"Không ngờ kiếm thuật của ngài lãnh chúa lại cao siêu như vậy."
Anditina không hề giữ lại lời tán dương. Lần duy nhất nàng có cơ hội chứng kiến Burlando toàn lực ra tay là ở phòng đấu giá ngầm của Braggs, có điều lần đó nàng đang vội vã kéo Roman chạy trối chết, không thể nào chú ý xem Burlando làm sao đối phó với tên đội trưởng nộm xác kia.
Tiếng bước chân của ba người xuyên qua vang lên trong hành lang trống trải, kéo dài về phía trước, cho tới tận cùng hành lang u tối này. Chủ lữ điếm đã mở các cửa sổ trên vòm đá đón ánh sáng vào. Từ phía trước nhìn lại, cách một khoảng lại có một nguồn sáng mờ nhạt, mỏng manh chiếu rọi xuống không gian tăm tối.
"Đúng thế, Burlando vẫn luôn lợi hại a." Roman tự đắc bổ sung. Nàng híp mắt — có một phần quyến rũ trời sinh. Cô tiểu thư thương nhân quay đầu ngắm trộm Burlando một cái, cười tủm tỉm, nhìn đến mức khiến lòng hắn nhảy dựng, chợt lo lắng không biết bà cô này lại nảy sinh ý tưởng kỳ quặc gì đây.
Sự lo lắng này không phải là vô căn cứ. Trước khi rời khỏi Braggs, Roman không có một chút nào liên quan tới từ an phận. Đầu tiên là giả mạo thương nhân trong thương hội tới thăm hỏi quý tộc địa phương, điều tra thị trường, sau đó còn lén lút tìm người của Hội anh em đạo tặc thu mua bản đồ từ Magitan tới Charbury — phải nói là to gan lớn mật. Dù sao thì ở cái thời đại, muốn có bản đồ riêng là phải liều lĩnh như đi trên giá treo cổ.
Đương nhiên chuyện này ngay từ đầu đã được tiến hành sau lưng Burlando. Nếu chẳng phải xưa nay cô tiểu thư này chưa bao giờ giấu được lời trong lòng trước mặt hắn, có khi đến giờ hắn vẫn còn không biết là nàng đã vụng trộm làm mấy việc này. Tích trữ bản đồ, giả mạo quý tộc, giả tạo văn thư và giấy chứng nhận — vốn Burlando nghĩ rằng mình đã đủ miệt thị luật pháp của quốc gia cổ xưa này, thật không ngờ được tiểu thư thương nhân có lẽ từ đầu đã không thèm quan tâm tới quyển pháp điển vương quốc bìa màu đen kia.
Đương nhiên, Burlando càng nghi là nàng còn chẳng biết đến sự tồn tại của quyển pháp điển đó.
Chẳng qua Roman ở bên ngoài rất cẩn thận, khôn khéo như một con hồ ly, tuyệt không lộ chút tiếng gió. Nếu dạo trước Burlando không phát hiện ra nàng một mình lén kiếm tiền từ xe ngựa, hắn còn chưa biết là cái con bé mắc dịch này đã mượn chút thủ đoạn phi pháp nho nhỏ để buôn bán kiếm lời một khoản — làm tiền tiêu vặt cho nàng.
Đương nhiên, Burlando đã nghiêm khắc cảnh cáo nàng về chuyện này. Chẳng qua tiểu thư thương nhân chỉ tỏ vẻ khiêm tốn nhận sai, vâng vâng dạ dạ hai câu, có lẽ chỉ có thần Martha mới biết được là nàng nghe lọt được bao nhiêu.
"Cô lại nghĩ gì thế?" Burlando hỏi.
"Đâu có." Roman vội vàng lắc đầu như trống bỏi.
"Không thì cô khẩn trương thế làm gì?" Burlando càng nghi hơn, tức giận hỏi.
"Rất khẩn trương sao, Burlando?" Roman sờ mặt mình, trợn mắt hỏi lại.
"Đừng có quanh co, chiêu này của cô vô dụng với tôi rồi, Roman bé bỏng."
"Không, chớ có gọi tôi thế…" Tiểu thư thương nhân lập tức nhướng mày, tròng mắt xoay tròn: "Burlando, tôi có thể một mình đi ra ngoài một lát không?"
"Đương nhiên không được."
Burlando quả quyết từ chối. Không phải là hắn sợ phong cảnh hợp lòng người của trấn nhỏ Charbury bị bà cô này gây họa đến mức gà bay chó sủa, mà là có dự tính khác. Hôm nay hắn đánh một trận với Burgar trước mắt bao người, dùng kiếm thuật cấp bậc thầy khuất phục mọi người ở đây, cho dù Makaro "Sói Bờm" cũng không nói được lời nào — nhưng đây chẳng qua chỉ là mặt ngoài. Sau khi nhiệt huyết chiến sĩ rút đi, Burlando cảm thấy suy nghĩ của mình lại trở nên rõ ràng.
Trong trò chơi, lính đánh thuê hoặc là nhà mạo hiểm đơn độc tạm thời gia nhập một binh đoàn lính đánh thuê xa lạ trong khi du lịch là một chuyện rất bình thường. Thực tế thì bất kỳ kẻ nào cũng có khả năng gặp phiền toái khi lữ hành dã ngoại, không thể không dựa vào sự trợ giúp của người khác.
Tuy rằng điều 314 trong Bản thông lệ lính đánh thuê rất ít khi xuất hiện chính thức, nhưng hành vi gia nhập vào đoàn thể xa lạ lại không hiếm. Bởi vì, trên danh nghĩa là hành động theo đoàn thể, nhưng thực ra vẫn vì riêng mỗi bên là chính, tự mình phòng ngự. Cho nên, ngoại trừ bang trợ lẫn nhau, kỳ thực việc này cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
Bởi vậy Bản thông lệ quy định là đoàn lính đánh thuê có thể đưa ra kiểm tra đối với người gia nhập, mà bình thường chẳng qua là lời nói suông. Cho nên mới nói, hành động khác thường của Makaro "Sói Bờm" cùng với Burgar dường như còn có ẩn ý khác.
Thậm chí Burlando có thể nhìn thấy sự hoài nghi rất lớn trong mắt người trung niên đứng cùng Burgar kia, chẳng qua sự nghi ngờ này có cần thiết chăng?
Hắn thấy khó hiểu.
Sau đó hắn kìm lòng không đậu nhớ tới tình huống gặp phải lúc chiều. Từ hành vi, ngôn ngữ của người thanh niên Erko kia thì lần tiễu trừ phỉ tặc của binh đoàn lúc này xem ra không đơn giản như trong tưởng tượng. Chỉ là họ có mục đích khác, hay là gặp phải phiền toái gì, Burlando muốn làm rõ điều này.
Hắn không hy vọng những lính đánh thuê kia cùng quan tâm tới một món đồ, vậy thì có phiền to.
Nghĩ đến đây, Burlando nhíu chặt mày.
"Burlando, sao thế?" Roman chớp chớp mắt. "Anh giận tôi sao?"
"Đương nhiên không phải." Burlando trừng mắt với nàng, biết cô tiểu thư này chẳng phải sợ hắn giận, mà thuần túy muốn chuyện thôi. Hắn quay lại hỏi: "Anditina, vừa rồi họ nói họ là binh đoàn đánh thuê gì nhỉ?"
Hắn chợt nhớ lại một chuyện, với hắn thì đây mới là vấn đề.
"Đoàn Sói Xám."
"Sói Xám?"
"Có vấn đề gì sao?" Anditina hỏi.
"Không có gì." Burlando thuận miệng đáp, sau đó lại thì thào: "Đoàn đánh thuê Sói Xám, Sói Xám?"
Không phải là đoàn đánh thuê Sơn Mộc Lam sao, Makaro "Sói Bờm" hẳn là người đó mà. Đúng vậy, người trung niên kia giống hệt miêu tả, không sai mới đúng. Nhưng vì sao tên của binh đoàn lại không giống?"
Chẳng lẽ lịch sử đã xảy ra biến cố gì?
Hắn nhíu mày, còn một khả năng là đoàn đánh thuê đổi tên. Có điều, đổi tên không phải là chuyện nhỏ tại thế giới này. Chưa nói phải lập hồ sơ ở công hội nhà mạo hiểm trực thuộc Viêm thánh điện, là hạng mục khổng lồ mà lại rườm rà nhất. Tình hình chung, trình báo lên là không có khả năng thành công, trừ khi có biến cố to lớn nào đó.
Biến cố lớn?
Burlando ngẩng đầu lên, nhìn luồng sáng nhạt chiếu xuống mặt sàn từ những lỗ đá đằng trước, trong đôi mắt nâu nhạt biến ảo thần sắc bất định.
...
"Thế nào?"
Người trung niên tóc đỏ sờ vết sẹo trên mặt mình, quay lại hỏi.
Đứng ở chỗ cao, gió lạnh thổi hắt qua mặt làm cho người ta cảm thấy thích ý. Ông ta nheo mắt, chăm chú nhìn trấn Charbury dưới chân núi. Thôn trấn trông giống như ngọn đồi được người xếp lên. Những cầu thang uốn lượn, khúc chiết dọc theo sườn núi từng bậc từng bậc chồng chất tầng tầng lên phía trên.
Cái danh "Sói Bờm" của Makaro vang dội trong giới lính đánh thuê đã có sáu, bảy năm. Danh hiệu này được giữ lại sau lần làm nhiệm vụ đầu tiên. Ý là rất thích đấu tranh tàn nhẫn, đã vào trận là không cần mạng, hung mãnh như một con sói. Bởi vì ở miền núi phương nam Erewhon, sói đầu đàn thường được gọi là sói bờm bạc, cho nên mới có danh hiệu này.
"À." Burgar gác tay lên tán, cười cười: "Kiếm thuật quân dụng của cậu trai kia đã được dùng tới xuất thần nhập hóa, gần đạt tiêu chuẩn bậc thầy, cho dù trong quân đội…"
Ông ta bỗng ho khan một tiếng: "Anh biết là tôi nói gì rồi đấy, đơn thuần nói về trình độ và tài năng kiếm thuật thì tôi không bằng hắn. Người thanh niên tên là Burlando kia là một thiên tài chân chính, trời sinh vì kiếm thuật. Tôi rất khó có thể tin là một người có thể lí giải về kiếm thuật sâu sắc như thế ở cái tuổi này. Anh biết không, trước mặt cậu ta, tôi thậm chí còn không thể buông lỏng tay chân —"
Ông ta cười: "Trước khi nhìn thấy thiếu gia Erko, tôi không tin trên đời này có thiên tài. Con người ta muốn đi đến bước kia là phải trả giá mồ hôi công sức của mình. Có điều, sau khi gặp thiếu gia Erko, nhất là qua sự việc hôm nay, tôi càng cảm thấy bản thân đã sai lầm."
Nói xong, ông ta nhe răng cười.
"Anh so cậu ta với thiếu gia Erko hả?" Makaro quay đầu lại. Nghe đồn, vết sẹo trên má ông ta là do con mình gây ra trong một lần chiến đấu trong đêm. Thế nhưng người quen ông ta đều biết, thực ra từ lúc Makaro thành lính đánh thuê, trên mặt ông ta đã có vết thương này rồi: "Tôi không thấy cậu ta đạt tiêu chuẩn này."
"Đó là vì sao anh là quan chỉ huy, còn tôi là kiếm thủ."
"Nói như vậy, anh đánh giá hắn rất cao?"
"Phải, chỉ là người thanh niên này khiến tôi nhớ tới một người quen."
"Ai?"
"Một tên cứng nhắc. Mà thôi không đề cập tới việc này. Tôi muốn nói là tôi cảm thấy người thanh niên này không giống người của phía Bài tú' bên kia phái tới nằm vùng." Burgar nói: "Bên phía chúng mà có nhân tài hậu bị ưu tú như thế thì mọi người đã sớm biết cả."
Makaro lắc đầu, nở nụ cười: "Khó mà nói được, tình hình lúc này quá nhạy cảm. Tôi không tin 'Bài tú' tới nơi này chỉ vì tranh cướp một nhiệm vụ với chúng ta. Charbury chẳng qua chỉ là một trấn nhỏ nghèo nàn, sao có thể có lực hấp dẫn đến thế?"
"Anh đã nói rồi đó thôi. Không phải anh cho rằng bọn họ có tính toán khác?" Burgar lại hỏi.
"Đúng thế."
"Bọn họ có ý đồ gì sao? Đám cường đạo thằn lằn kia có điều che dấu, hay là?"
"Không rõ, chỉ là mấy ngày nay Erko thật khác thường."
Makaro nhắm mắt, hít sâu một hơi.
"Điều này khiến tôi lo lắng. Tôi không thể để cho một lũ mang ý đồ bất chính luôn đi theo chúng ta vậy được. Nhiệm vụ lần trước cũng bị đám người này gây khó dễ nửa chừng, lần này phải làm một mẻ, khoẻ suốt đời."
Burgar nhìn ông ta một cái.
"Đại sư cũng đồng ý?"
Makaro gật gật đầu, lại lắc đầu: "Đại sư chưa nói gì cả."
"Vậy đợi thêm chút nữa?"
"Không thể chờ nữa, Người gieo trồng đã đuổi tới, anh không phát hiện sao?" Sói Bờm đón gió đáp: "Cùng lắm trong ba ngày, chúng ta sẽ xuất phát."
"Người thanh niên kia thì sao?"
"Cứ việc để cậu ta đi theo."