Thanh Xuân Tạo Ấm

Quyển 2 - Chương 9: Lại trúng bẫy của anh rồi



Hứa Viên lườm.

Anh thích cô sao? Anh có thù với cô mới đúng, anh là đến để đuổi theo khoản nợ, cách thích xa vạn dặm ấy chứ, nếu ai cũng thích người ta kiểu như anh, cô đoán trên thế giới này loại sinh vật gọi là phái nữ đều sẽ bị tức đến biến mất hết.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến vô lý của anh, lại còn cả vẻ rạng ngời tươi tắn như hoa đào nở rộ không sợ chết của anh khi nhìn cô, cô hung dữ trừng mắt nhìn anh, quay đầu nhắm mắt lại, lười để ý đến anh.

Tô Huyền cười nhẹ.

Tiểu Lý lái xe đến nơi cần đến, quay đầu lại hỏi Hứa Viên: “Là ở đây sao?”

Hứa Viên nhìn lướt ra ngoài, gật đầu, “Là ở đây.” Nói xong, cô xuống xe.

Tô Huyền nhìn thoáng ra bên ngoài, thấy là một hiệu cầm đồ, anh cũng xuống xe theo.

Hứa Viên đi vào hiệu cầm đồ, bên trong có một ông chú cao lớn hơn bốn mươi tuổi tươi cười chào hỏi, “Viên Viên hả? Sao hôm nay cháu lại tới đây thế?”

“Chú Ôn ạ, cháu tới lấy mấy thứ.” Hứa Viên cười nói.

“Cậu đây là…” Chú Ôn thấy Tô Huyền đi vào theo, mắt hơi lóe sáng, đánh giá Tô Huyền từ trên xuống dưới.

Hứa Viên quay đầu nhìn lướt qua Tô Huyền, tuấn tú cao ngất, quý tộc tao nhã, dẫn anh ra ngoài thật đúng là không mất mặt, cô gãi đầu, giới thiệu, “Anh ấy là Tô Huyền.” Sau đó, cô lại giới thiệu với Tô Huyền, “Đây là chú Ôn.”

“Chào chú Ôn, cháu là bạn trai của Viên Viên.” Tô Huyền mỉm cười vươn tay.

Ánh mắt chú Ôn dựng lên, chú chợt bừng tỉnh, vươn tay bắt tay với Tô Huyền, “Thì ra là Tô thiếu của Vân Thiên à, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”

“Chú Ôn khách khí rồi, chú là bề trên, gọi cháu Tiểu Huyền là được ạ.” Tô Huyền cười nói.

Chú Ôn gật đầu, để lộ ra ý cười, “Hai ngày trước, chú gọi điện cho thím, bà nhắc tới bạn trai của Viên Viên, khen ngợi ghê lắm, trước giờ chú chưa từng thấy thím khen ai như vậy bao giờ. Dù là Vân Trạch hồi đó, ưu tú không thiếu, bà cũng chỉ cười ha hả nói không tồi, những năm đó Vân Trạch ở trong nước, vì để được bà khen một câu, cả ngày đều bày mọi bản lĩnh đấy.”

“Chú nhỏ quả thực rất ưu tú, lúc cháu ở nước ngoài, cũng qua lại mấy lần với chú ấy.” Tô Huyền mỉm cười.

“Vân Trạch không lớn tuổi hơn cháu mấy, Viên Viên cũng thích gọi nó là chú nhỏ, nó không vui, nói gọi thế nghe già, xụ mặt dạy dỗ Viên Viên mãi.” Chú Ôn cười to, quay đầu hỏi Viên Viên: “Viên Viên, cháu tới lấy đồ gì?”

“Cháu tự đi tìm là được.” Hứa Viên khoát tay, tự mình vào bên trong.

Chú Ôn gật đầu, ra hiệu bảo Tô Huyền ngồi xuống sô pha, chú rót trà cho anh.

Tô Huyền đánh giá hiệu cầm đồ này, đồ trang trí rất ít, nhìn trông rất bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng anh biết, càng là sự bày biện không thu hút như vậy, bên trong mới càng có giá trị.

Chú Ôn rót xong một tách trà, đưa cho Tô Huyền.

“Cảm ơn chú Ôn ạ.” Tô Huyền nhận trà, chậm rãi nhấp một ngụm, “Trà ngon.”

Chú Ôn cười nói: “Đây là trà xuân mới đấy, Vân Trạch thích uống loại này nhất.”

Tô Huyền di chuyển con ngươi, cười cười.

Hai người lại nói chuyện phiếm thêm mấy câu, Hứa Viên ôm một đống hộp đi từ bên trong ra, có lớn có nhỏ, “Chú Ôn, chỗ này cháu mang đi hết nhé.”

“Ừ được!” Chú Ôn nhìn qua, khoát tay.

“Đi thôi!” Hứa Viên ôm đồ đi ra ngoài.

Tô Huyền đứng lên chào chú Ôn.

Chú Ôn thấy Hứa Viên đã ra khỏi cửa, cười vỗ vai Tô Huyền, nói với anh: “Vân Trạch nhìn thấy Viên Viên lớn lên, vẫn nâng niu con bé trong lòng bàn tay, có thứ gì tốt, chỉ cần Viên Viên muốn, nó nhất định sẽ cho con bé. Nếu cháu quen Vân Trạch, hẳn là cũng hiểu biết về nó.” Dừng một chút, chú ngầm ám chỉ, “Nó sắp về nước rồi.”

Tô Huyền hiểu ý gật đầu.

Chú Ôn tiễn Tô Huyền ra cửa.

Hứa Viên đặt đồ vào cốp sau, phủi phủi tay, quay đầu lại hỏi chú Ôn: “Chú nhỏ có nói lúc nào về không ạ?”

Chú Ôn cười nhìn cô, “Nói là sắp rồi, tự cháu hỏi nó đi.”

“Cháu không muốn gọi điện cho chú ấy!” Hứa Viên bĩu môi, lên xe, vẫy tay với chú Ôn, “Cháu đi đây, rảnh thì sẽ đến thăm chú.”

“Ờ được!” Chú Ôn vẫy vẫy tay.

Tô Huyền mỉm cười lại nói thêm mấy câu với chú Ôn, cũng lên xe.

Sau khi lên xe, Hứa Viên vẫn xị mặt.

Tô Huyền nghiêng đầu nhìn cô, “Sao thế? Nhìn em có vẻ… không vui lắm?”

Hứa Viên nhíu mày, “Chú nhỏ sắp về rồi, ngày lành của em cũng sắp tận rồi!”

Tô Huyền bật cười, “Sợ chú ấy vậy à?”

“Sợ!” Hứa Viên gật đầu.

Tô Huyền xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh giúp em đối phó chú ấy.”

Hứa Viên cười “phì”, liếc xéo Tô Huyền, “Đây là anh nói đấy nhé.”

“Là anh nói!” Tô Huyền gật đầu.

Hứa Viên ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu anh thật sự có thể đối phó chú nhỏ, vậy thì, anh bạn trai là anh này, với em mà nói, thật sự cũng có chút tác dụng.”

Tô Huyền vừa tức vừa cười, “Nếu em khai thác tốt, không chỉ là chút tác dụng ấy đâu.”

Hứa Viên hừ một tiếng, mím miệng.

Một tiếng sau, Tiểu Lý lái xe vào một khu biệt thự, dừng ở trước cửa một biệt thự cực kì tráng lệ.

Hứa Viên nhìn thoáng ra ngoài, cảm khái, “Cuộc sống của kẻ có tiền có khác, đúng là xa xỉ.”

Tô Huyền bật cười, “Biệt thự này cũng đâu có giá bằng khu tứ hợp viện của nhà em, rốt cuộc ai mới là kẻ có tiền hả?”

Hứa Viên lè lưỡi với anh, xuống xe.

Cô vừa mới xuống xe, đã thấy một đoàn người từ cửa đi ra.

Đi đầu chính là bà nội Tô Huyền mà cô đã từng gặp, bên cạnh có người phụ nữ trung niên đỡ bà trông vô cùng tao nhã sang trọng, hẳn là mẹ của Tô Huyền, bên cạnh là cô của anh, còn mấy người cô có thể phân biệt thân phận là ông nội, bố và chú của Tô Huyền, còn lại có sáu bảy người nữa, có nam có nữ, cô không thể phân biệt nổi thân phận. So với người nhà mà Tô Huyền nói thì có thêm mấy người.

Hứa Viên nhất thời đờ ra.

Tô Huyền xuống xe, nhìn thấy đoàn người này, lập tức cười bất đắc dĩ, đi đến bên cạnh Hứa Viên, day day ấn đường, “Thế này cũng vượt ngoài dự đoán của anh, đừng sợ.”

Hứa Viên muốn nói ai sợ, nhưng lại đổi câu, “Bây giờ không đi còn kịp không?”

“Không kịp nữa rồi!” Tô Huyền cười lắc đầu.

Hứa Viên muốn quay người đập đầu vào xe, cứ hôn mê luôn đi cho xong.

Sao cô có thể nóng đầu lên, bị Tô Huyền mê hoặc, đồng ý đến nhà anh chứ!

Tô Huyền nắm tay cô, kéo cô đi lên trước, cười nói: “Bà nội, dì hai, cậu út và các em cũng tới rồi ạ? Sao không nói cho bọn con biết trước? Trận đấu lớn như vậy, Viên Viên sắp bị dọa cho chạy mất rồi.”

Bà cụ nhìn thấy Hứa Viên, cười tươi như hoa, tiến lên đoạt tay Hứa Viên từ trong tay Tô Huyền, nắm vào tay mình một phen, cười ha hả nhìn cô, “Mau để bà xem nào, nghe nói con bị bệnh, giờ đỡ hơn nhiều chưa?”

Hứa Viên chào một tiếng “Bà nội”, nói nhỏ: “Chỉ là bị say nắng thôi, không có chuyện gì đâu ạ, con đã đỡ rồi.”

Bà cụ tươi cười nhìn cô, “Hôm qua Tiểu Huyền vốn nói tối sẽ về nhà, sau đó lại không về, lúc gọi điện về bà mới biết con bị bệnh, nếu không phải nó nói không cần đi thăm, bà còn bảo cô con đưa bà đến bệnh viện thăm con đấy.”

“Bị say nắng là chuyện nhỏ thôi, sao có thể làm phiền bà chứ ạ.” Hứa Viên hoảng.

Bà cụ vỗ vỗ mu bàn tay cô, quay đầu nhìn thoáng qua mọi người, cười nói với cô, “Đừng sợ, đây đều là người trong nhà cả. Bà giới thiệu với con này.” Dứt lời, bà cụ kéo cô giới thiệu với từng người một.

Ông nội Tô Huyền đôn hậu như bà nội anh, Hứa Viên gọi ông nội, ông cụ cười ha hả gật đầu.

Bố của Tô Huyền Hứa Viên đã thấy trên tivi, báo, tạp chí nhiều lần, nhưng đây là lần đầu gặp người thật, ông mặc bộ quần áo bình thường, cười vô cùng hiền hòa, giống như bác hàng xóm vậy, có thể là vì trong người có bệnh, khí sắc thoạt nhìn không hồng hào bằng người bình thường.

Mẹ của Tô Huyền giống cô anh, nhìn qua rất trẻ trung, nhưng tính cách bà may mà tương phản với sự hấp tấp của cô anh, vừa nhìn thì đã thấy là người có khí chất điềm đạm dịu dàng. Hơn một nửa dung mạo của Tô Huyền hẳn là kế thừa từ mẹ anh.

Chú của Tô Huyền cực kì cao lớn đẹp trai, tươi cười ôn hòa.

Dì hai của Tô Huyền và mẹ anh có vài nét tương tự, không hổ là chị em, tính tình có vẻ cũng giống nhau, lúc cười trông vô cùng đẹp.

Chồng của dì hai Tô Huyền đứng cùng chú anh, sức tài tương đương.

Cậu út của Tô Huyền đeo một chiếc kính, quanh người bao phủ bởi một luồng khí chất của trí thức, nhìn qua không lớn hơn Tô Huyền là bao, bên cạnh cậu là một cô gái, trông cũng trí thức, thoạt nhìn vô cùng vui mắt và thoải mái.

Còn lại là hai em trai, hai em gái con nhà cô và dì của Tô Huyền, mỗi người một vẻ…

Dạo một vòng làm quen, đầu Hứa Viên đã choáng váng.

Bà cụ đau lòng vỗ vỗ cô, “Dì hai và cậu út của con đều ở cách đây khá xa, lần đầu tiên con đến, hôm nay bà vốn không gọi họ tới. Nhưng mấy người họ nhìn thấy tin tức sáng nay, gọi điện đến hỏi, bác gái con nói hôm nay Tiểu Huyền muốn dẫn con tới nhà, sau khi họ biết, muốn gặp con, bèn hoãn chuyện lại, vội đến đây. Bà nghĩ sớm muộn gì cũng phải gặp mặt người thân, làm quen một lần luôn cho bớt việc.”

Hứa Viên nghe đến tin tức sáng nay, đầu lại choáng váng.

Bà cụ cười kéo cô đi vào trong, “Viên Viên đáng thương, vừa mới khỏi ốm xong, không nhớ được cũng không sao cả, ngày tháng sau này rất dài, cứ từ từ làm quen mấy lần thì sẽ nhớ được thôi, nhà mình không nhiều người lắm, ngoại trừ Tô Phong thì đã đến đủ rồi, cái thằng nhóc đó chạy ra nước ngoài rồi, một chốc một lát chưa về ngay được.”

Hứa Viên thầm run rẩy, nói không nên lời.

Đoàn người vào nhà, bà cụ kéo Hứa Viên ngồi xuống sô pha, vươn tay lấy tăm cắm vào miếng dưa hấu đưa cho cô ăn.

Mọi người ngồi theo thứ tự quanh bàn trà.

Hứa Viên nhận dưa hấu, sau khi nuốt xuống, cảm giác lạnh buốt xua tan tâm tình căng thẳng gần chết của cô, cuối cùng dễ chịu hơn một chút.

Hậu tri hậu giác cô cảm thấy, cái gọi là thử xem của Tô Huyền, cô lại trúng bẫy của anh rồi.

Đây rõ ràng là gặp phụ huynh mà!

Đâu ra thử xem đơn giản như vậy?

Cô thầm nghiến răng nghiến lợi, thừa dịp mọi người không chú ý, cô lườm Tô Huyền đang ngồi một bên cháy mắt.

Tô Huyền nhận được tín hiệu từ cô, mỉm cười, giải cứu cô, nói với bà cụ: “Bà nội, cơm xong chưa ạ? Sáng nay bọn con không ăn cơm.”

“Xong rồi, xong rồi!” Bà cụ giục mẹ Tô Huyền, “Mau vào bếp xem đi, xong rồi thì mau ăn cơm thôi.”

Mẹ Tô Huyền dạ một tiếng, lập tức vào bếp.

“Sau này là người một nhà rồi, con đừng câu nệ.” Bà cụ cười vui vẻ kéo cô, “Đi nào, bà đưa con đi rửa tay, cơm chắc cũng sẽ xong ngay thôi.”

Hứa Viên nhịn không được nở nụ cười, “Bà nội, bà nói cho con biết nhà vệ sinh ở đâu, con tự đi là được, con có phải trẻ con nữa đâu ạ.”

“Cháu đưa chị Viên Viên đi cho!” Một cô bé đứng lên, đến kéo Hứa Viên, khoảng mười lăm mười sáu tuổi.

Hứa Viên nhớ đây là con gái nhà cô của Tô Huyền, gọi là Nhân Nhân, cô cười đứng lên, gật đầu.

Nhân Nhân đưa Hứa Viên vào nhà vệ sinh.

Hứa Viên rửa tay, Nhân Nhân sáp lại gần cô, dựa vào khung cửa nhỏ giọng nói: “Chị Viên Viên, chị xinh thật đấy ạ, còn xinh hơn trong ảnh nữa.”

“Em cũng rất xinh!” Hứa Viên cười nói.

Nhân Nhân lắc đầu, mở miệng: “Trước khi anh họ về nước, em hỏi anh ấy có bạn gái chưa? Anh ấy nói anh ấy đang muốn theo đuổi một cô gái, em bèn hỏi anh ấy, có xinh không? Anh ấy nói xinh, em hỏi anh ấy có xinh bằng em không? Anh ấy nói còn xinh hơn mười em gộp lại nữa.”

Hứa Viên câm nín, “Anh ấy nói vớ vẩn đấy, em rất xinh mà.”

Nhân Nhân cười hì hì, “Chị quả thực rất xinh luôn, mẹ em nói bao năm qua anh họ đã làm rất nhiều chuyện, nhưng so ra, đều không hao tổn tâm sức như chuyện theo đuổi chị.”

Hứa Viên câm nín lần nữa.

Nhân Nhân lại nhỏ giọng nói: “Em nghe mẹ em nói, hồi anh họ còn đi học, vẫn luôn được người ta theo đuổi, người theo đuổi anh ấy đều là mấy em gái học lớp dưới thôi, bởi vì các bạn học cùng lớp với anh ấy đều lớn hơn anh ấy mấy tuổi, không tiện theo đuổi anh họ. Sau đó anh ấy ra nước ngoài, con gái nước ngoài mặc kệ lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn, đều dồn dập theo đuổi anh họ không chùn bước, có một khoảng thời gian anh họ cả ngày lui lủi trốn người ta, sau đó dứt khoát nghĩ ra một biện pháp, truyền ra chút tin tức, nói bản thân anh ấy là gay, mới có thể khiến mấy cô nàng ấy ngừng chiến đấu đấy.”

Khóe miệng Hứa Viên giật giật.

Không biết từ lúc nào Tô Huyền đã đi đến cửa, vươn tay cốc Nhân Nhân một cái, vừa tức vừa cười, “Thầy giáo bây giờ của cô là bạn học của anh, lại quên rồi hả? Trốn ở đây nói xấu gì anh? Hử?”

Nhân Nhân hoảng sợ, lập tức xoay người, giơ tay đầu hàng, “Anh họ, em sai rồi.”

“Lần sau còn nhìn thấy cô nói bậy nói bạ nữa, anh sẽ chỉnh đốn cô.” Tô Huyền cảnh cáo cô bé.

Nhân Nhân thè lưỡi, lập tức chạy bình bịch về phòng khách, phô mẹ: “Mẹ, anh họ lại bắt nạt con.”

Tô Thanh xoa xoa đầu con gái ngoan, an ủi cô bé, “Bây giờ anh họ con có người mà nó thích bắt nạt rồi, sau này con chỉ cần cách xa anh họ con một chút, lúc bình thường nó sẽ không nghĩ đến chuyện bắt nạt con được đâu.”

Hứa Viên nghe thấy, lại câm nín.

Tô Huyền day day ấn đường, khẽ nói với Hứa Viên: “Sau này cách xa con nhóc đó một chút, nó không chăm chỉ học hành, cả ngày đều là cái máy buôn chuyện thôi.”

Hứa Viên buồn cười nhìn anh, “Gay?”

Tay day day ấn đường của Tô Huyền dừng lại, anh cúi người hôn cô.

Hứa Viên lập tức trốn về sau, trừng mắt nhìn anh.

Tô Huyền hơi thu người về, dựa khung cửa mỉm cười nhìn cô, thấp giọng cười nói: “Em muốn nghiệm chứng lúc nào cũng được.”

Hứa Viên đỏ mặt quay đầu qua.

Đấu không lại anh, người này tự mang theo động cơ chiến đấu mà.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv