Linh Lung có chút giật mình, không ngờ rằng Lạc mẹ gì đó lại là vị nữ tử trẻ tuổi như vậy, còn tưởng là bà già nào đó đã đến tuổi trung niên, Diệp Linh Lung xóa xóa suy nghĩ vẩn vơ, vội vàng lấy trong tay áo ra chiếc túi gấm, một mực kín đáo đưa cho cô gái áo lam,“Đây là vật tiểu thư của ta nhờ ta đem đến giao cho ngươi a“.

”A?” Cô gái áo lam tiếp nhận túi gấm, tò mò mở ra, vừa nhìn, nụ cười trên mặt nháy mắt đã đông cứng lại, nàng khiêu mi dò xét cẩn thận Diệp Linh Lung, một gương mặt trắng tinh như trứng ngỗng, mắt ngọc mày ngài, gò má còn có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện, vận một thân xanh biếc váy hoa, xem ra hẳn là nha hoàn của gia đình giàu có.

”Thứ này ngươi cần phải hảo hảo thu về“. Diệp Linh Lung bị nhìn đến có chút lúng túng, tùy tiện dặn dò một câu, sau đó liền vội vàng xoay người, một đường bước nhanh rời khỏi.

Cô gái áo lam nhìn vật trong túi gấm, suy nghĩ một hồi, mới gọi nha hoàn bên cạnh, đi đến góc nhỏ yên lặng, nhỏ giọng phân phó,“Ngươi nhanh chóng đem vật này đưa đến Thiên Ảnh Các, giao cho Các chủ, không được xảy ra sai sót!“.

Ánh trăng mông lung, mấy vì sao rất thưa thớt cũng đã biến mất ở chân trời.Dưới giàn hoa tử đằng, một bạch y nữ tử thần sắc buồn chán vuốt ve dây cung của đàn cầm, mái tóc đen như mực, một phần tóc được nàng buộc chặt bằng sợi dây trắng như tuyết, phần còn lại để tóc tự rủ xuống bên cổ, tóc mịn như tơ lụa mặc cho gió thổi tùy ý tung bay, ngẫu nhiên cũng có một vài đóa hoa Tử Đằng bay xuống rớt giữa tóc nàng, có thể nàng không chút gì để ý tới nó.

”Chủ tử, Nhiễu Hương Các cho người mang đồ tới.” Một thanh âm thanh thúy truyền đến, một nữ tử vận thanh y phục, khuôn mặt thanh tú đi đến giàn hoa tử đằng ở phía trước, mang trong tay túi gấm đưa tới.

Bộ Phi Ngữ nhanh nhẹn đứng dậy, tiếp nhận túi gấm, mở ra nhìn đến, phát hiện bên trong chính là kim châm của nàng, nàng cầm lấy kim châm, chân mày cau lại, thật lâu, mới nói,“Xem ra, nàng ấy đã gặp phải chuyện phiền toái rồi“.

”Chủ tử, người là đang nói tới ai a?” Hoa Mộng Dao cũng nhận ra miếng kim châm kia, kỳ quái hỏi, “Nhiễu Hương Các vì sao phải đưa cái này tới đây chứ?“.

”Không phải, vật này chính là thiên kim tiểu thư của đương triều tướng phủ sai người mang tới.” Bộ Phi Ngữ đem kim châm thu hồi, quay người lại nói, “Ngươi còn nhớ sự tình của ba năm trước đây, lúc ta bị trọng thương không?“.

”Vâng, nhớ rất rõ a“. Hoa Mộng Dao gật đầu, “Lúc ấy, hái hoa tặc huyên náo toàn bộ hoành thành đế đô, khiến cho lòng người bàng hoàng lo sợ, chủ tử liền tiếp nhận vụ việc này, có ai ngờ rằng hái hoa tặc đã rơi vào trong tay Yên Vũ lâu, chủ tử vì hoàn thành nhiệm vụ, bất đắc dĩ phải cùng ba vị các chủ ở Yên Vũ Lâu giao đánh, cho nên mới bị thương, nhưng việc này sao lại có can hệ với thiên kim tiểu thư của tướng phủ?”

”Khi đó ta thực sự đã bị thương quá nặng, hôn mê ngã xuống trước cửa hậu viện tướng phủ, là chính nàng ấy đã cứu ta“. Bộ Phi Ngữ bất đắc dĩ giải thích, “Cha nàng ấy là thừa tướng đương triều, trong nhà có quyền thế, lại không thiếu tiền, ta lúc đó cũng không nghĩ ra cách nào để báo đáp lại nàng, dứt khoát liền cho nàng ta một cây kim châm, cùng lời hứa hẹn, nếu sau này nàng ấy có bất cứ phiền phức gì, chỉ cần cầm lấy kim châm này làm tín vật mang đến Nhiễu Hương Các giao cho Lạc mẹ, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ dốc hêt sức ra tay tương trợ.”

”Thì ra là vậy“. Hoa Mộng Dao lúc này mới hiểu ra sự việc, lại nói, “Chủ tử lúc ấy một thân toàn máu trở về, ngay cả ta nhìn đến cũng đều giật mình, không ngờ vị thiên kim tiểu thư kia không những không bị hù sợ mà còn có thể hảo tâm xuất thủ cứu giúp“.

”Đúng vậy, nàng ta thật sự so với loại nữ tử khuê phòng có chút rất bất đồng, y thuật cao minh, nếu so sánh với Mạn Nghiêu, cũng chỉ là hơn chứ không kém.” Nhớ tới bộ dáng nữ tử ấy đã từng tỉ mỉ chăm sóc nàng, Bộ Phi Ngữ trong tâm vẫn tràn đầy cảm kích, “Ba năm, ta cuối cùng cũng đã nhận lại tín vật, còn tưởng rằng đời này cũng không có cơ hội để ta báo đáp nàng ấy“.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv