Liễu Thanh Phong có dáng người cao ngất, mặt như quan ngọc, mắt phượng xinh đẹp, tóc dài phi dương. Dưới chân nhẹ nhàng một bước, hướng phía dưới bay xuống, khinh du mờ ảo, phảng phất tựa chim én. Anh còn được người dân xung quanh gọi là “Tiên Nhân”. Họ tôn thờ anh như thờ một vị thần.
Có lần, người làng nhờ anh giúp đỡ. Anh nể tình đồng ý. Nghe vậy mọi người đại hỉ, nếu như có thể được tiên nhân giúp đỡ thì cửa ải khó khăn nhất lúc này nhất định có thể vượt qua. Mọi người tuy rằng trong lòng kích động vạn phần, nhưng không ai dám lỗ mãng, như trước quỳ rạp trên đất. Già làng nói: đại hạn 3 năm không mưa, mùa màng thất bát, quân vương hồ đồ tin một bề nịnh thần, tham quan ô lại cắt xén cứu trợ, thảo gian nhân mạng. Thống trị tan rã, lòng dân rung chuyển, chư hầu trưng binh, bách tính khổ không thể tả.
Anh tìm được hai lối thoát cho họ. Anh đưa những người muốn ẩn cư ra sát biên giới. Họ dừng lại ở thôn Vong Dương để cúng tế. Anh phát hiện ra một cái giếng cổ, trong đó lại có một đứa trẻ yếu ớt. Nhưng không ngờ nó lại tấn công người khác. Tuy vậy, anh vẫn đối xử tốt với nó. Không rõ tại sao. Cả hai người lại rất tin tưởng nhau. Nguy hiểm như lang nam tử, duy luyến Liễu Thanh Phong một người!
Bình luận truyện