“Lớp trưởng Lý Tuyền cũng là một người rất si tình…” - Đường Hân Uyển lẩm nhẩm: “Thật sự cầu mong cho hai người họ có thể trở thành một cặp.”
Bạch Mộc gật đầu nhìn sang chỗ khác, ánh mắt hơi chút thất vọng, Đường Hân Uyển biết rõ Bạch Mộc đang tức cảnh sinh tình, có lẽ cũng đang nhớ đến cô ấy.
“Tính cách hai người họ thật sự rất giống nhau!” - Đường Hân Uyển thầm nghĩ như vậy, chẳng trách bọn họ thân quen đến vậy.
Chần chừ một hồi lâu, Đường Hân Uyển nhìn Bạch Mộc và nói khẽ: “Cậu biết đàn bài “Yêu” không?”
“Sao?” - Bạch Mộc xoay lại hỏi: “Cậu nói gì thế?”
“Không có gì cả!” - Đường Hân Uyển đỏ mặt, liên tiếp khua tay giải thích: “Ý mình là bài “Yêu” này vốn dĩ cần hai người đàn. Hồi đó Lý Tuyền không thể hợp tấu cùng với người yêu của ông ấy, chắc ông ấy rất tiếc? Mình nghĩ nếu được hợp tấu cùng cậu một lần thì sẽ bù đắp được cảm giác tiếc nuối này.”
“Cậu biết đàn piano à?” - Bạch Mộc ngạc nhiên quay lại nhìn Đường Hân Uyển.
Đường Hân Uyển vội giải thích: “Lúc nhỏ mình có học được một ít!” - Nói đến đây, vẻ mặt Hân Uyển cũng hơi mơ hồ và rõ ràng đang nghĩ đến điều gì đó.
Bạch Mộc nhìn sâu vào mắt của Đường Hân Uyển, nếu đúng như cô ấy nói là hồi nhỏ chỉ học được một ít thì không thể hiểu những điều này được. Có thể nhìn thấu được bài "Yêu" là do hai người hợp tấu, thì chứng tỏ trình độ đàn của Đường Hân Uyển hồi đó không phải đơn giản là chỉ mới học sơ qua vài thứ được.
“Xem ra cô ấy cũng có nhiều bí mật trong lòng!” - Bạch Mộc cũng cảm thấy rất tò mò về Đường Hân Uyển.
Nhận ra được ánh mắt cháy bỏng của Bạch Mộc, Đường Hân Uyển bèn vội giải thích: “Mình không có ý gì khác đâu, chỉ là để cảm ơn lớp trưởng Lý Tuyền đã pha ly cà phê ngon vậy cho mình thôi, cậu đừng nghĩ gì nhiều.”
Nói xong Đường Hân Uyển đỏ mặt, tự mắng thầm trong lòng: "Mình đang nói linh tinh gì vậy chứ! Sao đột nhiên lại có cảm giác bao nhiêu bí mật che giấu bấy lâu lại đem nói toạc ra hết thế này chứ?"
Bạch Mộc cười: “Ừ!”
Hai người bước đến ngồi trước cây đàn, lúc này Đường Hân Uyển cũng đã nhìn thấy hai chữ khắc trên chiếc đàn bèn trầm ngâm một hồi.
Bạch Mộc giải thích: “Đây là tên của người yêu chú ấy!”
Đường Hân Uyển gật đầu.
Một lát sau, một bài hát nhẹ nhàng thoáng chút buồn được vang lên. Ngay lúc này quán cà phê lại trở nên yên ắng hơn, nhìn Bạch Mộc và Đường Hân Uyển ngồi trước cây đàn, tất cả các cặp đôi đều nhìn nhau cười và đắm chìm trong ca khúc rung động lòng người này. Từ bài hát này, tất cả họ đều cảm nhận được một tình yêu sâu đậm, quyến luyến và man mác nỗi buồn.
Đúng như những gì Bạch Mộc đã nghĩ, tài năng chơi đàn của Đường Hân Uyển không hề thua kém anh ấy. Mấy phần đầu của bài "Yêu" này vẫn còn có vẻ khá mới lạ, nhưng cùng với mạch giai điệu của ca khúc, Đường Hân Uyển đã nhanh chóng trở nên quen thuộc và dường như hoàn toàn đắm mình vào trong đó.
"Chắc chắn trước đây Đường Hân Uyển đã học đàn piano một thời gian rất dài, chỉ là sau này không biết vì lý do gì đã từ bỏ" - Bạch Mộc đang thầm nghĩ.
Những nốt nhạc vang lên, Đường Hân Uyển như được trở lại với chính cô cách đây nhiều năm, lúc đó suốt ngày cô toàn bầu bạn với đàn.
Một giai điệu nghe rất quen tai vọng lại, Lý Tuyền đang pha cà phê trong phòng đột nhiên sững sờ "là em đã quay trở lại sao?" Không để ý đến những việc khác, Lý Tuyền bèn vội vã chạy ra.
Điều khiến ông hơi thất vọng một chút là người ngồi trước cây đàn không phải là hình bóng mà bấy lâu nay ông mong mỏi tìm kiếm mà là Đường Hân Uyển và Bạch Mộc. Nhìn hình bóng của hai người, ông ấy dường như thấy được chính mình hồi đó và bỗng nhiên nước mắt lưng tròng.
Mãi một lúc sau Lý Tuyền mới thoát khỏi trạng thái này, ông lau khô nước mắt và nhìn hai người cười bảo: "Nhìn thấy hai người, tôi như thấy được chính mình hồi đó."Sau khi bài hát được diễn tấu xong, Lý Tuyền vẫn đứng thẩn thờ tại chỗ rất lâu không cử động, ngay cả khi Bạch Mộc và Đường Hân Uyển đến trước mặt mà ông ấy cũng không hề nhận ra.
Cả hai đều đỏ mặt, Bạch Mộc cười: "Hân Uyển bảo muốn cảm ơn ly cà phê của chú nên đừng trách bọn cháu đã tự ý hợp tấu bài hát nổi tiếng của chú nhé!"
Nghe nói đến đây, bỗng nhiên Đường Hân Uyển cảm giác như tim đập chậm lại. Cô dường như đã thừa nhận rằng chính cô đã bị sự thân mật của Bạch Mộc làm cho rối tung lên rồi.
Lý Tuyền lắc lắc đầu, nhìn Hân Uyển nói: "Thực ra tôi phải cảm ơn người mới đúng!"
Đường Hân Uyển lén nhìn Bạch Mộc, mặt đỏ ửng lên.
Quay trở lại chỗ ngồi của mình, đột nhiên họ cảm thấy khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại nhờ bài hát này, bầu không khí không còn khó chịu như trước nữa, dần dần hai người cũng nói nhiều chuyện hơn.
Về quá khứ trước đây của Đường Hân Uyển, dù Bạch Mộc hơi tò mò nhưng anh ấy cũng không cố ý hỏi. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Đường Hân Uyển không nói thì Bạch Mộc cũng không tiện hỏi nhiều.
Vào lúc này, Lý Tuyền mang đến một chiếc bánh gato nhỏ và đặt trước mặt hai người rồi nói: "Tiramisu này dành tặng cho hai người đây!"
Đường Hân Uyển có hơi chút đỏ mặt, ý nghĩa của tiramisu cô cũng không hiểu rõ lắm. Lớp trưởng Lý Tuyền tặng tiramisu cho họ là đang nói đến chuyện của hai người sao?
"Ôi! Mình đang nghĩ bâng quơ gì thế không biết..." - Đường Hân Uyển nghĩ mình chắc chắn đang bị bệnh: "...nếu không sao lại cứ tự giày vò thế chứ? Đúng vậy, chắc chắn là thế rồi!"
Bạch Mộc cũng hơi lúng túng, trừng mắt nhìn ông ấy nghĩ thầm “đã tặng bánh thì cứ việc tặng đi! Tốt nhất là tặng hai phần ấy! Tặng chi có một phần lại còn bảo là tặng hai người, có phải là cố tình vậy không?”
Lý Tuyền chỉ cười, ông ấy đúng thật là cố ý, ông ấy thấy Bạch Mộc giống mình nên có ý gán ghép hai người. Hơn nữa ông ấy thấy rõ hai người rất xứng đôi, lại còn có chút mập mờ vậy nữa, nên tự nhiên muốn "giúp người làm niềm vui" thôi.
Lý Tuyền rời đi, cả hai người đột nhiên trở nên trầm lặng, cũng chẳng biết phải nói gì nữa, Đường Hân Uyển cũng chỉ đành im lặng ăn bánh.
Nhìn Bạch Mộc, Đường Hân Uyển chần chừ một lúc rồi cắt nửa cái bánh ra đưa cho anh ấy.
Bạch Mộc khua khua tay bảo: "Cậu ăn đi, mình không thích ăn đồ ngọt."
"Ồ!"
Bầu không khí đột nhiên khó chịu hẳn ra.
Sau một lúc, có mấy người rời khỏi quán cà phê, nhưng lúc đi họ đều rẽ sang lối khác của quán rồi nhặt lấy cây bút màu nước và để lại thứ gì đó trên tường mới đi.
Vị trí của hai người cách chỗ đó hơi xa nên không rõ là họ đang làm gì.
Đường Hân Uyển rất tò mò, chần chừ một hồi bèn hỏi: "Họ đang làm gì vậy?"
Bạch Mộc ngước đầu lên nhìn nói: "Đó là nét đặc sắc của quán cà phê này, bước tường ký ức, rất nhiều cặp đôi sẽ để lại những ký ức đẹp nhất lên đó."
"Ký ức cũng có thể lưu lại...?" - Đường Hân Uyển bị thu hút và hứng thú bảo: "...Chúng ta đến xem thử được không?"
Bạch Mộc trầm ngâm một lúc rồi gật đầu.
Bước đến gần, Đường Hân Uyển mới hiểu ra ký ức này là gì, ở trên có rất nhiều thứ mà các cặp đôi để lại, một số là ảnh chụp, một số là câu chữ bày tỏ tình yêu của họ. Từ những mảnh ghép li ti này, Đường Hân Uyển đã cảm nhận được vị ngọt tình yêu của những cặp đôi đang yêu đó.
Đột nhiên cô cảm thấy hơi ghen tỵ và có chút ngưỡng mộ.