Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 16: Đánh tan



Một kiếm phạt ngang, vạn quân khó đỡ.

Đây là khí thế như thế nào?

Không chỉ kỵ sĩ đen Sasar, các dân binh, lính đánh thuê đằng xa cũng ngây ngốc, kia còn là người sao? Kỵ sĩ Thánh đường trong truyền thuyết có lẽ cũng chẳng hơn như vậy. Binh sĩ loài người vốn đang trong tiết tấu tấn công nhất thời đồng loạt hoan hô rầm rộ, sĩ khí bừng bừng, gần như bộc phát ra gấp ba, bốn lần sức chiến đấu, đẩy vong linh lui dần về phía sau.

Sasar thấy cảnh này liền biết bản thân đã không còn cách nào xoay chuyển, nhưng dòng máu đen tối mà cao ngạo trong người nó khiến nó không thể chấp nhận thua — đây rốt cuộc là thứ quân gì vậy, nhìn trang phục thì bọn họ chẳng qua chỉ là một đội quân không chính hiệu mà thôi; có dân binh, có thậm chí còn không phải dân binh, chẳng qua là một đám dân chạy nạn hoảng sợ tột cùng tạo thành quân đội lâm thời. Thế nhưng, đội quân này lại có một đám nòng cốt và quan chỉ huy khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Sasar nghĩ, rốt cuộc bọn người kia là ai?

Bọn chúng tới từ phương nào?

Erewhon chẳng qua chỉ là một vương quốc già cả, Madala đang quật khởi làm sao có thể bị thất bại bởi một quốc gia đáng lẽ bị lịch sử phủ đầy bụi, bởi một đội quân như thế — thậm chí ngay cả thần dân của chính đất nước đó cũng đã mất đi lý do chiến đấu cho vùng đất này. Sasar càng không cho rằng bản thân mình nên nhận lấy thất bại đối phương đưa cho.

Vì vậy kỵ sĩ đen rút kiếm, ngọn lửa linh hồn trong ngực hừng hực bốc cháy. Nó lập tức xoay người kéo tên Lich có cấp bậc khá cao bên cạnh, chỉ rõ vị trí Burlando, lớn tiếng ra lệnh cho tên này dùng mũi lao tinh thần tấn công đối phương.

Sau đó nó vỗ vỗ cổ con ngựa của mình, để cho nó bắt đầu chạy chậm, dắt theo ba thân vệ võ sĩ đen tách ra một con đường giữa bầy khô lâu phía trước đi tới. Sasar tin tưởng, cho dù xả thân dưới tình thế ngược dòng cũng không phải không có cơ hội giết đối phương giữa loạn quân — nó muốn lấy lại vinh quang thuộc về bản thân.

Đây là kiêu ngạo thuộc về Madala, kiêu ngạo của quý tộc bóng đêm.

Nhưng Burlando cũng phát hiện tình huống bên kia đúng vào thời khắc đó. Hắn lập tức chỉ cho Charr bên cạnh. Phù thủy tùy tùng trẻ tuổi lập tức bắn ra một tia sáng theo hướng hắn chỉ, đánh trúng Lich phụ tá của Sasar đang sử dụng phép thuật. Nhưng Charr không đoán được là, phép thuật của hắn đánh trúng ngực của Lich kia rồi lại bật văng sang hai bên, sau đó tan thành mây khói.

Cấp bậc của Charr quá thấp.

Burlando thấy rõ hiệu quả kháng phép kia lập tức nhận ra điểm này, hắn nhíu mày, bởi vì hắn đang chém một nhát gọt phăng cái đầu của mấy con khô lâu, không kịp thu kiếm. Mặc dù vậy, Burlando lại phản ứng nhanh chóng, vung tay trái — trong lòng bàn tay hắn đã xuất hiện một pháp trận tam giác màu xanh da trời tỏa sáng.

Mũi lao tinh thần của Lich phụ tá đã rời tay bắn ra, còn Burlando thì rót năng lượng từ ba viên đá nguyên tố Gió tiến vào rãnh nguyên tố của hắn, rồi lấy ra lá bài phép thuật hệ Gió — xói mòn năng lượng.

Lá bài màu xanh da trời tượng trưng cho lực lượng của Gió, gió biến hóa linh hoạt, phép thuật quỷ dị, đi sau tới trước, thắng ở bất ngờ, mà thẻ bài Vận mệnh cũng có lực lượng xấp xỉ — làn sóng tinh thần trong suốt, có răng cưa sắc nhọn giống như một lưỡi đao bắn ra từ trán Lich, chớp mắt đã lướt qua nửa chiến trường nhắm thẳng đoàn người Burlando. Thế nhưng, trung tâm chiến trường chợt tĩnh lặng — cảnh tượng vô cùng quỷ dị, giống như thời gian tạm ngừng trong chốc lát — sau đó như một trận bão lốc gào rít bắn ngược về. Ven đường nó đi qua, tiếng "Bùng, bùng, bùng" trầm đục vang lên không dứt, vô số sinh vật khô lâu bất tử ào ạt bị đánh vỡ tung.

Ngay cả con Lich đã mất đầu cũng lung lắc một hồi, sau đó ngã phịch xuống đất.

Ma vũ song tu!

Một số lính đánh thuê với kiến thức nông cạn còn đỡ, trong khi Reto, Manord, Balum và Furando thì suýt đánh rơi cả đao kiếm trong tay. Theo họ, một thanh niên chưa tới hai mươi đã có thực lực Hắc Thiết bậc trung, một tướng lĩnh thiên tài, bác học đa tài ưu tú như Burlando đã được cho là thiên tài khó gặp.

Nhưng lúc này họ lại nhìn thấy hắn còn là một phù thủy, thậm chí ít nhất cũng có thể đối chọi với một con Lich cấp thấp!

Chẳng lẽ đối phương thực ra là một Người dẫn dường hiếm thấy?

Sasar cảm thấy cõi lòng lạnh lẽo. Chẳng phải là nó sợ hãi, vong linh nhất định không thể nào cảm nhận sự sợ hãi chân thực, mà là nó đang dao động — nó không biết người thanh niên kia là thần thánh phương nào, cầm bảo kiếm tinh linh, võ học trác tuyệt, chỉ huy ổn định và bình tĩnh — người như vậy làm sao có thể vô danh ở Erewhon?

Trong lúc nó vẫn do dự, hai thân vệ võ sĩ đen đã lướt qua nó thẳng đường tới chỗ Burlando. Nhưng người thanh niên vẫn không đổi sắc mặt, trong giây lát đã một kiếm chém bay thanh kiếm hai tay của tên võ sĩ đen thứ nhất — thật giống như sinh vật bất tử cấp 20 với 5 năng cấp lực lượng như võ sĩ đen chỉ là hàng giả.

Sau đó hắn vung kiếm, chém vào phần giữa bả vai và cổ của đối phương. Bảo kiếm tinh linh từ trên cao chém xuống giống như tia sáng bạc rơi một đường vuông góc, uỳnh một tiếng đập cả võ sĩ đen và ngựa đồng loạt ngã xuống đất.

Burlando lại xoay người, đấm ngược một quyền vào thanh kiếm hai tay của tên võ sĩ đen thứ hai rồi đẩy nó sang bên, sau đó hai chân kẹp chặt bụng ngựa cho ngựa chiến xông tới, thuận thế bắt chặt chuôi kiếm của đối phương — tay phải lại đâm một kiếm xuyên tim, lập tức quăng nó từ trên ngựa xuống.

Hắn híp mắt, nhìn thấy trên đầu nó võ sĩ đen dâng lên dòng chữ -72 tổn thương, nhịn không được nghĩ lực công kích Trạm Quang Thứ gây ra với sinh vật bóng tối thật là cao kinh người. Chẳng qua là, dù những con chữ đó chỉ hiện lên trên võng mạc của hắn vẫn khiến hắn cảm thấy kỳ quặc.

Có đôi khi hắn nghĩ, có phải lúc mình xuyên qua bên này đã có người lắp một cái máy tính trong đầu mình hay không, đương nhiên, chỉ là đùa cho vui vậy thôi.

Burlando bỏ qua võ sĩ đen đang bốc cháy rừng rực, ngồi thẳng dậy, vừa lúc nhìn thấy thân vệ thứ ba của Sasar. Hắn giao chiến với đối phương một kiếm, sau đó lại chém lật người đối phương xuống khỏi ngựa.

Có tiếng lẻng xẻng vang lên. Khi võ sĩ đen ngã ngựa, Burlando nhìn thấy trên thân kiếm của mình đang treo một sợi dây chuyền bạc màu xám. Hắn phản ứng lại, nhanh chóng bắt lấy, sau đó vui sướng phát hiện là dây chuyền quỷ ăn xác + 0.3 lực lượng.

Thực ra tới giờ Burlando còn cảm thấy kỳ quặc. Trong trò chơi, trang bị không mang phép thuật hẳn là tương đồng với đồ trắng, cho dù NPC cấp bậc đội trưởng thì ít nhất cũng phải có một món mới đúng. Thế nhưng cho tới giờ hắn cũng chỉ thấy chiếc nhẫn mạng nhện của Roman, đoản kiếm tăng linh xảo và dây chuyền quỷ ăn xác này mà thôi — trên thực tế, trang bị phép thuật trong trò chơi thông thường dùng trình độ phổ biến để phân biệt. Mác Hắc Thiết biểu thị độ phổ biến là [Luyện kim], được gọi là vật phẩm á phép thuật.

Mác Thanh Đồng biểu thị [Ánh sáng nhạt], cũng chính là vật phẩm phép thuật bậc thấp.

Mác Đồng Thau biểu thị [Phép thuật], cấp bậc này là vật phẩm phép thuật chân chính, giống như chiếc nhẫn Phong Hậu của Burlando, nhẫn lửa của Freya. Chúng có một đặc điểm chính là ít nhất cũng có thể dẫn dắt một loại lực lượng phép thuật.

Mác Bạch Ngân biểu thị [Truyền kỳ], là vật phẩm phép thuật hiếm có, ví dụ như Trạm Quang Thứ của Burlando. Lực lượng của loại vật phẩm phép thuật này xét về trình độ nhất định thậm chí có thể thay đổi cán cân mạnh yếu của lực lượng, đã thuộc về cấp bậc bảo vật.

Mác Hoàng Kim biểu thị [Ảo tưởng], là loại vật phẩm phép thuật có trong những câu chuyện, những câu ca dao của người hát rong, hoặc là vật phẩm trong tưởng tượng. Chỉ là tuy truyền thuyết lưu truyền trong lịch sử của một quốc gia thì nhiều, nhưng người nắm giữ thật sự lại ít ỏi có mấy mà thôi — Mác Ám Kim biểu thị [Thần thoại], thực ra vật phẩm phép thuật cấp bậc này chân chính biểu thị cho [Thần bí], đó mới thực sự là "Trang bị hiếm" — với kiến thức của Burlando cũng chỉ từng bắt gặp trên tay một vài thành viên trung tâm trong vài công hội lớn mà thôi. Đương nhiên, trang bị biểu thị [Thần bí] trong trò chơi thông thường chính là vật tượng trung cho thân phận.

Sau đó là Thần khí, trừ trượng Thủy Ngân và mấy món không biết tên thất lạc từ thượng cổ ra, đa số đều nằm trên tay các đại năng trong truyền thuyết kia. Nếu bọn họ không phải người đứng đầu quốc gia thì rõ ràng là thần trên trời rồi. Ví dụ như chiếc nhẫn quốc bảo của Sanosor là "Hơi thở của Phong Hậu" (Chiếc nhẫn Phong Hậu), hoặc Thánh thương "Thương Lam" của Rồng Trời.

Nhưng trên thực tế, ngoài mấy thứ biến thái gì đó, vật phẩm phép thuật cấp thấp như "Ánh sáng nhạt" và "Luyện kim" vẫn cực kỳ phổ biến. Wanze là một thế giới phép thuật cao cấp, phép thuật trong mắt những kẻ nhà giàu có quả thực chẳng hề thần bí như trong tưởng tượng của mọi người.

Nhưng hắn tới thế giới này rồi chiến đấu với Madala lâu như vậy còn chưa thấy nổi vài món. Đánh Boss Cây hoàng kim còn không rơi ra vật phẩm Truyền kỳ, nếu chẳng phải thu hoạch trong mộ Kyrande không khiến hắn thất vọng, hắn thật sự phải hoài nghi là có phải hiện thực có gì đó khác biệt so với trò chơi.

Có điều, hôm nay đánh võ sĩ đen rơi ra dây chuyền quỷ ăn xác khiến trong lòng hắn rất thoải mái. Xem ra trước đây thật sự là vì khu vực Goran – Elson đúng là cái chốn rừng sâu núi xa.

Đang lúc hắn đang ngây ra, một thanh bảo kiếm đen kịt tà tà đâm tới. Burlando cả kinh, theo bản năng nghiêng người tránh ra, nhìn thấy gã kỵ sĩ đen kia đã tới trước mặt mình.

Chàng trai nhìn trái nhìn phải, thấy đại thế của đối phương đã mất, ngay cả thân vệ đã tử thương gần hết — nhưng đến bây giờ đối phương còn chưa quay đầu chạy trốn hoặc hai tay dâng bội kiếm đầu hàng, chẳng lẽ muốn khiêu chiến mình?

Hắn không khỏi sửng sốt.

*********

Freya ấn chặt vết thương bên sườn, nhăn mày nhăn mặt. Chẳng qua là thiếu nữ tóc đuôi ngựa cảm thấy là lạ, giống như mình để ý đến việc giáp bán thân Phong Hậu bị hư hỏng nhiều hơn. Nàng nghĩ ngợi, tự thuyết phục mình rằng bộ giáp này quá quý giá — đoàn tự vệ đang đánh đuổi quân khô lâu tan tác vào thung lũng, Burlando hạ lệnh không tha một vong linh nào. Trên thực tế, dường như hắn cũng chẳng cần hạ lệnh này. Những người dân thành thị và binh lính đã sợ hãi suốt một ngày một đêm đều sẽ tự nguyện làm thế.

Chẳng qua là cần nàng và những thành viên nòng cốt khác duy trì trật tự truy kích, không để cho họ quá mức hỗn loạn dẫn đến gây thương tích cho người một nhà.

Freya cưỡi ngựa đuổi theo, đi qua vùng ghềnh đá thì nhìn thấy một binh lính khô lâu đứt một chân đang bò dậy. Nàng đang muốn đi lên bổ một kiếm lại thấy có bóng người lao xuống như gió, một nhát chém bay đầu khô lâu kia.

Người kia dừng lại, là Shu mặc váy dài bằng da —

"Shu?"

Cô bé với làn da màu đồng đi tới, thân thiết nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: "Freya, chị bị thương?"

"Chị không sao, em đến gặp Burlando sao?" Freya quay đầu lại, phát hiện mình và đoàn tự vệ đã đuổi tới đầu bên kia của thung lũng.

"Anh ta? Người không cả dám nhận khiên chiến của kỵ sĩ thì chị quan tâm làm gì." – Shu suy nghĩ một lát, đáp.

"Kỵ sĩ khiêu chiến?" Nữ kỵ sĩ với mái tóc đuôi ngựa thật dài chợt sửng sốt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv