Đại biểu công tử rốt cuộc nghĩ thông suốt muốn về Thẩm gia kế thừa gia nghiệp sao?
Trong lúc nhất thời trong đầu Thẩm Phi Loan suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ phức tạp, lại không biết có nên hỏi hay không.
Chuyện của nhà họ Thẩm, nàng rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài.
“Ngươi là muốn hỏi ta vì sao phải cho Vân Ngạo Tuyết một vạn lượng hoàng kim?”
Hắn giống như có thể liếc mắt một cái nhìn thấu suy nghĩ trong lòng người.
Vậy mà nói ra chuyện nàng đang muốn hỏi.
Thẩm Phi Loan thật sự là nghĩ như vậy, theo nàng biết thủ hạ của Lưu Kim Sơn đều không phải bao cỏ,có thể dễ như trở bàn tay bị chế phục, chỉ sợ là công tử đang âm thầm động tay chân, Vân Ngạo Tuyết không có công lao còn tưởng vọng tưởng lãnh thuởng, thật sự là khiến người không thể tin được.
“Công tử minh giám, ta đã thử qua Vân Ngạo Tuyết kia, căn bản là không hiểu một chút võ công, ngài phí công như vậy, thật sự là mất nhiều hơn được a.”
Thẩm Phi Loan vẫn là nói ra lời trong lòng lời, kết giao nhân tình phần lớn lấy lợi làm trọng, một nước đi này của công tử nàng nhìn không hiểu.
Ban ngày Thẩm Phi Loan dựa vào nói lời cảm tạ làm cớ, thời điểm lấy ra một thỏi vàng, dò xét qua kinh mạch của Vân Ngạo Tuyết, nàng cốt cách tinh tế, thủ đoạn vô lực,
Vừa nhìn là thấy không phải người biết võ.
Muốn nói nàng một nữ tử yếu đuối chế phục đám du côn lưu manh đó,Thẩm Phi Loan là không tin.
Thẩm Phong Miên biết ý tứ của nàng, lại vẫn cười, “Mất nhiều hơn được sao? Vậy thì ngươi lại không thấy được, nàng cũng không phải người bình thường.”
“Ồ?” Người có thể được công tử khích lệ thực sự không nhiều lắm, Thẩm Phi Loan nhưng thật ra có chút tò mò.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nàng có thể thống khoái nhận lấy một vạn lượng hoàng kim kia như vậy, nói rõ là không nghĩ muốn có chút dính dáng nào cùng ta, hơn nữa ta đi Vân phủ thuyết minh ý đồ đến, cũng bị nàng một ngụm từ chối.”
Đưa đẩy nhốn nháo mượn cơ hội không nhận lễ của người có lẽ đến cuối cùng ngược lại sẽ đòi được càng nhiều hơn, duy chỉ có Vân Ngạo Tuyết không những lấy, tác phong xử sự còn điển hình việc nào ra việc đó, một chút cũng không đem thanh danh địa vị của Thẩm Phong Miên hắn để vào trong lòng.
Phải biết rằng chỉ cần bằng gia trị của ba chữ Thẩm Phong Miên này, so với một vạn lượng hoàng kim phải cao hơn mấy chục lần.
Nàng bỏ gần tìm xa, nói rõ chính là không muốn cùng hắn có bất luận cái gì liên hệ.
Người như vậy, thật ra lại gợi lên hứng thú của hắn.
“Khả năng nàng tự biết đuối lý, cho nên mới…” Thẩm Phi Loan không quá tin tưởng một tiểu cô nướng tuổi còn trẻ, tâm cơ sẽ thâm trầm như vậy, nghĩ xa như vậy.
“Không, nàng là sợ phiền toái.”
Nữ tử thú vị như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy, cho dù đã về đến Thiên Kiêu Các, trong đầu hắn lại vẫn hiện lên bộ kiệt ngạo không câu nệ kia của Vân Ngạo Tuyết, thật sự là rất có ý tứ.
Nàng khẳng định không phải đang thả cá nhỏ để câu cá lớn, nàng là thật sự uyển chuyển từ chối ý tốt của mình.
“Công tử ngài chẳng lẽ còn muốn cùng nàng làm bằng hữu?” Thẩm Phong Miên hầu như không có ai là bằng hữu, duy nhất một người, lại là siêu thoát hồng trần làm hòa thượng, nàng quản lý Thiên Kiều Các, gặp qua quá nhiều.
Lúc này công tử, làm Thẩm Phi Loan có chút lo lắng.
“Công tử, mê điệt hương này vừa rồi ngài đã cho rồi.” Điều chế hương liệu quan trọng nhất chính là phải chuyên tâm, công tử phối sai đơn thuốc rồi, vậy mà công tử lại thất thần.
Quản không được tâm, đều bắt đầu từ việc quản không được mắt.
Công tử càng như vậy, thì nàng lại càng lo lắng.