Hôm đó trở về trường học, tôi tới thư viện mượn mấy quyển sách mĩ thuật,kiến trúc và trang trí nội thất, rồi tỉ mỉ nghiên cứu. Bối cảnh của tiểu thuyếtlà Bắc Âu những năm đầu thế kỉ 20, phong cách đã vô cùng rõ ràng, vì rất nhanhtôi đã xác định được phong cách, thiết kế vài cái poster tờ rơi, cũng xác địnhxong mấy bối cảnh trong vở kịch.
Ngày hôm sau đưa bản thảo cho Đại Quách xem, Đại Quách kích động, suýt chútnữa thì làm tôi ngã ra đất. Chúng tôi thảo luận khoảng nửa tiếng, xác định xongkế hoạch, ngày kia bắt đầu tiến hành.
Đại Quách tìm được nguyên vẽ và một bức quảng cáo lớn có thể làm được tàiliệu gốc, rồi chỉ huy mọi người dính mấy bản vẽ lại với nhau, dán thành một tấmcó thể che đi tường của sân khấu và diện tích của bức màn hơn mười mét vuông.Bề mặt sân khấu sau khi được làm sạch, tôi quì trên giấy, bắt đầu phác thảo,dưới sự kể lại của Đại Quách, vẽ ra phòng khách của “nhà họ Nguyễn” trong câuchuyện, như bức bích họa trên tường,thảm thêu…
Tôi vùi đầu trên giấy, có thể vẽ thì vẽ, có thể dán thì dán, cố gắng vẽ ramột phong cách thống nhất; Bỗng nhiên ngẩng đầu, người trong đoàn kịch đã tảnđi đâu hết.
Trong khoảnh khắc có một cảm giác hệt như trước đây. Đó là lễ kỉ niệm trường năm cấp ba, chúng tôiphải làm một biểu ngữ chào mừng lớn, năm ấy lúc bị Lâm Tấn Tu bắt nạt, không cóai muốn giúp đỡ tôi, tôi không thể không một mình làm cái thiết kế đồ sộ này.Tuy vất vả, nhưng tôi vẫn dựa vào năng lực của bản thân mà vẽ ra, tuy thỉnhthoảng có khuyết điểm, nhưng cũng chẳng quan trọng. Sau đó nhìn thành phẩm, vuivẻ đến mức giống như nhìn thấy kim cương vậy.
Mùi thức ăn thơm phức bay tới.
Ngẩng đầu lên, Thẩm Khâm Ngôn giốngnhư một chú chó nhỏ ngồi xổm trước mặt tôi,đưa qua một hộp xíu mại nóng hôi hổi. Tôi nhịn không được mỉm cười, xoaxoa đầu gối tê rần đứng lên.
“Sao cậu lại biết tôi muốn ăn cái này?”
“Hôm qua chị nói.”
Cậu cười nhẹ nói câu này, ánh mắt sáng rực—lúc này cậu ta lại càng giốngmột chàng trai hai mươi tuổi, tôi thực sự muốn xoa đầu cậu ta. Nhưng rất nhanhtôi đã khống chế được cái kiểu suy nghĩ kì lạ đáng sợ của chị gái này. Gần đâytâm tình cậu ta không tồi, tôi cũng nghĩ có phải cậu ta có chuyện gì vui không.Cậu ta xếp mấy tờ giấy ở trên sân khấu, chúng tôi ngồi đối diện nhau trên giấy,ở giữa là đồ ăn cậu ta mua, sàn nhà mặc dù lạnh nhưng lại có cảm giác như cuộcsống làm việc vất vả ở ngoài trời. Hai người chúng tôi cùng giành nhau xíu mạichiên.
Cậu ta là con trai, nhưng giành đồ ăn lại không bằng tôi, tôi chỉ cậu tacười đến nghiêng ngả, “Quá lịch sự đấy.”
Cậu ta mỉm cười nhìn tôi, không nói gì, chỉ đẩy hộp đồ ăn về phía tôi.
Ăn xong tôi lại tiếp tục vẽ; Thẩm Khâm Ngôn cũng ở bên cạnh cùng tôi, xemsách. Chúng tôi nói chuyện lúc có lúc không. Tôi nói: “Gần đây tôi cũng phảithi cuối kì, có thể không quan tâm cậu nhiều được nữa. Đợi đến kì nghỉ thì hệthống ôn tập lại một lần nữa.”
“Được”
“Cậu không tới Menlo à?”
“Xin nghỉ.”
“Tôi nghe nói, cậu thuê phòng mới?”
Cậu ta im lặng một lúc mới trả lời: “Ừ”
“Ở đâu?”
Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi.
“Tiền thuê đắt không?”
“Có thể chấp nhận được.”
Tôi ngẩng đầu, mắt cậu ta vẫn nhìn sách, tay cũng đang ghi chép trêngiấy.
Tôi trầm ngâm do dự một lúc, “Nếu cần, tôi có thể cho cậu mượn nhà củatôi…hoặc là cho cậu thuê.”
“Không” Lần này cậu ta trả lời nhanh hơn tất cả những lần khác, hơn thế nữagiọng nói cũng lớn , sách cũng đặt xuống, ánh mắt sáng rực nhìn tôi, “Tuyệt đốikhông.”
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta, “Nhà tôi cậu cũng đến rồi, địa điểm cũng tốt,diện tích cũng lớn, dọn dẹp một chút là có thể ở, tuy hơi cũ, những vẫn khôngđến mức tồi tàn mà.”
“Không phải, Hứa Chân, cảm ơn ý tốt của chị. Nhưng tôi không thể đến ởđược,” Thẩm Khâm Ngôn trầm giọng, trước nay tôi chưa từng thấy cậu ta nghiêm túcnhư vậy, “Lần trước là bất đắc dĩ, ở chỗ Lý An Ninh một thời gian, dẫn đến biếtbao lời bàn ra tán vào…”
Tôi nói: “Tôi không phải Lý An Ninh.”
“Chính vì đối tượng là chị, tôi càng không thể đến ở.” Thẩm Khâm Ngôn kiêntrì.
Tôi hiểu ra mà gật gật đầu, không khuyên cậu ta nữa. Ý tứ của cậu ta đạikhái tôi cũng hiểu rõ rồi, tự tôn của đàn ông chính là như vậy đấy, cậu takhông muốn bị người ta nói là dựa dẫm vào tôi, hay là Lý An Ninh.
Ngồi xổm trên đất để vẽ thực sự quá mệt, vai và cánh tay đều nhức muốnchết, mắt thấy làm được quá nửa, tôi bỏ bút xuống, tê liệt ngồi bên cạnh tờbáo, nhè nhẹ xoa bóp vai. Thẩm Khâm Ngôn đặt sách xuống, nhìn về phía tôi.
“Để tôi.”
Tôi vẫn chưa phản ứng lại, cậu ta đã đi đến phía sau tôi, đôi tay đặt trênvai tôi, nhè nhẹ xoa bóp. Lực cậu ta điều khiển rất vừa vặn, vai tê rần, hơn nữa lan truyền đến toàn thân,tôi một phen hoảng hốt, một chữ “Không” liền mắc trong cổ họng, nuốt khôngxuống mà nói ra cũng không xong. Thần ơi, Thẩm Khâm Ngôn đi đâu học được cáiphương pháp mát xa này cơ chứ? Thực sự khiến người ta thoải mái đến mức lệ rơiđầy mặt mà.
Nhưng tôi vẫn chống lại được sự cám dỗ, tránh tay của cậu ta: “Cảm ơn nha,tôi cũng không phải bà già.”
Ôm ấp sự khâm phục dành cho bản thân, tôi lại cúi người xuống, bổ sung nốtmột số chỗ.
Làm xong chuyện này thì cũng đã tới gần tối, tôi lại tới bệnh viện thămmẹ.
Tình hình sức khỏe của bà khôi phục được một chút, khí sắc cũng không tồi.Lúc tôi đến bà đang muốn xuất viện, Kỷ Tiểu Nhụy, còn có người chế bản cũngđang ở đấy. Bên cạnh đặt năm sáu cái vali, tôi khen ngợi nghĩ: Nằm viện mấyngày mà có nhiều đồ như này, cũng thực sự quá kén chọn mà. Bà mặc một cái áokhoắc màu kem, đội mũ; Tôi cầm túi của bà, cảm thấy bản thân là cô hầu nhỏ bêncạnh nữ vương.
Xuống dưới lầu, một chiếc Rolls-Royce dừng trước cửa bệnh viện, làRolls-Royce phiên bản hạn chế.
Sự hiểu biết của tôi về xe hoàn toàn được gây dựng trong ba năm cấp ba. Bởivì công việc của bố, xe nhà tôi vĩnh viễn là Land Rover—cùng lắm là Land Rovercũ đổi thành Land Rover mới thôi. Thời cấp ba, mỗi lần đến giờ đến trường vàtan trường, bãi đỗ xe chuyên dụng của trường đỗ biết bao nhiêu là xe đẹp, trựctiếp phát sáng làm mù mắt người ta. Tôi ở trong môi trường như vậy mà khôngbiến chất, không thể không nói thái độ đối với cuộc sống của tôi thực sự đượcbố dậy bảo đến mức không thể đoan chính hơn được nữa. Vì vậy, tôi trước nay đềukhông thấy tiếc nuối chuyện không có mẹ.
Tôi thấp giọng hỏi Kỷ Tiểu Nhụy: Đoàn làm phim có tiền thế?
Kỷ Tiểu Nhụy cũng thấp giọng ý như thế: Không phải của đoàn làm phim.
Lâm tiên sinh?
Đúng.
Mẹ không để ý chúng tôi lẩm bẩm nói chuyện riêng, nhìn tôi, “Lên xe.”
Xe đưa chúng tôi về khách sạn Hải Cảnh ở gần biển, sau đó chúng tôi cùng ăntối. Tôi lảm nhảm nói đông nói tây, dặn đi dặn lại bà đừng để mệt mỏi nữa, điện ảnh là thứ chết người làthứ sống. Tuy là lời cũ rích nhưng bà cũng không phản bác, im lặng nghe. Tôinhảm nhảm nhiều quá cũng thấy xấu hổ, ăn xong liền nói tạm biệt.
Kết quả vừa ra tới hành lang, liền nhìn thấy vài diễn viên chính xuất hiệntrong tầm mắt của tôi. Tôi biết người chế bản, đạo diễn, mấy người nổi tiếngđều ở tầng này. Mỗi người đều rất mệt mỏi, dường như mệt đến mức có thể ngủ bấtcứ lúc nào. Bọn họ đã tẩy trang ở trong sudio, mang theo đôi mắt thâm quầng,tôi vô cùng đồng tình—tiền cũng không phải dễ kiếm được.
Tôi nói đơn giản với bọn họ mẹ tôi đã xuất viện, mọi người đều cảm thấy hàilòng, đi vào thăm.
Cố Trì Quân cũng ở đằng sau một bước, kéo tôi đi đến phòng của anh ở bêncạnh, mới hỏi tôi: “Dạo này đang làm gì thế?”
Tôi và anh từ buổi tối hôm mẹ nằm viện ấy chưa gặp lại nhau, mà tôi, quãngthời gian này đối với tin nhắn và điện thoại của anh đều xử lý lạnh nhạt . Rấtsợ bây giờ Cố Trì Quân tính nợ cũ với tôi, nhanh chóng bịa ra một chuyện, nóithời gian này tôi hơi bận, tôi vừa nói, mắt vừa liếc qua bốn phía, phong cáchtrang trí của căn phòng này cũng gần như phòng của mẹ tôi, ngoài một máy tậpthể dục ở góc tường ra thì căn bản không có chỗ nào đáng xem cả.
Anh vừa vào phòng liền đi vào phòng ngủ, từ tủ quần áo lấy ra áo choàng tắmđi tắm, để tôi ở bên ngoài đợi.
“Xe của khách sạn đang ở bên ngoài đợi em.” Tôi rất nghiêm túc.
Anh cầm điện thoại lên, thông báo với tổng đài, để xe đợi tôi thêm nửatiếng nữa; Đặt điện thoại xuống anh quay đầu nhìn tôi, “Bây giờ thì có thờigian rồi chứ? Pha giúp tôi một ly càphê”
Tuyệt đối không phải ngữ khí thương lượng
Anh quăng tôi ở lại rồi đi vào phòng tắm, để đứa há mồm trợn mắt là tôi đâyở trong căn phòng lớn như vậy, ngây ngốc nhìn theo phương hướng anh biến mất.Coi tôi là trợ lí? Tôi có nên đi cáo trạng với mẹ tôi ở phòng bên cạnh haykhông?
Khách sạn theo đuổi cái gọi là tình thú, cửa của phòng tắm thống nhất lắp đặtkính mờ. Tiếng nước róc rách vang lên, trong làn hơi nước, thân hình cao lớncủa anh mờ mờ ảo ảo trong phòng tắm, cơ thể thực sự không tồi, vai rộng eo nhỏtạo thành chữ V, đôi chân dài. Nếu như tấm kinh kia mà mất đi, chắn hẳn có thểnhìn rõ ràng hơn.
Phát hiện ra tư duy của bản thân đang dừng ở chỗ không thuần khiết, nhanhchóng dừng lại, mặt đỏ bừng vội vàng đi tìm cà phê.
Lúc cà phê pha xong, anh cũng từ phòng tắm đi ra, mang dép lê, áo khoác tắmbuộc thoải mái, trên đầu để một cái khăn, thỉnh thoảng lau lau một cái. Lúcngồi xuống tôi nhìn thấy làn da dưới áo choàng tắm của anh, mịn màng bằngphẳng, có thể nhìn thấy vết tích tập luyện trường kì. Tôi nhanh chóng quay đầuđi, tắm quả nhiên có hiệu quả, cảm giác mệt mỏi của anh ít ra cũng biến mấtchín mươi phần trăm.
Tôi rót cà phê cho anh, “Đóng phim thực sự cũng rất mệt, so với dân công sởcòn vất vả hơn nhiều.”
“Thu nhập so với dân công sở cũng cao hơn nhiều, hôm nay là ngày kết thúcsớm nhất trong mấy ngày nay, đến đạo diễn chấp hành ngồi trước máy giám sátcũng muốn ngủ gật. ”
Tôi rất đồng tình với các thành viên trong đoàn làm phim, “Người cũng khôngphải máy móc, khó tránh có lúc không thức được.”
“Tay nghề pha cà phê cũng không tồi.” Anh nhấp nhẹ một ngụm cà phê.
Đương nhiên không tồi rồi, tôi cũng là đứa làm bồi bàn trong nhà hàng caocấp, chuyện pha cà phê nhỏ nhặt này không thể làm khó tôi.
“Đúng rồi,” Cố Trì Quân hỏi tôi: “Kì nghỉ Giáng Sinh có kế hoạch gìkhông?”
Nghe ý tứ của anh, dường như định hẹn tôi ra ngoài. Nhưng tôi không có ganở một mình đi cùng anh.
“Dù gì cũng sắp thi rồi,” Tôi từ chối thẳng thừng, “Em phải chuẩn bị ôn thiạ.”
“Cũng được,” Anh gật đầu, “Tôi cũng bận.”
Anh dùng khăn vò vò tóc một cái, nước trên tóc rơi xuống cổ, dán vào làn rarơi xuống, biến mất trong áo choàng. Tôi cắn cắn môi, nhất thời có chút khôngthật.
Là một người nổi tiếng, Cố Trì Quân rất biết cách chải chuốt cho bản thân,nhiều năm như vậy, cho dù anh tham gia hoạt động nào, trước nay đều không mặcsai quần áo. Anh bây giờ ở vào trạng thái hoàn toàn tự nhiên, khuôn mặt xuấtsắc, làn da cũng cực tốt, màu da chia làm màu trắng và màu tiểu mạch, cơ bắprắn chắc, da dẻ có tính đàn đồi, khiến người ta rất muốn chạm vào. Tuyệt đốikhông giống với kiểu tiểu mĩ nam đang thịnh hành bây giờ. Mẹ tôi năm đó trongcái nhìn đầu tiên đã coi trọng anh, đúng là có mắt nhìn.
“Thế,” Anh không bỏ qua cho tôi một chút nào, tiếp tục hỏi, “Nghỉ năm mớicó kế hoạch gì không?”
Không biết tại sao, nói dối trước mặt anh đều vô cùng khó khăn, tôi nói ra hết, “Em nghỉ việc ở Menlo, giúpgiáo sư làm một bản phân tích thị trường.”
“Cho dù như vậy, cũng không phải ngày nào cũng bận chứ,” Cố Trì Quân nói,“Ngày đầu năm mới, còn có thời gian không?”
Tôi nhớ ra vở kịch của bọn Thẩm Khâm Ngôn chính là công diễn vào ngày đó,thấp giọng trả lời: “Cũng không có thời gian, đã có hẹn cùng bạn mất rồi.”
Cố Trì Quân nhìn tôi, “Hủy đi.”
“Chuyện này, thực sự không được. Chuyện rất quan trọng ạ.”
“Em đang trốn tôi?” Ngữ khí của Cố Trì Quân không nghe ra bất cứ ý tứ gì,“Tôi tưởng rằng em thích đi cùng tôi. Lẽ nào là tự tôi đa tình?”
“Không phải ạ,” Đầu tôi nóng bừng, “Em thích đi cùng anh…Nhưng hôm đó thựcsự có việc. ”
Mặt anh hơi hết giận, “Bạn quan trọng như vậy, là con trai à?”
Tôi làm rõ: “Nam nữ đều có, hơn mười người ạ.”
Mắt thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi sắp trở thành tình huống không hay,điều này không hề vui chút nào, chỉ muốn nhanh chóng báo cáo xong rồi ra về.Không đúng? Tại sao tôi lại dùng từ báo cáo này chứ? Nhưng nhìn thấy trong lòngcó chuyện thiếu sót, trước mặt người ta bất giác thấy mình thấp hơn một bậc,nói chuyện cũng trốn trốn tránh tránh, phòng đối phương như phòng giặc, chỉ sợbị tóm được đuôi.
Anh gật đầu nhè nhẹ, cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười buồn bã, nhìn kiểu gìcũng không vui vẻ.
Sự không vui vẻ của anh đến từ việc tôi không thuận theo ý anh.
Tôi ngay lập tức nghĩ, tình bạn ngắn ngủi giữa tôi và anh, cái gọi là “bạnbè”, e rằng cũng không còn lâu nữa rồi. Đã cầu gì được nấy rồi, cũng không cógì phải hối tiếc cả.
Chú Cố đúng thật là, đã là gì của người ta đâu mà xoắn vậy
Hẹn đi chơi không được thì nói dỗi, chú xem lại mình bao nhiêu tuổi đinhá
Mà bạn Hứa Chân thuần khiết quá cơ ạ =))))