Gió hè man mác thổi, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khiến con người say đắm. Tháng Tám đã qua, tháng Mười tới gần.
Chàng trai vươn tay về phía bầu trời xanh thẳm, năm ngón che đi tầm nhìn, để cho ánh nắng dìu dịu lọt qua kẽ ngón tay. Tia sáng biến hóa, đặc biệt tươi đẹp. Sau đó hắn thở dài, buông tay, dãy núi Charbury xanh rờn xung quanh lại lọt vào mi mắt — không khí khô ráo thật thoải mái, thời tiết sáng sủa làm người ta cảm thấy an nhàn, tâm tình sung sướng.
Có điều là màu xanh lục tràn khắp đồi núi từ giữa hè tới nay đã rút đi một góc. Lá cây bạch quả, cây thủy sam và cây huyền linh đã bắt đầu ngả màu vàng, những cây hương liệu trong rừng thì nhiễm sắc đỏ. Sắc thái loang lổ như thuốc màu được đổ lên bàn, quyện vào nhau, sản sinh ra vẻ đẹp động lòng người.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, một tay cầm dây cương, nhìn về phía vách đá xám trắng rất dễ thấy dưới vầng thái dương ở cách đó không xa — nơi chân núi và dòng sông gặp nhau, một dải nóc nhà ngói đỏ, chính là thôn trấn Charbury. Charbury hầu như không nổi tiếng trong trò chơi, Burlando chỉ biết là nó ở khu vực trung bộ Randenar, tụ cư không nhiều các dân tộc thiểu số Erewhon — dân miền núi.
Phía bắc trấn nhỏ có một cánh rừng, di tích tinh linh bạc ngày xưa đã bị che giấu dưới tầng tầng lớp lớp tán cây, gọi là Balugan — di tích Thánh Gerhys. Trước kia nơi này là một tòa miếu trống trải của tinh linh bạc. Mái đình màu bạc được xây cất chính giữa khu rừng rậm rạp, những mái vòm màu trắng nối tiếp nhau, thuận theo vẻ đẹp thần bí, hùng vĩ trong triết học của chủng tộc này.
Nhưng từ năm Rồng bóng ma, các tinh linh rời khỏi khu vực này vì nguyên nhân không muốn người biết, tòa miếu cũng trở nên hoang phế. Hiện giờ nó là ổ của một đám cường đạo người thằn lằn. Nếu Burlando không nhớ lầm thì khu này trong trò chơi không có bối cảnh gì. Những người chơi đi tới di tích miếu thánh của tinh linh bạc chiến đấu là vì cướp lấy tài phú của lũ người thằn lằn. Đương nhiên người thiết kế trò chơi đã cho họ một lý do đường hoàng, đại khái là vì trừ hại cho dân.
Điều này khiến Burlando cảm thấy buồn cười. Trước giờ ngươi chơi vốn không cần cớ gì cả, nhưng người thiết kế lại cố gắng muốn cho thế giới này giống với ngoài đời, cho nên họ không thể không lôi ra một đống lý do thật hợp tình hợp lý cho lũ "Châu chấu" trong trò chơi. Chẳng qua ngoại trừ nhóm cuồng kịch bản, còn lại mọi người đều cảm thấy đây quả là một việc dư thừa rỗi hơi.
Có điều suy nghĩ hiện tại của hắn đã thay đổi. Hắn phát hiện, trước kia mình không biết bối cảnh nơi này, hiện giờ lại trở thành sương mù trùng trùng chắn trước mặt.
Dạo trước Burlando vẫn chưa từng tới Charbury, bởi vì trong trò chơi, phó bản giống như Balugan — di tích Thánh Gerhys, chỉ riêng ở khu vực Goran – Elson đã có đến cả trăm cái, thực không đáng cho người chơi cấp thấp phải đi đến hành tỉnh khác để mạo hiểm bằng đượv. Ý nghĩ của người thiết kế cũng đi theo hướng này — khi cấp độ cao hơn, người chơi giữa các khu vực và quốc gia mới bắt đầu giàu tính lưu động lên.
Dù vậy, thân là một người chơi lâu năm, ít nhiều gì hắn cũng đã từng nghe đồn về khu vực này: Tỷ như lũ cường đạo người thằn lằn chiếm cứ di tích miếu Thánh Gerhys – Balugan tại Charbury; hoặc là lăng mộ phong hóa tràn ngập cơ quan, sinh vật vong linh của Levistan; còn có tòa thành bay Karacel — cuộc chiến giữa người chơi và phù du.
Mỗi cái đều là một câu chuyện mạo hiểm đầy tài phú, bảo tàng làm nổi bật ánh đao bóng kiếm.
Lúc trước Burlando thu thập những tư liệu này đại khái chưa từng tưởng tượng được là sẽ có ngày hắn có thể dùng đến. Giờ phút này, hắn đứng trên đồi núi nhìn xuống Charbury phía dưới — những nóc nhà liên tiếp, khói bếp lượn lờ như những cây cột trắng nghiêng ngả bay lên, sau đó tiêu tán trong không trung. Trong lòng dâng lên cảm xúc, ít nhiều cũng nhờ trước kia có chút tâm tư nhặt mót, bằng không hiện giờ có lẽ hai mắt đã tối đen.
Hắn nghĩ tới câu chuyện về Balugan — di tích Thánh Gerhys và lũ cường đạo người thằn lằn.
Khu vực Charbury thật đẹp giống như bình luận trên diễn đàn. Sự bình thản, an bình thực khiến người ta muốn vĩnh viễn đặt tâm mình ở đây, giống như một bến cảng sóng yên biển lặng.
Roman dắt con ngựa yêu thích của mình đi từ trong rừng ra — chú ngựa mua được từ một người bán rong dọc theo Randenar đến Braggs, nàng tiếc phải cưỡi nhiều. Cô tiểu thư thương nhân tương lai tò mò nhìn non non nước nước Charbury, trong đôi mắt đen láy lóe lên hưng phấn: "Burlando, chính là nơi này sao?"
"Ừ," Burlando lên tiếng, gật đầu nói: "Nơi này chính là Charbury. Charbury là cái tên do tinh linh bạc đặt, ý là 'Dãy núi tươi đẹp'. Xem ra vận may của chúng ta khá tốt, vong linh Madala chưa đi qua nơi này. Ở đây vẫn yên tĩnh như trước."
Có điều hắn nghĩ thầm, việc này cũng chẳng kỳ lạ. Istaron nhất định muốn hành quân đi qua những khu vực tương đối giàu có và đông đúc.
Nói vậy, cái vị hiệp sĩ đen kia vòng qua khúc xương cứng Braggs, đi đường vòng sang Randenar mò lợi ích, đương nhiên sẽ không việc gì phải tiến vào vùng rừng sâu núi xa này.
Huống chi đó đều là những "Chuyện xưa" đã phát sinh trong lịch sử, Burlando đã dự tính trước.
"Charbury có đồ ăn vặt gì không?" Tiểu thư thương nhân lập tức thêm một câu hỏi.
"Cô có thể thử món lẩu miền núi của người nơi đây xem." Burlando quay đầu nhìn cô bé mà hắn âu yếm, cười yêu thương: "Có điều từ lúc rời khỏi Magitan, cô ngày càng thèm ăn hơn, cẩn thận béo phì đấy."
Roman vừa nghe, hàng lông mày lập tức dựng lên, vội vàng giải thích: "Còn, còn lâu mới béo ý. Tôi chỉ thích ăn chút thôi."
Thế nhưng lời này nghe sao cũng giống như tự an ủi mình. Nàng lặng lẽ dùng gang tay đo thắt lưng mình, mày nhíu lại.
Giống như đồ ăn ngon và béo phì đang mâu thuẫn nhau, khiến nàng nhất thời không thể bỏ đi phiền não.
"Ngài kỵ sĩ, nơi này có 'Phiến đá Hiền giả' mà ngài nói sao?"
Anditina cưỡi một thớt ngựa màu đen bóng mượt đi phía sau, trông giống như được phủ gấm vóc. Mấy ngày nay, sắc mặt thiếu nữ đã dần trở nên hồng hào hơn, không còn màu sắc nhợt nhạt bệnh tật giống như lần đầu gặp gỡ Burlando — tuy rằng cuộc du lịch bôn ba mệt nhọc, nhưng ít ra không đến mức phải bữa nay lo bữa mai như trước.
Trên lưng ngựa của nàng buộc theo một chiếc hộp chứa quyển trục thật dài, trong đó chẳng những là kết tinh trí tuệ và tài sản quý giá nhất của nàng, đồng thời cũng là báu vật vô giá mà Burlando xem trọng nhất. Lúc trước hắn muốn dẫn theo Anditina cũng là vì tấm da dê vẽ đầy các đường cong này.
Thiếu nữ ho khan hai tiếng, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt, thì thào nói: "Đã sắp đến tháng 10 rồi."
"Yên tâm, bây giờ vẫn chưa có người nhanh chân tới trước." Burlando biết thiếu nữ đang hỏi cái gì.
Họ rời Braggs đã hơn một tháng, tin tức Erewhon và Madala ngưng chiến truyền tới tai mỗi nghị viện quý tộc địa phương vào cuối tháng tám. Lúc đó họ vừa mới đi qua biên cảnh Randenar, trước tiên đặt chân ở thủ phủ của lãnh địa Bá tước nơi này, "Thành phố rừng" Magitan.
Burlando đặt hi vọng vào phiến đá hiền giả trong khu rừng sương mù phía tây Magitan, nhưng quả nhiên phiến đá hiền giả kia đã bị giáo hội Gió Bắc địa phương đoạt được như trong trò chơi. Burlando không quen biết gì với kỵ sĩ Gió Bắc của Bá tước Randenar, ở lại địa phương một thời gian rồi rời đi.
Có điều, khi ở Magitan, hắn đã giới thiệu cho Roman những món quà vặt nổi tiếng nhất, món điểm tâm ngọt ngon nhất, kết quả làm cho tiểu thư thương nhân tới bây giờ vẫn luôn tràn ngập hứng thú với đồ ăn vặt của mỗi địa phương.
Nghĩ đến đây Burlando mỉm cười. Chợt hắn nghĩ tới chuyện chính biến tháng Mười Hai: Còn hai tháng nữa. Hắn nghĩ mình khẳng định không kịp, cũng chỉ có thể yên tâm giao cho công chúa Nhiếp chính vương tương lai, cả cô gái nông thôn Bucce kia — Freya.
Nói như vậy, có lẽ Freya đã đến học viện kỵ sĩ hoàng gia trong lãnh địa tư của công chúa, chẳng qua không biết tình thế bên ngoài đã căng thẳng tới mức nào rồi. Nhân lực chung quy vẫn nghèo nàn, hiện tại hắn không có tiền vốn để tham dự vào trò chơi giữa các chư hầu. Giờ phút này nhiệm vụ lớn nhất của Burlando chính là không ngừng làm lớn mạnh bản thân. Hắn lại nghĩ tới, lúc này hắn là đoàn người Reto đã đi vào hành tỉnh Alric.
"Chúng ta phải tìm phiến đá kia trong này sao?" Anditina hỏi.
"Ừ, phía bắc nơi này có một di tích của tinh linh bạc, nghe đồn phiến đá kia ở ngay trong di tích." Burlando đáp.
Hắn đang nghĩ về việc tìm người dẫn đường. Hắn nắm hoàn cảnh nơi này rõ như lòng bàn tay, nhưng vì chưa từng tới Charbury, bởi vậy hắn không biết di tích Thánh Gerhys — Balugan ở vị trí nào.
Chẳng qua là di tích bị một đám cường đạo người thằn lằn chiếm cứ, vậy có lẽ chuyện sẽ không dễ dàng như hắn tưởng. Balugan — di tích Thánh Gerhys trong trò chơi là một phó bản cấp 23, tuy rằng thấp hơn xa Vườn trái cấm của Ma cây hoàng kim, nhưng nơi này lại không có đường tắt mà đi.
Hắn suy nghĩ, vẫn quyết định đi vào trong thôn trấn rồi nói sau.
... Ba người dọc theo triền núi chậm rãi xuống núi, chỉ mất gần nửa tiếng đã đi vào Charbury.
Trên thực tế, thôn trấn Charbury khác hẳn với các thành trấn khác tại phương nam Erewhon. Người dân miền núi đã xây dựng thôn trấn này trong núi — đây không phải việc đơn giản. Họ noi theo trí tuệ tổ tiên, dùng những tảng đá xếp lên triền núi nghiêng, bởi vậy bộ phận mới của trấn luôn xếp trên bộ phận cũ. Lâu ngày, cả thôn trấn dâng lên tầng tầng dọc theo dòng sông dưới chân núi, giống như một thành lũy đắp bằng đá tảng.
Nếu muốn dùng một từ để hình dung thôn trấn này, thì đó là cầu thang, rất nhiều cầu thang giao thoa. Các kiến trúc sắp xếp song song, tầng tầng và hướng lên ở trên một mặt bằng; những cầu thang hẹp, dài nối liền những mặt bằng được mở ra tại không gian phía trên.
Nơi này vẫn duy trì dáng vẻ nguyên thủy của vùng núi phương nam Erewhon. Người miền núi ít khi sử dụng sức mạnh của phép thuật. Họ điêu khắc những trụ đèn trên tảng đá xây dựng hai bên sườn, bên trong chạm rỗng và đặt chậu lửa, có thể thay thế đèn thông thường hoặc đèn phép thuật.
Burlando nhớ Charbury chỉ có một quán rượu, một lữ điếm có tên là "Cỏ đèn lồng Charbury". Diễn đàn con của người chơi Charbury chính là mang cái tên này, cũng vì thế mà hắn mới nhớ kỹ lữ điếm tràn ngập sắc thái truyền kỳ ấy.
Nói nó tràn ngập sắc thái truyền kỳ, là vì chỉ lữ điếm duy nhất này hầu như là nhà của tất cả người mạo hiểm, lính đánh thuê và người chơi ở Charbury. Bề ngoài của nó giống như một đại sảnh rộng mở, phòng khách thì nằm phía dưới đại sảnh. Người lữ hành thông thường đều tập trung trong đại sảnh, trao đổi tin tức lẫn nhau. Lữ điếm như vậy chỉ có một cái duy nhất ở biên giới phía nam Erewhon.
Có điều, trên đường đi vào trấn nhỏ này, Anditina và Roman không phát hiện gì cả, Burlando thì lại lập tức phát hiện sự bất thường.
Hắn ngồi trên ngựa cẩn thận đánh giá mọi nơi. Những người mặc trang phục hoàn toàn khác với dân miền núi chung quanh đang túm năm tụm ba trên đường cái, phần lớn là người trẻ tuổi khỏe mạnh. Trong số những người này có một ít còn ném ánh mắt hoài nghi lên ba người họ. Burlando hầu như lập tức nhận ra những người này — đó là nhà lữ hành, kẻ mạo hiểm, lính đánh thuê và thợ săn quái vật.
Những người này vốn có thể xuất hiện bất cứ đâu trên Wanze, chẳng qua là… dường như hơi nhiều với một nơi nhỏ như Charbury.
Đây cũng không phải Charbury hội tụ rất đông người chơi kia a.