Nếu là Vân Ngạo Tuyết ban đầu đơn thuần , khả năng thật sự đã tin chuyện mà quỷ của ông ta, đáng tiếc Vân Ngạo Tuyết hiện giờ đã sớm nhìn thấu gương mặt thật dối trá của lão.
Khẳng định là Hạ Khởi ở trước mặt hắn thêm mắm thêm muối nói gì đó!
Thấy không có biện pháp đối phó nàng, đành phải lấy nha hoàn để trút hết giận là cái đạo lý gì? Nói trắng ra không phải là muốn ra oai phủ đầu với nàng hay sao !
Chẳng qua không cần Hạ Khởi phải nói cái gì, chỉ cần Hạ Khởi vừa đi là đã biết Vân Ngạo Tuyết đang chơi bọn họ.
Lưu Kim Sơn là thân tín của Tống Hà, Tống Hà lại là anh em rể với Vân Quân Niên, Hạ Khởi trước khi đến chỗ của Vân Quân Niên lại là phụ tá đắc lực của Tống Hà, quan hệ rắc rối phức tạp, đây mới là lũ lụt vọt vào miếu Long Vương.
Chuyện này nếu như truyền vào trong quan trường, phỏng chừng muốn cười ngất cả một mảng người.
Ban đầu Vân Quân Niên đối với chuyện ở hậu viện rất ít hỏi đến, hôm nay lại ở chỗ này chờ nàng, nói rõ chính là đã biết chuyện đã phát sinh ở quán trà, ngồi ở sảnh ngoài hưng sư vấn tội.
Thủ hạ của Lưu Kim Sơn cùng lưu manh du côn không khác gì nhau, từ lức nàng trở về bất kể là Vân Quân Niên hay Liễu Phạn Âm đều không có ai hỏi nàng có bị thương ở đâu không, cũng không hỏi nàng có chuyện gì không,ngay cả giả mù sa mưa làm bộ làm tịch quan tâm cũng không có.
Hai người kia rồi lại đến khi Vân Ẩn Nguyệt chịu thiệt trong tay của nàng đã gấp không chờ nổi đứng ra, cha mẹ như vậy ,xử lý mọi chuyện bất công như thế, chỉ làm người thấy trái tim băng giá vô cùng. Cũng may nàng cũng không chờ mong hai phu thê đó sẽ nói ra lười gì ấm lòng, cũng không tồn tại thất vọng gì đối với việc này.
Đối mặt với khuyên giải an ủi của Vân Quân Niên , ý tứ châm chọc trong miệng Vân Ngạo Tuyết không chút nào che giấu, “Thanh danh không tốt? Phụ thân, tiếp theo có phải người muốn nói, thanh danh của ta cũng không tốt, làm Vân gia hổ thẹn?”
Không đợi Vân Quân Niên trả lời, Vân Ẩn Nguyệt đã rống lớn gào to.
“Ngươi còn biết như vậy à, Vân gia chúng ta là hậu duệ nhà danh môn , nhất cử nhất động đều sẽ ở trong mắt người khác mà bị phóng đại lên, ngươi không vì phụ thân phân ưu liền thôi, còn cùng người dây dưa ở bên nhau như vậy !”
Người khác nói nàng thì cũng thôi, Vân Ẩn Nguyệt có cái tư cách gì ở chỗ này nói ra nói vào đối với nàng?
Vân Ngạo Tuyết cười giận, hai tròng mắt trong sáng nhìn chằm chằm Vân Ẩn nguyệt, “ Ồ, hóa ra muội muội cũng biết danh dự Vân gia là không thể bị làm bẩn, vậy ngươi ở tây giao biệt uyển cùng Tống Triệu Nguyên làm việc cẩu thả thì phải nói như thế nào ?”
Ra mặt mà không biết xấu hổ.
Luận vừa đấm vừa xoa nàng trước nay chưa từng thua qua.
Chuyện này Vân Ẩn Nguyệt cùng Liễu Phạm Âm phí bao công sức mới thuyết phục được Vân Quân Niên tiếp nhận Tống Triệu Nguyên, chỉ là hai người chưa lập gia đình thông đồng kết gian lại là sự thật không thể chối bỏ.
Vân Quân Niên mỗi khi nhớ tới việc này đều cảm thấy trên mặt tăm tối, thật vất vả phai nhạt, hôm nay lại bị người nhắc lại chuyện xưa, nháy mắt liền thay đổi sắc mặt.
“Ngươi…” Vân Ẩn Nguyệt lại muốn dậm chân.
“ Được rồi Ngạo Tuyết, Tuệ Nhi đi theo bên cạnh con hộ chủ bất lực đây là sự thật , nếu đã giáo huấn xong rồi thì cũng liền thôi, con đau lòng nha hoàn cũng không nên khắc khẩu với Ẩn Nguyệt , các con là tỷ muội!”
“Còn có Ẩn Nguyệt, chuyện quá khứ thì bỏ qua, hà tất phải quấn lấy không bỏ? Qua mấy ngày nữa chính là yến tiệc sinh nhật của bệ hạ, ngày ấy vi phụ sẽ thỉnh bệ hạ cầu hôn, con sớm gả qua đó thì cũng tốt.”
Phương thức xử lý của Vân Quân Niên cũng kỳ lạ, xử lý sự việc công bằng, giống như chia đều 50 đại bản.
Vân Ẩn nguyệt lại tức giận đến không nhẹ.