Tuổi 17, chính là cái tuổi đẹp nhất. Yêu ở tuổi 17, là tình yêu trong sáng nhất. Chu Tâm thích thầm Doãn Mặc Niên, đại thần của trường. Anh rất giỏi, giỏi về mọi thứ, cô vô cùng thích anh. Đã đem tình yêu thầm kín này chôn vào lòng suốt 12 tháng, 12 tháng để yêu thầm anh. Cô yếu đuối, nhưng không phải nhát gan. Nên Chu Tâm một lần được anh dạy học kèm, thì đã thẳng thắn nói thích anh. Doãn Mặc Niên, anh có thích em không?" Đến tối, Chu Tâm mới nhận được tin nhắn từ anh, anh nói:" Thích, Chu Tâm, anh cũng rất thích em!
Tuổi 17 rung động rất dễ dàng, bồng bột lắm, Chu Tâm nghe được tin nhắn ấy là sướng đến tận não. Nhưng dù chuyện tình của họ có trong sáng, hạnh phúc tới nhường nào cũng có Kì Phong xen vào. Kì Phong thích Chu Tâm, thích vô cùng thích. Anh là nam phụ, đau khổ, tuyệt vọng nhất trong truyện. Chu Tâm, anh cầu cho em sống bình yên, hạnh phúc bên Mặc Niên, quên anh đi, cô bé của anh.
Ngày tuyết rơi, Mặc Niên đi xe tai nạn, vì bảo vệ cho cô mà nằm viện hôn mê. Bác sĩ phỏng đoán có nguy cơ ngày mai sẽ tử vong. Chu Tâm như chìm mình vào đau khổ dằn vặt từng ngày. Lỡ, anh chết.... Lỡ, anh ở nơi xa thật xa... Thì em sẽ chẳng nhìn thấy anh nữa... Doãn Mặc Niên.... Em Yêu Anh, Mãi Mãi Yêu Anh!
Bình luận truyện