Thành Thời Gian

Chương 61



Sau khi xe dừng lại tại cửa lớn, tôi xuống xe trước rồi quay đầu nhìn xung quanh, một mùa hạ không gặp, cay cỏ trong vườn vẫn nở rộ như cũ, mùi hương nhàn nhạt đó khiến tôi xuất hiện một sự mơ hồ, rốt cuộc là do mùi hương hoa hay là mùi hương nhàn nhạt trên người mẹ, nhưng không phân biệt rõ ràng được.

Mẹ đã nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân của biệt thự này, bao gồm người giúp việc, người làm vườn, lái xe và quản gia trong đó đều vô cùng cung kính với bà, đều xưng hồ “Phu nhân” không mang theo họ. Quản gia nói Lâm Tấn Tu vừa mới kết thúc cuộc họp qua màn hình trong thư phòng, dưới sự dẫn dắt của ông ấy tôi đi lên thư phòng tầng hai.

Căn nhà rộng lớn, lót thảm lông dê, dày dặn mềm mại, đi lên không phát ra chút tiếng động nào. Lúc đẩy cửa vào, Lâm Tấn Tu mặc áo sơ mi trắng đang đứng trước cửa sổ, tay phải thỉnh thoảng xoay xoay một vật nhỏ trong suốt trên bệ cửa sổ, tay trái kẹp một điếu thuốc màu trắng, tàn thuốc tích tụ rất dài. “Học trưởng.”

Lâm Tấn Tu nghiêng nửa người quay đầu lại nhìn tôi, tàn thuốc tích tụ cuối cùng bay nhè nhẹ rơi xuống thảm.

“Em nghe nói đến chuyện của anh,” Tôi nói, “Sức khỏe của anh đỡ hơn chưa?”

Khí sắc của anh ta kém xa trước đây, tôi quen biết anh ta nhiều năm như vậy từ trước đến này chỉ nhìn thấy dáng vẻ hăng hái, kiêu ngạo tự hào của anh ta, dáng vẻ tái nhợt ốm yếu thực sự hiếm thấy. Chỉ có ánh mắt vẫn rất sáng, có thể thấy “tai nạn xe” hai tháng trước ảnh hưởng đến anh ta rất lớn.

“Anh… bây giờ có thể hút thuốc sao?” Tôi nhẹ giọng hỏi.

Lâm Tấn Tu đi mấy bước về phía bàn làm việc, giơ tay dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn. Tôi nhìn thấy tập văn kiện dày cộp trên mặt bàn.

“Em không hy vọng anh chết sớm sao?”

“Anh biết em… em trước nay chưa từng nghĩ đến.”

Khóe miệng anh ta nhếch lên, chỉ có điều không có tiếng, đại để cảm thấy đấu võ miệng với tôi rất không thú vị. Giữa anh ta và tôi từ trước đến nay cũng không có thâm thù đại hận, tuy có lúc hận anh ta đến mức cả người đều đau nhưng cũng không hy vọng anh ta chết sớm.

Cánh tay anh ta để trên mặt bàn, ống tay áo nhè nhẹ quét qua mặt bàn đen nhánh, ánh mắt nhìn tôi không chớp, “Hứa Chân, nhiều năm như vậy, cái em muốn nhất có phải là lời xin lỗi của anh không?”

Không biết tại sao cánh tay tôi lại hơi run lên.

Anh ta cụp mắt xuống, “Nếu như anh xin lỗi… Em có thể trở về bên anh không?”

Từ trước đến nay tôi không biết trong từ điển của Lâm Tấn Tu có hai từ “xin lỗi”. Tôi cũng biết, thái độ của anh ta đối với tôi hôm nay cũng là sự nhượng bộ lớn nhất anh ta có thể nghĩ ra… Tôi giơ tay che mắt cúi đầu cười khổ, trong kỳ nghỉ hè đã qua này, đối với mỗi người mà nói đều không dễ dàng.

“Bây giờ em trở lại, chuyện trước đây anh không so đo với em nữa.”

Tôi im lặng, căn bản nghĩ không được phải trả lời như thế nào, chú ý đến thứ trong suốt lấp lánh trong lòng bàn tay anh ta, không ngờ là miếng hổ phách cỏ bốn lá tôi tặng cho anh ta nhiều năm trước, không ngờ đã qua nhiều năm như vậy anh ta vẫn còn giữ nó.

“Miếng hổ phách này…” Tôi nói khe khẽ, “Năm đó… em tặng anh.”

“Anh không mất trí nhớ.”

“Học trưởng, anh có biết giá trị của miếng hổ phách này không?”

“Độc nhất vô nhị.” Lâm Tấn Tu thản nhiên nói, anh ta không không phân tích giá trị to lớn của miếng hổ phách từ góc độ kinh tế, chỉ trả lời “Độc nhất vô nhị.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, trong lòng thê lương, “Đúng vậy, toàn thế giới cũng không thể có miếng phổ phách bên trong có cỏ bốn lá thứ hai,” tôi cụp mắt hít vào một hơi, “Cho dù là giá trị kinh tế hay giá trị nghiên cứu đều rất cao. Nó là thứ năm em mười bốn tuổi, đích thân tìm thấy ở trên núi, em đã tặng cho anh.”

Lâm Tấn Tu liếc tôi, “Sao, muốn lấy lại?”

“Không, quà đã tặng thì không có cái kiểu lấy lại, tùy anh đập nát cũng được mà vứt đi cũng được… nhưng món quà này là kết thúc, trước nay không phải bắt đầu,” từng câu từng chữ tôi cố gắng để mình nói rõ ràng, “Học trưởng, chúng ta đã không thể nữa rồi, hoặc là… Từ trước đến nay đều không thể.”

Khuôn mặt anh ta không chút cảm xúc ngồi vào giữa ghế, một cánh tay tỳ nhẹ lên tay vịn, một cánh tay đỡ đầu nhìn tôi, dáng vẻ quân chủ không thể xâm phạm, dường như lời nói ban nãy là một người khác nói ra vậy. Anh ta hơi híp mắt lại, biểu cảm u ám, “Hứa Chân, đối nghịch anh là phải trả giá. ”

Tôi im lặng, “Rất lâu trước kia em đã biết sự thực này rồi.”

“Em tưởng rằng anh có thể giống lúc còn đi học, chỉ là trêu đùa em thôi sao? ”

“Em chưa từng nghĩ như vậy…” Tôi lắc đầu khe khẽ.

Anh ta nghiến răng, “Em cho rằng mẹ em sẽ làm chỗ dựa cho em?”

Tôi cau mày nhìn anh ta, không hiểu tại sao anh ta nói như vậy.

Hy vọng người mẹ vứt bỏ tôi hơn hai mươi mấy năm cho tôi chỗ dựa? Đừng có đùa nữa, lừa đứa trẻ ba tuổi thì nó cũng chẳng tin. Tôi không muốn cùng anh ta tiếp tục nói chuyện phiếm nữa, mệt mỏi lắc đầu, “Như vậy đi, anh không sao là tốt rồi. Em về đây.”

Tôi xoay người rời đi, lúc đi tới cửa nghiêng nghiêng đầu lại, liếc nhìn khuôn mặt ngược sáng của anh ta, biểu cảm ẩn giấu trong bóng tối, biệt thự nhà họ Lâm rộng, đối diện thư phòng có cầu thang, tôi mới đi không đến mấy bước liền có sức mạnh to lớn kéo đằng sau, đó là một đôi tay có lực giữ chặt lấy vai trái tôi.

Tôi nhíu mày, còn không kịp kêu đau đã bị quăng tới bức tường cạnh hành lang, đầu đụng vào tường, hoa mắt chóng mặt, trong mê man nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Tấn Tu, ngực bị anh ta dùng cánh tay đè ngang vào tường, sao bay đầy trong đầu, đau tới mức tôi sắp rơi nước mắt.

Đôi mắt Lâm Tấn Tu lộ ra sự tức giận có thể thấy được, “Em còn biết đau sao?”

Tôi không phải người máy đương nhiên biết đau và nhục nhã. Tôi biết tâm trạng anh ta không tốt nhưng thất thố tới mức này cũng là hiếm thấy. Xem ra dục vọng khống chế của anh ta không hề giảm đi sau vụ tai nạn xe đó, ngược lại lại tăng thêm.

Tôi khắc chế cơn giận dữ, “Buông em ra!”

Anh ta nổi giận, giơ cao tay, mắt thấy sắp có một cái bạt tai giáng xuống, “Lúc anh đau em đang ở đâu? Giấu anh ở một chỗ với thằng đàn ông khác!”

Tôi giơ chân lên đá anh ta một phát, sức lực anh ta túm lấy cánh tay tôi nhẹ đi, thực sự là cơ hội không có lần nữa, tôi đẩy tay anh ta ra, lảo đảo chạy xuống cầu thang.

Đại để là chạy gấp quá, chân lảo đảo một cái cảm thấy trời đất tối tăm, không vững lăn xuống dưới. Đầu óc tôi biết rõ nhưng căn bản không có cách nào khống chế cơ thể thăng bằng, trán, gáy, má, cánh tay, ngực, chân lần lượt tiếp xúc mạnh mẽ với cầu thang, thay nhau chịu lực, xu thế lăn xuống giống như một chiếc xe mất phanh, không sao khống chế nổi.

Thực ra lăn xuống bậc thang chỉ là chuyện trong nháy mắt. Cả người đều đau, may mà ý thức vẫn tỉnh táo, tôi nghĩ đến may mà bậc thang có trải thảm lông dê dày dặn, nếu không thì lăn xuống dưới là không xong rồi.

Lâm Tấn Tu đứng trên cầu thang, nhìn vẻ mặt dường như có chút kinh ngạc ngây người, đại khái là bị tôi lăn xuống lầu khoa trương như vậy dọa cho sợ. Liếc mắt thấy quản gia đi qua từ sảnh tầng hai, bỗng nhiên đứng lại nhìn về phía tôi, rõ ràng là hóa đá.

Thực ra tôi cũng cảm thấy rất mất mặt, lăn xuống như này có lẽ đủ để người ta cười mấy năm trời. Tôi muốn cười nhưng lại cảm thấy ý thức mơ hồ, nghi ngờ não bị chấn động, đầu lại kêu ong ong giống như có trăm nghìn người cầm chiêng đánh bên tai tôi, trên người như bị roi quất, đau kinh khủng.

Lúc này Lâm Tấn Tu mới chậm rãi xuống lầu, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, từ trên cao nhìn xuống tôi, chậm rãi giơ tay, vốn tưởng rằng anh ta muốn động thủ với tôi, nhưng anh ta chỉ nhẹ nhàng đặt tay trên trán tôi, gạt mớ tóc rối trên trán, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Ngốc không chịu được.” Rồi anh ta nói với quản gia đi theo sau, “Gọi bác sĩ Lý.”

Quản gia Chu vâng một tiếng rồi rời khỏi. Anh ta không lên tiếng, giơ tay đỡ tôi dậy. Nói ra cũng lạ, một giây trước tôi còn cảm thấy cả người đau tới mức như muốn xé rách, đến thở cũng không nổi, nhưng một giây sau không biết lấy được sức lực từ đâu, dứt khoát lại lăn mấy vòng trên thảm, tránh cánh tay của anh ta, nhanh chóng chống tay lên thảm ngồi dậy, còn có thể lạnh lùng nói với bóng lưng của quản gia: “Không cần gọi bác sĩ, không có chuyện gì lớn cả.”

Đáng thương tôi lại không phải chủ nhân của căn nhà này, quản gia hoàn toàn không để ý đến tôi, đi tới phòng bên cạnh, có lẽ là đi gọi điện thoại.

Cánh tay của Lâm Tấn Tu dừng trong không trung, lẳng lặng, tuyệt đối không phù hợp với đôi mắt đang tức giận của anh ta, giống như sự yên lặng trước cơn bão vậy.

May mắn, một giây sau mẹ tôi xuất hiện ở cửa phòng khách, sắc mặt tái xanh đi về phía tôi, “Sao thế?”

Người tôi đau nhưng vẫn phải mạnh mẽ đứng lên, bày ra dáng vẻ không sao bình tĩnh vô cùng nói: “Không, không có chuyện gì ạ, ngã từ trên cầu thang xuống thôi ạ.”

“Con cho rằng mình còn là trẻ con sao? Ngã xuống như vậy sao không có chuyện gì chứ?” Mẹ mắng mỏ mấy câu, khẩu khí không khác gì Lâm Tấn Tu. Bà lại trao đổi một ánh mắt tôi hoàn toàn không hiểu với Lâm Tấn Tu.

Tôi có chút bất ngờ, hóa ra trong lúc tôi không biết, quan hệ của mẹ ghẻ con chồng đã chuyển biến tốt đẹp như vậy, nổi bật đến mức ngược lại tôi biến thành người ngoài, không, thực ra tôi luôn luôn là người ngoài, tính tự giác này từ trước đến nay tôi đều có.

Lâm Tấn Tu đứng chắp tay, “Cháu gọi bác sĩ rồi.”

Trong lòng tôi rối dắm, giơ tay xoa trán, thất thểu đi mấy bước, “Con tới bệnh viện kiểm tra vậy.” Thực ra tôi cực ghét tới bệnh viện, nhưng bây giờ kệ vậy, thực sự không muốn ở một mình với Lâm Tấn Tu trong một căn phòng, thà rằng chọn đi bệnh viện.

“Cũng được,” Lâm Tấn Tu nhàn nhạt nói, “Cùng đi.”

Kết quả ba người chúng tôi cộng thêm lái xe và vệ sĩ cùng tới bệnh viện

Bầu không khí trong xe vô cùng quái dị, người tôi đau nên không muốn mở miệng, mẹ tôi lại nghe điện thoại, Lâm Tấn Tu dựa vào ghế sau, đầu hơi ngửa, một cánh tay đặt trên đầu gối nắm lại thành nắm đấm, một cánh tay đặt trên huyệt thái dương, nhẹ nhàng xoa, vén tóc mái lộn xộn ra, lúc này tôi mới phát hiện ra vết sẹo màu nhạt dài năm sáu centimet trên trán Lâm Tấn Tu, tôi nhớ trước đây anh ta không có vết sẹo này, vậy thì hẳn là do vụ nổ đó, vết sẹo từ trán lan đến thái dương, chỉ thiếu chút nữa cắt vào mắt, có thể thấy tình hình lúc đó nguy hiểm nhiều thế nào, Lâm Tấn Tu là người có dục vọng khống chế cực lớn, điều này cũng thể hiện ở việc anh ta chải chuốt bề ngoài của mình, vết sẹo này lưu lại trên mặt anh ta quả thực là sự sỉ nhục của anh ta.

“Nhìn đủ chưa?” Lâm Tấn Tu lạnh lùng hỏi tôi, ánh mắt sắc như dao. “Thương hại anh?”

Tôi lắc đầu nhè nhẹ. Cho dù nói từ góc độ nào, Lâm Tấn Tu tuyệt đối không phải là người khiến người khác thương hại. Nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai. Thủ đoạn làm việc của Lâm Tấn Tu cũng tuyệt tình, tuy tôi không rõ thủ đoạn của anh ta nhưng hiển nhiên anh ta ép đối phương đến bước đường cùng, thà cá chết lưới rách cũng phải dùng bạo lực hủy diệt đối phương. Chỉ có điều anh ta may mắn hoặc là mệnh chưa hết nên may mắn tránh được một kiếp.

Rõ ràng biết bản thân không có lập trường nhưng tôi do dự rất lâu, vẫn nhẹ giọng nói, “Học trưởng, sau này làm việc, để lại cho người ta đường sống đi. ”

Anh ta không lên tiếng, hơi híp mắt nhìn tôi, nhưng không mở miệng.

Tôi nhất thời im lặng, hơi di chuyển ánh mắt, lại nhìn thấy yết hầu anh ta run nhè nhẹ, trên cổ lại có một lớp mồ hôi, cổ áo sơ mi trắng toát lại bị ướt một chút, biến thành màu hơi sẫm. Điều hòa trong xe vừa vặn, nhiệt độ thích hợp, cho dù thế nào cũng sẽ không khiến người ta ra mồ hôi, điều này thực sự không giống Lâm Tấn Tu tôi đã tiếp xúc trước đây.

Tôi không nhịn được, cuối cùng gọi anh ta một tiếng, tay thử đặt lên mu bàn tay anh ta, không ngờ còn run nhè nhẹ. Anh ta nhìn tôi, không rút tay về, nắm tay tôi cho tới khi tới bệnh viện.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv