Kết quả cuối cùng, vẫn là Tôn Dật Thành thắng một ván, còn Tiêu Ninh thì hết sức chán nản đi đến bên cạnh tên mập. Nhưng sau đó cậu ta đã phấn chấn lên, vỗ vỗ vào vai Sở Nam, vẻ mặt như "làm việc chính nghĩa là không từ chối", nói: "Yên tâm đi, anh hai tuyệt sẽ không giống như mấy người đó, tuyệt đối sẽ dốc hết sức giúp cậu!"
"Chỉ mong là như vậy…" - Sở Nam run run khóe miệng, thở dài một hơi.
"Cái gì mà chỉ mong là như vậy?" - Tiêu Ninh có chút không vui: "Nếu đã qua rồi, anh hai cũng đã chấp nhận số phận… à, không đúng, là anh hai tuyệt đối sẽ giúp đỡ hết mình!"
"Vậy…" - Sở Nam liếc mắt nhìn cậu ấy: "Anh hai giúp em bố trí một chút?"
"…"
Hai mươi phút sau, dưới sự hợp lực của hai người, cuối cùng cũng xếp 99 túi đồ ăn vặt của Sở Nam thành một hình trái tim.
Tiêu Ninh mệt mỏi ngồi luôn dưới đất, vẻ mặt khó hiểu: "Anh nói này mập, tại sao cậu cứ nhất định phải cùng Tạ lão đại tỏ tình ở chỗ này? Tỏ tình tập thể à?"
Sở Nam vẻ mặt đắc ý: "Anh không hiểu đâu, có câu nói rất hay, nhiều người thì nhiều sức, anh xem nếu cùng tỏ tình thì mọi người cùng nhau cổ vũ, tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn nhiều!"
Tiêu Ninh tỏ vẻ không biết nói sao với lý luận này của tên mập: "Chậc chậc! Nhưng mà như thế này so với Tạ lão đại thì cậu có vẻ quá… thấp! Cậu xem người ta nào là hoa hồng, nào là pháo hoa, nào là máy chiếu, chút đồ này của cậu thực sự là quá thảm thương…"
Sở Nam bĩu môi: "Mấy thứ đó nhìn thì rất tốt nhưng cũng chỉ là bề ngoài thôi, tỏ tình xong thì đâu còn có tác dụng gì nữa... Có thể ăn được sao? Em chính là người theo chủ nghĩa thực dụng, những thứ này đều là để cho Tô Nhu ăn. Anh nghĩ mà xem, từ nay về sau, mỗi lần cô ấy ăn đồ ăn vặt thì sẽ nhớ đến ngày hôm nay, vậy thì lãng mạn biết bao!"
Tiêu Ninh cạn lời:
"Hơn nữa, quà không phân nặng nhẹ, quan trọng nhất là tình cảm, anh đừng thấy Tạ lão đại bày biện nhiều như vậy, đến lúc đó…"
Nói đến đây thì đột nhiên im bặt, bởi vì tên mập đã nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Tạ Minh Tường đang nhìn sang.
"Ôi…" - Tên mập vội vàng cười ha hả: "Sao họ vẫn chưa đến vậy?"
"Đúng rồi, đã 8 giờ rưỡi rồi!" - Tạ Minh Tường cũng hơi hồi hộp: "Không phải anh đã nói Hân Uyển là 8 giờ rưỡi đưa Hân Hân đến rồi sao? Bạch Mộc, chú gọi điện thoại cho Hân Uyển hỏi thử xem!"
Bạch Mộc bất đắc dĩ: "Cũng cần thời gian để đi chứ!" - Thật sự không chịu nổi cái tính nóng vội hấp tấp của tên này, Bạch Mộc chỉ có thể gọi điện thoại cho Đường Hân Uyển.
"Alo, Bạch Mộc hả? Có chuyện gì vậy?" - Đường Hân Uyển hơi nghi hoặc nghe điện thoại.
Bạch Mộc có chút bất đắc dĩ nói: "Tạ Minh Tường bảo mình hỏi giúp anh ấy xem các cậu đã xuất phát chưa."
"Đã xuất phát rồi…" - Đường Hân Uyển nói: "Chúng mình cũng không thể bay qua đó được!"
"Anh nghe thấy chưa?" - Bạch Mộc cúp điện thoại, nhìn sang Tạ Minh Tường, vẻ mặt chẳng biết làm sao. Bình thường thì tên này cũng bình tĩnh, sao cứ gặp chuyện của Lãnh Hân Hân là lại hấp tấp như thế chứ?
"Hì hì!" - Tạ Minh Tường ngượng ngùng gãi đầu.
Hơn mười phút lúc sau, cuối cùng nhóm Lãnh Hân Hân cũng đến nơi, nhìn thấy những thứ Tạ Minh Tường bố trí, các cô nàng đều hết sức kinh ngạc, chỉ có Lãnh Hân Hân là khinh thường bĩu môi, lại là những thứ này, không thể có chút gì mới lạ sao?
"Hân Hân, cậu ở đây." - Đường Hân Uyển dẫn Lãnh Hân Hân đến trước mặt Tạ Minh Tường, ngay sau đó, cô lại kéo Tô Nhu đi về phía Sở Nam. Chỉ là khi nhìn thấy quà của Sở Nam, Đường Hân Uyển không khỏi thấy chán nản, miễn cưỡng mỉm cười đưa Tô Nhu đến trước mặt Sở Nam: "Tô Nhu, cậu ở đây!"
Cuối cùng cao trào cũng bắt đầu rồi, ánh mắt của mọi người không ngừng liếc qua lại giữa hai cặp đôi mới, ngọn lửa nóng cháy hừng hực trong mắt.
Tạ Minh Tường nháy mắt ra hiệu cho Bạch Mộc và Tôn Dật Thành, hai người lập tức hiểu ý, đốt pháo hoa và mở máy chiếu. Ngay lập tức ánh sáng của pháo hoa và màu đỏ của hoa hồng chiếu rọi trên mặt tất cả mọi người, trong máy chiếu chiếu ra hình ảnh của Lãnh Hân Hân, hiện lên một cảnh tượng vô cùng lãng mạn.
Ánh mắt mọi người đều bị bên này thu hút, ngay cả Tô Nhu đứng trước mặt Sở Nam cũng không ngoại lệ.
Tạ Minh Tường nhìn Lãnh Hân Hân đang đứng trước mặt với ánh mắt thâm tình: "Hân Hân, em đến rồi…"
"Tô Nhu, cậu cũng đến rồi…" - Sở Nam ở bên này cũng nói theo y chang nhưng trong lòng lại chửi Tạ Minh Tường mấy chục lượt thầm oán trách: "
"Không phải anh bảo em đến sao?" - Lãnh Hân Hân và Tô Nhu đồng thanh, hai người nói xong còn nháy mắt với đối phương một cái.
"Phì! Ha ha ha!" - Tiêu Ninh và Đỗ Khả Nhi "đứng xem cuộc chiến" ở bên cạnh không nhịn được cười lên quên cả hình tượng. Hai người hiển nhiên cũng không phải là không hiểu tình huống, tuyệt đối là cố ý! Quả thật không hổ là chị em chung phòng ký túc xá, ngay cả giọng điệu nói chuyện và động tác cũng giống hệt nhau, vô cùng ăn ý.
Tạ Minh Tường mấp máy miệng, trong lòng không ngừng tự an ủi mình, tuyệt đối không thể tự làm loạn đội hình, thế là cố tỏ vẻ trấn tĩnh nói: "Hân Hân, anh yêu em!"
"Tô Nhu, anh yêu em!" - Lúc này năng lực học tập của tên mập Sở Nam không phải là bình thường.
"Hân Hân, từ khoảnh khắc nhìn thấy em, nhịp đập trái tim anh đã nói cho anh biết em là người mà kiếp này anh chờ đợi, là em đã cho anh dũng khí và động lực, anh sẽ dùng sự nỗ lực của cả đời mình để che chở tình yêu này!"
"Tô Nhu, từ khoảnh khắc nhìn thấy em, balabala…"
Tạ Minh Tường phẫn nộ lườm tên mập, nhưng mà lúc này hiển nhiên không phải là cơ hội tốt để xử lý thằng này, chỉ có thể tiếp tục màn tỏ tình của mình: "Hân Hân, anh đã bị em từ chối mười mấy lần rồi nhưng anh không lùi bước, lần này, anh lại thổ lộ nữa. Anh không biết liệu em có cảm động vì anh hay không, nhưng anh vẫn sẽ không từ bỏ!"
"Mười mấy lần…" - Mọi người vây xem lẳng lặng trợn trừng mắt, vậy thì anh cũng "mạnh" thật đó!
Câu này thì Sở Nam không học được, thế là tên mập chỉ có thể tự biên tự diễn: "Tô Nhu, anh thật sự... thật sự... thật sự rất yêu em, nếu như em đồng ý ở bên cạnh anh, anh sẽ cho em sự che chở chắc chắn, anh nguyện nhường tất cả mọi đồ ăn cho em…"
"…" - Mọi người thấy cạn lời luôn rồi, nếu tỏ tình như vậy mà có thể thành công thì đúng là gặp ma rồi. Cái thằng hay ăn này, có thể không nhắc đến ăn được không!
Điều bất ngờ là nghe thấy câu này của tên mập mà Tô Nhu lại đỏ mặt, khẽ gật đầu.
"Yeah! Mình thành công rồi!" - Sở Nam nhảy cẫng lên.
- Thế giới quan của mọi người sụp đổ rồi.
Tạ Minh Tường ở bên kia thấy Sở Nam đã thành công, anh cũng có chút sốt ruột, vội vàng đọc lời thoại mình đã chuẩn bị xong từ sớm: "Băng tuyết không thể làm nguội lạnh tình yêu nóng bỏng anh dành cho em, gió không thể thổi tan nỗi nhớ anh dành cho em. Ồn ào không lấn át được tiếng lòng của anh đối với em, bóng tối không thể che phủ tình yêu sâu đậm anh dành cho em. Anh chỉ có sự kiên cường để rời xa em nhưng không có sức mạnh để quên em. Em đã sớm quên sự tươi đẹp của quá khứ, tơ tình khó cắt đứt sự tổn thương trong lòng anh, đời này nếu chúng ta không thể bên nhau đến già, anh chỉ có từ bỏ theo đuổi tình yêu. Hân Hân, anh nguyện dùng cả cuộc đời của anh để yêu em, cho anh một cơ hội, được không?"
Mọi người đứng vây quanh xem nhăn mặt, Tạ Minh Tường sao chép ở đâu mấy câu sến súa như vậy? Ngay cả một chút logic cũng không có, đây hoàn toàn chính là vẽ rắn thêm chân (1) mà!
Do tích người nước Sở đi thi vẽ rắn, đã vẽ xong trước tiên, nhưng trong khi chờ lãnh thưởng, lại ngứa tay, vẽ thêm chân cho rắn. Kết quả, chân vẽ chưa xong thì người khác đã vẽ xong và lấy mất phần thưởng. Ngụ ý vẽ vời gây thêm phiền hà.