Vào một buổi tối nọ, Từ Huân và Lăng Viên trở về Từ gia. Vì mẹ anh đã gọi về đã mấy hôm rồi, nhưng cả hai đều khá bận nên đến hôm nay mới có thời gian.
Nhưng vừa bước vào biệt thự thì lại gặp một cảnh tượng ở phòng khách.
Bố mẹ thì ngồi một bên, bên còn lại thì có hai nhân vật xuất hiện không ngờ. Là Từ Luân và Tô Trân Y.
Lăng Viên mỉm cười, sau đó kéo Từ Huân nhanh tiến đến gần.
“Bố, mẹ!”
Hai người họ thấy cô và anh đến thì liền tươi cười, nhưng không hiểu sao Từ Luân cứ cúi mặt nãy giờ, còn Tô Trân Y thì ngạc nhiên đến mức không thốt lên được lời gì nữa rồi.
“Mau ngồi đi.”
Cả hai đi đến ghế cạnh Từ Luân và Tô Trân Y rồi ngồi xuống. Lăng Viên liếc sang Từ Luân, anh ta bị gì vậy nhỉ? Không ngẩng đầu lên được luôn à?
“Nè, sao hai người ở đây thế?” Cô lên tiếng hỏi.
Tô Trân Y định thần lại, nhìn Từ Luân rồi nói: “Ai biết đâu, cái tên này này. Nói dắt tớ về ra mắt gia đình nhưng từ lúc đến đây cho tới giờ vẫn chưa thốt được câu nào cho ra hồn.”
Chắc ai cũng biết rõ tính cách của Từ Luân rồi nhỉ. Nhưng trước khi gặp Tô Trân Y thì anh chàng này không đến mức như vậy đâu. Bây giờ lại còn hay ngại ngùng nữa chứ, không biết anh ta có phải đàn ông không nữa. Nhưng dù sao thì vẫn có cô gái của anh ta suốt ngày nói với Lăng Viên rằng Từ Luân dễ thương lắm, làm hành động gì cũng đáng yêu cả. Cơ mà với trường hợp như bây giờ thì tốt nhất đừng làm ra mấy trò ngốc nghếch thì hơn.
Lăng Viên đụng nhẹ vào người Từ Luân, cô cười nói: “Này, mau nói gì đó đi. Dẫn người ta về ra mắt thì phải mạnh miệng lên xem nào.”
“Thôi, em nhìn xem. Hai tai cậu ta đang đỏ lên như gấc rồi kìa.”
Sau câu nói của Từ Luân thì không ai nhịn nổi nữa, đều cười phá lên.
Trong sự chờ đợi từ mọi người, tầm lúc lâu sau thì Từ Luân mới ngẩng đầu lên.
“Bố, mẹ… Con đã cầu hôn Trân Y rồi. Nên con muốn xin phép bố mẹ cho chúng con tổ chức hôn lễ ạ!”
Chuyện cầu hôn thì hôm kia cô có nghe Trân Y nhắc đến, thật mừng cho cô ấy. Dù tình yêu của họ có hơi sớm chớm nở nhưng cũng vì có sự xuất hiện của Tô Trân Y thì đã thay đổi được con người của Từ Luân. Anh ta chẳng còn đi ăn chơi lung tung hay phá phách gì nữa, giờ trong mắt anh ta chắc cũng chỉ có mỗi Trân Y mà thôi. Cuối cùng thì cũng chịu trưởng thành lên rồi.
“Chỉ vậy thôi sao?” Ông Từ cất giọng, vẻ mặt vẫn nghiêm khắc như ngày nào.
Nhưng dạo gần đây cô đột nhiên cảm thấy ông ấy như dễ chịu hơn thì phải, không còn hay gắt gỏng như trước nữa. Là thật hay chỉ là cảm giác của cô thôi?
“Vậy… bố mẹ có ứng ý Trân Y không ạ?”
“Mẹ nghe nói Trân Y với Viên Viên là bạn thân đúng không?”
“Đúng vậy ạ.”
“Vậy thì anh còn chần chừ gì nữa, bọn trẻ cũng chẳng còn xa lạ với nhau. Phận bố mẹ như chúng ta chỉ cần chúng hạnh phúc là được rồi.” Bà quay qua ông nhẹ nói, có thể thấy rằng bà cũng rất đang vui.
Bà ấy trước nay đều rất dễ tính, chuyện gì thấy hợp lý thì cũng rất nhanh chóng chấp nhận. Nhưng ngày trước, cô có nghe Từ Huân kể lại rằng có một quản gia cũ, lúc đó bưng trà đến cho bà nhưng lỡ tay đổ vào tay bà, vì trà còn rất nóng nên bà có bị bỏng đôi chút. Sau đó bà lại bảo là không sao cả, còn cười hiền hậu nhìn người quản gia ấy nữa. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như ông Từ không biết, sau khi ông nghe một người hầu thuật lại chuyện thì đã nổi giận và lập tức đuổi cổ người quản gia đó. Bà cũng không nói gì vì đã quá hiểu rõ tính cách của ông, dù sao thì người quản gia đó cũng khá hậu đậu, đúng ra là những chuyện nhỏ nhặt ấy phải do người hầu làm. Nhưng ban đầu người quản gia đó luôn năn nỉ với bà rằng là rất muốn phục vụ cho bà nên bà mới gật đầu đồng ý.
Kể ra thì cô thấy bà ấy tốt đến mức cảm thấy thương bà, nhưng từ sau lần đó thì không ai dám bất cẩn chuyện gì hết. Được làm trong Từ gia là niềm hạnh phúc của mỗi người đó nên họ đã cố không để bị phạm sai lầm, không thì kết cục sẽ giống người quản gia kia.
“Được rồi, chọn ngày lành tháng tốt thì tổ chức đi. Bố cũng không có ý kiến gì, các con thấy vui thì ta cũng vui rồi.”
“Cảm ơn bố mẹ.”
“Xong rồi, chúng ta vào ăn tối đi. Đồ ăn đã được dọn ra bàn rồi đấy.”
Nói rồi mọi người đều đứng dậy di chuyển vào phòng bếp. Trong biệt thự của Từ gia hôm đó luôn cười nói rôm rả cho đến lúc cả bốn người ra về khỏi biệt thự. . Đam Mỹ H Văn
…
Vừa về đến nhà thì Từ Huân liền đi tắm rồi ngồi lì ở trong phòng làm việc. Lăng Viên biết là anh rất bận nhưng cũng đã một tuần thế này rồi, trừ lúc ăn lúc ngủ ra thì mấy ngày nghỉ anh đều ở trong phòng làm việc.
Cô cầm ly sữa rồi mở nhẹ cửa bước vào, đặt ly sữa lên bàn rồi vòng ra phía sau lưng ghế.
“Sao thế?”
“Bao giờ anh mới xong?”
“Một xíu nữa thôi. Hay em đi ngủ trước đi.” Vừa nói anh vừa đưa tay ra phía sau để xoa đầu cô.
“Không đâu, em muốn ngủ cùng anh.”
Từ Huân nắm tay cô rồi kéo người cô ngồi lên đùi mình. Nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, cô hé miệng, anh liền đưa lưỡi ra. Lăng Viên giật bắn người đẩy mặt anh ra.
“Làm gì vậy hả?!” Khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc ửng đỏ.
“Sao? Không phải em là người hé miệng ra trước à?”
Từ Huân cười nhìn cô, nụ cười trông thật xấu xa.
“Nhưng… ý em không phải vậy.”
“Viên Viên, em nghĩ sao nếu nhà chúng ta có thêm một người?”
Anh nhẹ nhàng vuốt vài lọn tóc vướn trên má cô, sau câu nói của anh cô liền quay qua với ánh mắt to tròn.
“Anh muốn có con sao?”
“Em không muốn sao?”
Lăng Viên thoáng ngẫm nghĩ, thật ra gần đây cô có nghĩ đến chuyện này. Nhưng nhìn thấy Từ Huân bận như thế thì cô không định nhắc đến, quả là đến bây giờ thì hai người chỉ mới dự định thì có hơi trễ đối với những cặp đôi khác.
“Vậy… anh nói xem, anh muốn con trai hay con gái?”
“Gái hay trai gì cũng được hết, miễn người sinh con cho anh là em thì như nào anh cũng chấp nhận.”
Cô mỉm cười rồi chủ động hôn Từ Huân một cái. Anh sau đó bế cô đứng dậy, Lăng Viên giật mình trước hành động của anh, cô hơi xấu hổ la lên.
“Làm gì thế, mau bỏ em xuống đi!”
“Không bỏ, chúng ta mau đi tạo em bé đi.”
“Cái gì? Bây giờ sao? Còn công việc của anh thì sao?”
“Công việc thì để sau cũng được, còn có chuyện phải gấp hơn mà. Xin lỗi vì đã để em nhịn suốt thời gian qua.”
“Đáng ghét! Em chỉ muốn anh quan tâm em một chút mà thôi.”
“Được, bây giờ anh sẽ quan tâm em nhiều chút luôn.”
Đêm đó, trong căn phòng lớn, trên chiếc giường to, có hai cơ thể triền miên quấn quýt không rời. Ánh trăng hôm nay thật sáng, soi rọi qua chiếc cửa sổ chiếu thẳng vào hai khuôn mặt tuyệt đẹp kia, đôi lúc lại mờ mờ ảo ảo khiến người kia chỉ muốn ngắm nhìn mãi.