“Lâu rồi anh không mời tôi ăn đó nha, hôm nay phải ăn sạch tiền của anh mới được.”
Tô Trân Y mắt to tròn nhìn bàn thức ăn đầy ấp. Từ Luân mỉm cười nhìn cô, trong ánh mắt không giấu được sự vui vẻ.
“Được, cô cứ ăn thoả thích đi.”
Cô mỉm cười, sau đó cầm đũa lên và từ từ gắp thức ăn đưa vào miệng.
Từ Luân vừa ăn vừa mãi nhìn cô.
“Anh ăn thì ăn đi, nhìn tôi cái gì? Có gì muốn nói sao?”
“À... Không không, tại vì... hôm nay cô xinh lắm...”
Nói xong câu đó thì Từ Luân liền gục mặt xuống, hai tai cũng đang dần đỏ bửng lên.
“Aizo, tôi biết tôi đẹp mà, anh không cần khen đâu.”
...
Ăn xong, Từ Luân thanh toán rồi lên tiếng hỏi:
“Có muốn đi dạo không?”
Tô Trân Y quay đầu nhìn ra bên ngoài rồi nói: “Được, hoàng hôn đẹp quá đi!”
“Đi thôi.”
Cả hai cùng đi bên lề đường, con đường hôm nay không hiểu vì sao cũng vắng vẻ đến lạ. Từ Luân nhìn bàn tay trắng trắng nhỏ nhắn của Tô Trân Y, một ý nghĩ lập tức xuất hiện trong đầu anh. Anh muốn nắm lấy bàn tay đó, muốn nắm thật chặt! Anh từ từ đưa tới, chỉ mới vừa đụng một cái thì Tô Trân Y quay người lại.
“Anh làm gì thế?”
“A A... Không, không có gì!”
Từ Luân quay mặt đi, anh lấy tay che lại.
“Anh hôm nay làm sao thế nhỉ? Cứ là lạ như nào ấy.”
Quả thật là như thế... Bởi vì, cảm xúc trong lòng Từ Luân càng lúc càng mãnh liệt, anh muốn giải bày nó ra, nhưng chuyện này rất khó đối với anh. Lại còn đứng trước mặt cô gái này, gần như thế, anh thật sự khó mà nói nên lời gì.
Tô Trân Y liếc Từ Luân một cái, rồi cô ngước lên nhìn bầu trời, sau đó nói: “Trời hôm nay rất đẹp đó, thích hợp cho việc anh tỏ tình với tôi đấy.”
“G-Gì cơ...?”
“Sao? Không phải anh thích tôi à?”
“Tôi... Sao cô biết chứ?” Từ Luân mặt mũi càng lúc càng đỏ bừng bừng lên. Thật xấu hổ quá đi mà!
“Trên mặt anh viết hết lên mấy chữ đấy rồi đó.”
Từ Luân liền chạm tay vào mặt mình, anh ấp úng nói: “Nếu... Cô đã biết... rồi thì tôi... không cần phải nói nữa...”
Tô Trân Y lại muốn bậc cười rồi, cô không cái người này ngốc thật hay giả ngốc thế hả? Chỉ có mấy chữ thôi mà anh ta cũng chẳng nói được.
“Không, phải chính miệng anh nói với tôi.”
“Tôi... Thích cô từ lần đầu tiên gặp... ” Giọng nói của Từ Luân lúc này không thiếu đi sự run rẩy.
“Ồ, cũng khá lâu đó. Anh kín miệng thật nhưng những biểu hiện của anh tôi đều có thể thấy rõ hết rồi, à. Không chỉ mình tôi thấy thôi đâu, còn người khác nữa.”
Từ Luân bị câu nói của Tô Trân Y làm cho ngạc nhiên, anh quả thật lần đầu tiên có tình cảm sâu sắc với một cô gái. Nhưng cũng thật tệ, đều bị người khác nhìn thấy hết cả tâm tư mất rồi!
“Thế thì, cô có thích tôi không? Trân Y!” Từ Luân đột nhiên lớn tiếng khiến Tô Trân Y giật mình.
“Tôi... Tôi... Tôi...”
Cô không cách nào nói nên lời, đành quay đầu bước đi. Hai má cũng trở nên nóng hổi.
Từ Luân đi theo, anh liền cất giọng: “Có không? Mau nói đi.”
“Tôi... Tôi không biết đâu.”
Tô Trân Y quay mặt đi, nhưng Từ Luân đã nhanh chóng nhìn thấy mặt mũi đang đỏ lửng lên của cô rồi. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô, cô cũng từ từ đáp trả lại cái nắm tay ấy.
Có những lời mà cả hai không thể lên tiếng nói được, nhưng những hành động hay biểu hiện đó thì cũng đã đủ chứng tỏ điều gì rồi. Trong lòng Tô Trân Y hiểu rõ, cô cũng nhìn ra được từ lâu, cũng đã biết bản thân rốt cuộc có cảm giác với anh ta hay không. Lúc này chắc hẳn có đại ngốc cũng sẽ nhìn ra được rồi!
Bầu trời hôm nay thật đẹp, có vẻ như khá thích hợp cho việc tỏ tình đấy!
________________________________
Na: cảm ơn mọi người đã đọc đến tận đây ^^, tuy là cái kết có chút gấp gáp nhưng mình cũng đã cho một ngoại truyện về đôi này. Nếu có thể thì mình sẽ ra thêm ngoại truyện nữa nhé, cảm ơn lần nữa và hẹn gặp lại. ^^