“Giáp bán thân Phong Hậu?”
Burlando mở túi đồ nặng nề kia ra nhìn, thấy một bộ giáp trụ màu đồng hoàn hoàn chỉnh chỉnh đang đặt trong đó, không nhịn được thò tay sờ một cái. Thảo nào, thảo nào con thú tàn khô trưởng thành kia chỉ có thể kiềm chế Freya, thì ra là do có thứ này che chở.
“Sao cô không mặc vào?”
“Bộ giáp này phát sáng, tôi sợ bị vong linh Madala nhìn thấy. Tôi tính đợi đến ban ngày cho trời sáng hơn…”
“Phát sáng?”
“Chính là ánh sáng xanh lá đang tỏa ra trên bề mặt lá giáp kìa.”
“Đó là lông chim của gió, không phải ánh sáng.” Burlando thấy Freya đang nhìn mình khó hiểu, không nén được thở dài một hơi. Thứ này ở trong trò chơi thuộc về tri thức căn bản nhất, nhưng hắn không đoán được là Freya tuyệt không hề biết. Hắn đành cầm bộ giáp kia lên giải thích rõ cho nàng.
Giáp bán thân Phong Hậu là tác phẩm của đại tượng Thánh Orso, cùng một loại với nhẫn Phong Hậu của hắn, bề mặt có thánh văn Phong Hậu. Nhưng, thánh văn Phong Hậu cũng có rất nhiều chủng loại, ví dụ như chiếc nhẫn Phong Hậu là tín vật của Delutt, bên trên khắc quốc huy của Thánh Orso. Chẳng qua, thứ trên tay Burlando hiện nay chỉ là đồ phỏng chế, cho nên là mặt hàng phi thường thấp kém, không chừng có xuất xứ từ tay của một phù thủy nhân loại vụng về nào đó.
Đương nhiên, vụng về thì vụng về, trang bị ma pháp 20 Oz chẳng phải thứ mà tổ phụ Burlando nên có được. Trí nhớ của hắn chẳng thể cung cấp được trợ giúp gì về bí ẩn này, chỉ có thể tạm buông trước đã. Tuy nhiên, dùng tư duy chơi game xem xét, đây có lẽ là một tuyến nhiệm vụ ẩn, nhưng chỉ có đợi đến lúc hắn tìm được tay thọt trong ngõ tối kia mới có thể tìm được ít đầu mối.
Về phương diện khác, thánh văn Phong Hậu của Thánh Orso chân chính nhất định xuất phát từ tay tinh linh. Giáp bán thân Phong Hậu là trang bị quân đội của đội phòng vệ tinh linh, huyết thống tự nhiên thuần khiết. Nhưng từ sau năm Quang huy trở về, hàng năm đều có mấy trăm bộ giáp như vậy chảy vào quốc gia khác, cho nên thứ này không quá đặc biệt quý hiếm.
Đổi lại như lời của Burlando, ở trong trò chơi thì đây cũng là một trang bị lực lượng cấp 15 Oz.
“Lông chim gió” là thánh văn Phong Hậu được thêm lên bộ giáp nửa người này, nó kỳ thực cũng là một loại pháp thuật dùng để giảm bớt lực lượng khi đeo. Nói cách khác, chính là giảm miễn tổn thương. Giống như phong cách xưa nay của tinh linh, pháp thuật này rất mẫn cảm với thực vật, bởi vậy việc thú tàn khô bị hạn chế thực sự là chuyện rất bình thường.
Chẳng qua, điều Freya không biết chính là, ‘Lông chim gió’ ở trong trò chơi là một loại trạng thái phụ trợ, ánh sáng của nó chỉ bị kẻ địch nhìn thấy vào thời khắc nó phát huy tác dụng.
Nghe Burlando giải thích, Freya ngượng ngùng, rất mất mặt, quả thực giống như một con bé nhà quê chưa trải việc đời. Nàng càng cúi gằm đầu, cuối cùng mới nhỏ giọng oán trách:
“Sao anh không nói sớm…”
Burlando nghĩ, làm sao mà tôi biết a đại tiểu thư của tôi. Đương nhiên tiềm thức của hắn đã coi vài thứ thành thường thức, cũng nghĩ đến có lẽ đã tạo thành một vài hiểu lầm. Đắm chìm trong 'Thanh Gươm Hổ Phách' thời gian dài như vậy, trong thời gian ngắn khó có thể điều chỉnh lại thân phận người chơi cũng là chuyện rất bình thường.
Nhìn gương mặt đỏ hồng của Freya, dáng vẻ ôm chặt gói đồ, hắn nghĩ, không cần hỏi cũng biết vì sao đối phương vào lúc ấy dù chết cũng không chịu vứt bỏ nó. Thì ra, dù cho là Nữ võ thần tương lai thì cũng có thiếu nữ tình hoài nha. Hắn không trực tiếp chỉ ra điều đó, có lẽ cảm giác được người tín nhiệm thực sự rất tốt.
Lòng Burlando mềm xuống, lời nói trách cứ tự nhiên không thể thốt nên lời ——
“Đồ đạc là chết, người là sống. Bất kể thứ này quý giá bao nhiêu, lần sau mà gặp tình huống như vậy nhất định phải cam đoan bản thân an toàn, biết chưa?” Hắn nói.
"Thực xin lỗi."
"Vậy tiểu đội thứ ba đâu?”
“Tôi ủy thác đội trưởng cho nhóc Fenice rồi.”
“Nhóc Fenice?”
“Ừ, chú Marden có một lần từng nói với tôi, đứa bé này có khả năng sẽ là người có hy vọng bước chân ra khỏi Bucce nhất. Trước kia tôi đều chăm sóc tốt cho nó, hy vọng có ngày nó có thể tranh một hơi cho thôn chúng tôi. Nhưng tôi nghĩ có lẽ anh nói đúng, đàn ông con trai không tôi luyện làm sao có thể trưởng thành lên.”
“Cô nghĩ thông rồi, Essen đồng ý sao?” Burlando thở dài một hơi. Freya cuối cùng cũng đi ra khỏi thế giới của chính mình. Trước kia hắn từng nhìn thấy cô bé này kiên trì sự ngây thơ và trong sáng của bản thân, có thể nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh và sáng ngời này mới hiểu, nàng đã trưởng thành rồi.
“Essen nghĩ giống như tôi.”
Burlando gật gật đầu.
Giải quyết xong vấn đề trong đội ngũ, hắn nhẹ nhàng thở ra. Còn may không phải vấn đề gì lớn. Tuy rằng tính cách Freya quật cường, da mặt lại mỏng, nhưng vào lúc quan trọng vẫn là một người đồng bạn đáng tin. Nhất là hành vi không vứt bỏ gói đồ vào tình thế chỉ mành treo chuông kia của nàng, tuy rằng làm cho Burlando căm tức, nhưng còn cảm thấy an lòng —— chí ít thì tình bạn này đủ nặng ký.
Hắn quay đầu lại, phát hiện Roman đang ở cạnh lửa trại dùng ánh mắt lấp lánh đáng giá cái động tránh gió này. Nhìn nàng như vậy thật giống như đang đánh giá một thứ bảo bối nào đó.
Tiểu thư thương nhân giống như vĩnh viễn sẽ không cảm thấy lo lắng trước bất kể hoàn cảnh nào.
"Burlando, làm sao anh biết nơi này? Mấy con quái vật đáng sợ ngoài đó hẳn là sẽ không tìm thấy chỗ này đi?” Nàng hỏi.
Freya gật gật đầu: “Nhưng chúng ta không thể luôn trốn trong đây, đến lúc trời hơi sáng lên một chút, chúng ta phải xuất phát.”
Burlando cũng gật gật đầu, hai cô gái đều nói đúng. Sơn đạo Xavier có mấy địa hình ẩn giấu như vậy, đều ở bên vách đá. Năm xưa không biết bao nhiêu Nightingale và thợ săn phải trả giá vô số sinh mệnh mới mò ra được con đường mòn tương đối tiện dụng này, giúp họ có thể thong dong tránh được phần lớn những tên đầy tớ của Ma cây hoàng kim, tiếp cận tới vị trí gần Boss nhất.
Nhưng có hai chỗ khó. Thứ nhất là phải thẳng một đường đi thẳng theo vách đá đến khu vực trung tâm sơn đạo Xavier, nơi Ma cây hoàng kim cắm rễ, cũng được gọi là ‘Vườn trái cấm’, có mấy đoạn bị đứt cần dùng dây thừng móc tới. Hơn nữa, Ma cây hoàng kim cũng không phải thứ ngu ngốc. Trên vách đá có vài đội tuần tra ma cây —— tuy nhiên Burlando đã có biện pháp đối phó chúng.
Chỗ khó thứ hai là phải lén lút đi vòng phía sau ‘Vườn trái cấm’, phải cần đến chìa khóa pha lê Griffin. Nhưng mà, thứ kia treo trên cành của Hoàng kim thụ, trước kia toàn trực tiếp xử lý Boss rồi sau đó lấy của chạy lấy người, hiện giờ Burlando lại không thể không đi đường vòng.
Hắn đã sớm tính sẵn các bước thực hiện cơ bản trong đầu, thừa lại chỉ còn tùy cơ ứng biến. Dù sao thì không phải ai cũng có thể lên kế hoạch hoàn mỹ đến tận cùng. Trong trò chơi, bọn họ chế định kế hoạch phần lớn là đại khái, những kế hoạch từng bước chặt chẽ trong tiểu thuyết kia vốn không tồn tại trong hiện thực.
Lúc này nắm giữ át chủ bài mới càng tỏ ra quan trọng, đó là nguyên nhân Burlando coi trọng chiếc nhẫn Phong Hậu như vậy.
Nghĩ tới đây, hắn lấy viên đá linh hồn kia ra, giơ lên trước ánh lửa bập bùng. Đá linh hồn màu đen kịt trông như đá Hắc Diệu, nhưng phù thủy có thể thông qua rót vào lực lượng để phân biệt hai thứ —— hơn nữa, dù là người thường, chỉ cần đủ quen thuộc thì cũng có thể nhìn ra sự khác biệt.
Burlando lại biết một phương pháp kiểm nghiệm đơn giản. Hắn đưa viên đá linh hồn tới gần lửa trại, nhìn thấy bề mặt thủy tinh đen kịt có dấu hiệu hóa khí, lập tức xác định chắc chắn thứ này là đá pha lê linh hồn.
Lý do là năng lượng linh hồn không được bảo hộ sẽ không thể chịu nổi ngọn lửa, đó cũng là nguyên nhân vì sao vong linh cấp thấp của Madala lại sợ lửa đến vậy.
“Cái gì đấy?” Tiểu thư thương nhân tò mò hỏi.
Burlando áp đá linh hồn vào chiếc nhẫn Phong Hậu, hòn đá hơi tối lại, sau đó hơi nhạt đi một chút. Hắn hơi hơi suy nghĩ, chỉ rót vào lực lượng 10 Oz là đủ, nhiều chỉ lãng phí.
Tuy vậy, hắn lại nghĩ tới bức tượng Thạch Tượng Quỷ bằng gỗ cây đàn, năng lượng trong viên đá linh hồn này đúng là chất môi giới chữa trị rất tốt cho tấm bùa hộ mệnh. Thế nhưng, hắn nhìn viên đá linh hồn do dự một lúc, cuối cùng từ bỏ. Bùa Thạch Tượng Quỷ có tới ba trăm loại chú ngữ có thể dùng để khống chế. Hôm qua hắn đã tốn nửa đêm thí nghiệm vẫn không đoán trúng, sau đó hắn không tiếp tục thí nghiệm nữa. Lại nói, hai mười điểm kinh nghiệm còn thừa chỉ như muối bỏ biển, bỏ vào cũng chỉ lãng phí.
Burlando suy nghĩ một lát, muốn chữa trị tấm bùa kia ít nhất phải có 100 điểm kinh nghiệm mới đủ.
Thứ này có thể làm gì? Hay là chờ khi khác lại dùng? Nhưng hiện tại, đối với Burlando thì kinh nghiệm có thể dùng mới là kinh nghiệm tốt. Sức mạnh vẫn quá yếu. Nhu cầu cấp bách của hắn là phải làm cho bản thân càng mạnh lên càng tốt. Chỉ có sống sót, mới có thể thay đổi.
Có nên dùng cho bản thân? Hay là tăng vào kỹ năng? Giữ cho bản thân thì không đủ tăng cấp tiếp theo, dùng vào kỹ năng thì chưa nói tới tỷ lệ mười đổi một quá nản, chính là hiện tại nghề lính đánh thuê của hắn cũng không có kỹ năng gì có thể rèn luyện.
Tóm lại cũng không thể tiếp tục tăng lên cấp bậc dân binh đúng không? Vậy cũng phải chờ tới lúc hắn có đủ kinh nghiệm hẵng nói tiếp.
Burlando bỗng cảm thấy bản thân tiến thối lưỡng nan. Hắn nhìn sắc trời bên ngoài, bình minh sắp tới, trờ đã tờ mờ sáng, họ sắp phải khởi hành. Lũ đầy tớ của Ma cây hoàng kim là lũ mù, chẳng qua có bản năng hướng về ánh sáng, lại rất mẫn cảm đối với dao động ma lực và tiếng động. Bởi vậy, đi ban ngày hay đi ban đêm cũng không khác gì nhau, chẳng qua người ta đi ban ngày tiện hơn.
Ít nhất có thể không cần đốt đuốc. Ánh lửa đối với lũ thú tàn khô quá mức nhạy cảm.
Tay hắn tiếp tục sờ soạng túi tiền, nhìn xem có thứ gì dùng được không. Tuy vậy, hắn nhanh chóng đụng tới một thứ gì đó. Burlando chợt nghĩ tới, theo bản năng cầm vật nọ lên. Hắn không biết thứ này, nhưng điều này cũng chẳng cản trở việc hắn thí nghiệm.
Phương pháp giám định vật phẩm tốt nhất đương nhiên là có công cụ luyện kim và tư liệu trọn vẹn. Người chơi không có thứ đồ chuyên nghiệp này thì có thể tìm NPC, nhưng dù còn ở trong trò chơi thì phí giám định cũng là một khoản tiền xa xỉ. Trò ‘Thanh gương Hổ Phách’ có một đặc sắc, đó là dù ta không biết thuộc tính vật phẩm là gì thì ta vẫn có thể sử dụng nó, chỉ cần ta biết cách dùng.
Bởi vậy rất nhiều người chơi mò ra một bộ phương pháp tự giám định trang bị, Burlando tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Hắn thí nghiệm vài chú ngữ thường dùng, tiếc là không có phản ứng. Hắn suy nghĩ, theo bản năng đặt viên đá linh hồn chạm vào trang giấy cứng rắn kia, muốn nhìn xem có phản ứng gì không. Bất kỳ vật phẩm ma pháp nào cũng sẽ sinh ra cộng minh với lực lượng linh hồn. Nếu như có thể sửa chữa hoặc bổ sung năng lượng, thậm chí còn có thể sinh ra phản ứng cao cấp hơn.
Nhưng Burlando không ngờ, hắn vừa mới cho hai thứ này tiếp xúc, trang giấy kia đột nhiên tỏa sáng mãnh liệt, mà viên đá linh hồn trong tay hắn chớp mắt đã bị rút hết màu sắc, biến thành một viên pha lê hình trụ trong suốt.
Phản ứng hấp thụ!
Burlando suýt nhảy dựng lên. Hắn nhìn viên pha lê hình trụ trong suốt trên tay mà không nói nên lời. Viên đá cạn sạch lực lượng linh hồn được gọi là lọ chứa, phù thủy và nguyên tố sư đều sẽ dùng giá cao để mua loại lọ chứa này, dùng để chế tác vật lưu trữ ma pháp.
Cùng loại với quyển trục, hoặc nói cách khác là quyển trục trong thế giới này.
Tuy nhiên, điều Burlando quan tâm không phải chuyện đó. Hắn chỉ cảm thấy một cảm giác mát lạnh tận xương dâng lên sau lưng. Phản ứng hấp thụ chính là một trong vài loại dao động hiếm thấy có tính hiển thị ra bên ngoài mạnh mẽ nhất trong số những dao động ma pháp, chuyến này chơi lớn, phòng chừng Ma cây hoàng kim dù cách mười dặm cũng có thể cảm nhận được sóng ma pháp truyền lại qua không khí…
Thậm chí có khi không chỉ Ma cây hoàng kim. Phản ứng mạnh như thế, có trời mới biết gần đây có thứ kỳ quái nào đang nhìn chằm chằm vào hắn không.
Chẳng qua là Burlando nghĩ không rõ, làm sao một vật phẩm ma pháp cấp thấp như thế lại có phản ứng hấp thụ? Đó là đặc quyền của vật phẩm ma pháp ít nhất trên 40 Oz a.
Mặc kệ Roman và Freya đang kinh ngạc nhìn hắn —— các nàng đương nhiên chứng kiến ánh sáng đen lóa mắt kia. Burlando quyết định thật nhanh, đứng lên nói: "Mau, chúng ta mau rời khỏi nơi này…"