Vân Ẩn Nguyệt thu hồi thần thức, bất chợt phát hiện bản thân vừa rồi thiếu chút nữa gây ra đại sai,dù trong lòng có oán hận, lúc này cũng chỉ có thể mạnh mẽ thu liễm nhẫn nại trước.
Lúc này Vân Ngạo Tuyết không cần tốn nhiều công sức liền một một hòa nhau, trong lòng càng cảm thấy sảng khoái, đồng thời lại có chút mất hứng thú, Vân Ẩn Nguyệt tiểu nha đầu này, vừa thấy là biết từ nhỏ bị người phủng ở lòng bàn tay lớn lên ( nuông chiều lớn lên), kiêu căng ngang ngược lại ngu ngốc, người như vậy, không phải là đối thủ của nàng.
Dạy cho nàng ta một chút giáo huấn là xong.
Quả nhiên trải qua Vân Ngạo Tuyết trêu chọc một hồi, Vân Ẩn Nguyệt thành thật hơn rất nhiều.
Thẳng đến khi xe ngựa dừng lại ở cửa phủ Thừa tướng, nàng cũng không nói thêm nửa chữ.
Trở lại trong phòng mình, tức giận vẫn luôn tích góp trong lòng Vân Ẩn Nguyệt toàn diện bạo phát, bày biện đồ ngọc sứ cùng lư hương trà cụ trong phòng, hết thảy trên dưới trái phải đều bị nàng quét ngang ném xuống mặt đất quăng nát.
Từng tiếng ‘choang', ‘bang', trong lúc nhất thời, thị nữ ngăn cản không được, cũng không dám ngăn cản.
Tính tình Vân Ẩn Nguyệt các nàng đều biết, nếu ai dám ở trong lúc nhị tiểu thư nổ cơn thịnh nộ tìm xúi quẩy, chết như thế nào cũng không biết.
Lần trước nhị tiểu thư phát giận, có một cái tiểu thị nữ không hiểu chuyện đi ngăn trở, kết quả, càng cản nhị tiểu thư phát giận càng lớn, thế mà dùng đồ sứ đem thị nữ kia đang sống sờ sờ đập chết.
Cho nên sau này, nếu lại đụng vào lúc nhị tiểu thư phát giận, ai cũng không có cái lá gan kia để đi ngăn cản.
Liễu Phạn Âm bên này mới vừa dàn xếp tốt, vừa nghe thị nữ tới báo, trong lòng lại nóng như lửa đốt hướng Vân Ẩn nguyệt chạy tới, đẩy cửa nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, thiếu chút nữa không khỏi ngất đi.
Mảnh nhỏ đầy đất này, đều là bóng bạc trắng!
Liễu Phạn Âm biết nữ nhi của mình ngang ngược kiêu ngạo, cho nên chịu không nổi nửa điểm ủy khuất, chính là cái tính đập đồ vật này càng ngày càng đáng sợ, nàng trầm mặt đi xuống, cả tên lẫn họ quát lớn, “Vân Ẩn Nguyệt, ngươi nháo đủ chưa? Buông xuống!”
Vân Ẩn Nguyệt không phục, hiện giờ ngay cả mẹ đẻ của mình đều không phân xanh đỏ đen trắng trách cứ mình, trong lòng ủy khuất càng nặng, cũng mặc kệ mảnh nhỏ có thể cắt đứt tay mình, ngồi xuống ngay tại chỗ, bắt đầu gào khóc, “Mẫu thân,tiện nhân Vân Ngạo Tuyết kia khi dễ ta! Nàng rõ ràng đã chết, thế nhưng sao lại sống lại, nếu nàng chết thật thì tốt biết bao!”
Tuy rằng Vân Ẩn Nguyệt tức giận đến mức nói không lựa lời, nhưng Liễu Phạn Âm biết, nàng đối với Vân Ngạo Tuyết thực sự hận đến thấu xương.
Chỉ là sự thật này nói ra, cũng phải xem thời gian địa điểm.
Nữ nhi chính mình sinh ra đương nhiên chính mình đau, chỉ là bây giờ chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn,:” Trong lòng con khổ ta đều biết, yên tâm, qua mấy ngày nữa phụ thân con sẽ thỉnh cầu bệ hạ tứ hôn, để nàng ta gả cho cái Vương gia khắc thê kia, đến lúc đó kể cả chúng ta không động thủ, nàng cũng sống không quá nửa năm.”
Đây là lời lúc trước đã cùng thừa tướng nói, chỉ cần bệ hạ đồng ý, đã chắc chắn đây là một cọc hôn sự.
Bọn họ ngay từ đầu là tính toán dựa vào tay Thất công chúa đẩy Vân Ngạo Tuyết vào chỗ chết, không ngờ nàng lại mạng lớn tránh thoát một kiếp, nếu là ngày thường, Vân Ẩn Nguyệt nhất định sẽ vui sướng vạn phần, nhưng từ ngày đó ở kinh giao biệt uyển, sau khi gặp qua Trấn Nam Vương, trong lòng nàng lại thay đổi chủ ý.
“Mẫu thân, để nàng gả cho Trấn Nam Vương thật quá tiện nghi, Trấn Nam Vương tuấn tú lịch sự, Vân Ngạo Tuyết không xứng!”
Liễu Phạn Âm không hiểu nàng rốt cuộc muốn nói gì, có chút không thể hiểu được, “Dù sao nửa năm sau cũng sẽ chết, ngươi cần gì phải rối rắm…”
Vân Ẩn Nguyệt có tiểu tâm tư, càng không thể để tiện nha đầu Vân Ngạo Tuyết kia tốt số, “Mẫu thân, chẳng lẽ ngươi không nghĩ khiến Vân Ngạo Tuyết chết sao? Nữ nhi có biện pháp này, không cần chờ nửa năm sau, hơn nữa sẽ làm nàng chết không toàn thây, như vậy mới có thể giải mối hận trong lòng của con!”
Liễu Phạn Âm trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo, “Co muốn làm gì?”
Không nghĩ tới Vân Ẩn nguyệt thần bí cười, “Qua mấy hôm nũa ngài sẽ biết.”
Vừa rồi tay nàng chống trên mặt đất, bị mảnh nhỏ rơi đầy cắt ra vài vết thương, nhưngcảm giác đau một chút nàng cũng không có.
Trong lòng oán hận, nghĩ đến lúc trước Vân Ngạo Tuyết trêu đùa, nàng nhất định phải dâng trả gấp trăm ngàn lần!
Bên này mẹ con hai người đang thương lượng đối sách, bên kia Vân Ngạo Tuyết cũng không nhàn rỗi.
Nàng mới đến, lại bởi vì ở tây giao biệt uyển cứu được một mạng của Thất công chúa, hiện giờ ngay cả Vân Quân Niên cũng đối xử với nàng phá lệ hữu hảo, triển lộ ra bộ mặt từ phụ (cha từ ái) chưa bao giờ ở trước mặt nàng bày ra.
Nhìn phụ thân giả vờ giả vịt quan tâm trước mặt nàng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tuổi tác của phó thân mình này, nếu ở hiện đại đúng là sủng nhi dưới gối cha mẹ, không nghĩ tới tại dị thế này, lại phải đối mặt với thân nhân máu mủ tình thâm một người lại người tính kế không có ý tốt.
“Ngạo Tuyết à, ngươi có cái yêu cầu gì cứ việc nói ra, qua mấy ngày nữa là phải tiến cung tham gia tiệc đáp lễ, cũng không thể để mất thể diện.”
Vân Quân Niên là một quốc tướng của quốc gia, không nói trăm công ngàn việc cũng gọi là bận đến chân không chạm đất, hôm nay lại bỏ qua sự vụ gấp gáp cần xử lý, tới quan tâm cái nữ nhi hắn nuôi thả mười mấy năm, thật đúng là làm người thụ sủng nhược kinh. ( được sủng ái mà kinh sợ)
Vân Ngạo Tuyết đối với vẻ mặt ân cần của hân, trong lòng tuy rằng khinh thường, nhưng trên mặt lại vẫn biểu hiện ngoan ngoãn, vừa rồi hắn nói mình có yêu cầu gì cứ việc nói, trong lòng vừa động, có chủ ý.
“Phụ thân, nữ nhi mấy năm nay ở trong nhà không thể đi ra ngoài, mấy ngày trước đây đi một chuyến biệt uyển phát hiện ra nhân ngoại hữu nhân sơn ngoại có sơn,( người có người giỏi hơn, núi có núi cao hơn), cho nên nữ nhi về sau muốn đi ra ngoài nhiều hơn một chút, kết giao một ít bằng hữu.”
Yêu cầu này cũng không quá mức, nữ tử nhà quan tuy rằng có thể ra vào gia môn nhưng cũng cấm đi lại ban đêm, đều là tự do, bất quá Vân Ngạo Tuyết lại không giống những người khác, nàng có cái tên tuổi sát tinh này, hơn nữa lúc trước cùng Vân Ẩn Nguyệt đi ra ngoài, mỗi lần Vân Ẩn Nguyệt gặp rắc rối đều để Vân Ngạo Tuyết tới nhận tội, dần dà thừa tướng bị cáo trạng nhiều quá đến phát phiền, không phân xanh đỏ đen trắng trực tiếp cấm Vân Ngạo Tuyết ra ngoài.
Bởi thế nhiều năm như vậy, Vân Ngạo Tuyết muốn đi đâu, đều bị các loại người lấy đủ các loại lý do ngăn trở, số lần đi ra ngoài có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà Vân Ngạo Tuyết biết bản thân muốn tìm hiểu tin tức, nhất định phải nghĩ cách ra cửa đi lại, việc cấp bách chính là để Vân Quân Niên hủy bỏ lệnh cấm túc.
Hôm nay nghe Vân Ngạo Tuyết nhắc tới, Vân Quân Niên mơ hồ mới nhớ mình lúc trước thật sự là bị cái đích nữ không mấy chào đón này chọc phiền, nhất thời hạ lệnh cấm túc, hoa ra nhiều năm như vậy, bởi vì mình nói đơn giản một câu, nàng vẫn không ra khỏi cửa sao?
Nghĩ đến đối với nữ nhi sơ xuất quan tâm này hôm nay lại giúp mình một cái đại ân, Vân Quân Niên trong lòng có chút băn khoăn, giả vờ ho khan vài tiếng, từ bên hông lấy ra một khối ngọc bài o chỗ thắt lưng, “Từ hôm nay trở đi, con liền có thể tùy ý ra vào phủ Thừa tướng, yêu cầu xe ngựa cùng người hầu thì cầm lấy khối lệnh bài này, bọn họ đều sẽ nghe theo con phân phó.”