“Lăng tiểu thư, cô quên tôi nhanh đến vậy sao?” Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô, một tay đặt lên eo cô, cố giữ cho người cô không ngã khỏi ghế.
Lăng Viên mở to mắt hết cỡ, cô cần phải xác định xem người đàn ông này là ai.
“Từ...” Nhưng sao cái tên của anh ta cô lại không thể nói nên lời.
“Huân.” Từ Huân ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm đặc của anh bất giác khiến người cô hơi run lên.
Lăng Viên lắc lắc đầu, cô cảm thấy đầu vừa đau vừa có chút choáng váng. Cố gắng trấn tỉnh lại, cô nhìn sang chiếc ly đang gần tay Từ Huân, định vội bắt lấy rồi lại đưa ra trước mặt người nhân viên. Nhưng chưa kịp thì bị Từ Huân chặn lại, anh đẩy chiếc ly ra xa hơn khiến cô không thể nào với tới được.
“Cô uống đủ rồi đấy.”
“Ai cần anh quản?” Cô liền trừng mắt với anh một cái, sau đó mỉm cười nói tiếp: “Ha, Từ thiếu gia. Nếu tôi nhớ không lầm thì chúng ta nào có thân thiết đến mức ngồi đây nói chuyện?”
Hai anh em nhà này cứ như ma mà ám theo cô mãi vậy, dường như ở đâu cũng có sự xuất hiện của hai người đàn ông này. Hôm thì Từ Luân, nay thì lại Từ Huân. Nói thì nói vậy nhưng lại có biết bao người muốn gặp anh ta lại chẳng gặp được, còn cô thì không muốn tí nào.
“Lăng tiểu thư, cô hiểu nhầm rồi. Cô vào quán của tôi thì tôi phải đích thân đi ra đón tiếp Lăng tiểu thư đây mới đúng chứ.”
Lăng Viên sau khi nghe xong thì chấn kinh xoay qua nhìn Từ Huân. Sao cô lại ở quán của anh ta rồi? Trước đó rõ ràng bản thân là tỉnh táo nhất nhưng sao lại thành vào quán của anh ta được cơ chứ?
“Nực cười, tôi vào quán của anh khi nào?”
Từ Huân cười cười nhìn cô, với anh mà nói, tính cách của cô là vô cùng đặc biệt. Có thể nói là lần đầu tiên Từ Huân gặp một người phụ nữ như vậy, đương nhiên là anh rất muốn tìm hiểu cô thêm rồi.
“Cô đang không được tỉnh táo, tôi sẽ không trách cô.” Nói xong Từ Huân bước xuống ghế rồi đi đến cửa.
“Ơ, này!” Lăng Viên thấy vậy cũng liền nhảy xuống chạy theo.
...
Ra khỏi cửa, cô dường như tỉnh được một chút, cảm thấy chỗ này thật quen mắt. Cô quay đầu nhìn lên cái bảng tên to to được đặt phía trên, đúng thật là quán của anh ta này! Nhưng rõ ràng cô có vào đây đâu cơ? Rốt cuộc là vì lúc đó tâm trí cô để đi đâu vậy chứ?
Chiếc xe ô tô phanh đến bên lề đường, cửa kính được hạ xuống. Từ Huân bên trong liền nói to: “Lăng Viên, lên xe.”
Cô đi đến cửa xe, nhưng không mở mà lại cúi thấp người nhìn Từ Huân đang ngồi ở ghế lái. “Tại sao tôi phải lên xe của anh?”
“Cô định đi bộ về sao?”
Lăng Viên không đáp mà lập tức quay đầu rời đi.
Đi được một đoạn thì Từ Huân mới đuổi theo, anh ta chạy theo sát bên đường. Cô dường như là chẳng quan tâm đến anh, nhưng sự thật thì cô không thể đi được về nhà khi trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê như này.
Nửa tiếng trôi qua, bước chân Lăng Viên ngày càng nặng và chậm hơn, vì đi giày cao gót nên chân cô từ lúc nào đã bị sưng tấy lên cả rồi.
Đi thêm vài bước thì cô dừng lại trước một chiếc ghế dài, ngồi xuống đó tháo đôi giày ra. Từ Huân cũng dừng xe lại rồi bước ra đi đến ngồi xuống bên cạnh Lăng Viên.
“Sao anh cứ đi theo tôi mãi thế?”
“Tôi cảm thấy cô sẽ không an toàn nếu đi về một mình như vậy.” Từ Huân nhìn xuống hai chân đang càng lúc càng đỏ lên của cô.
“Anh xem thường tôi quá rồi đấy.” Mặc dù là chân cô đang rất đau nhưng lại chẳng màng, đó không phải là chuyện mà giờ cô để tâm đến.
Gió đêm nhẹ nhè xuyên qua làn da trắng của cô khiến cô có chút run lên, bộ váy ngắn chỉ trên đầu gối càng làm người cô lạnh hơn. Từ Huân cảm nhận được cái lạnh thì liền cởi áo khoác rồi khoác lên cơ thể đang run lên từng hồi của Lăng Viên.