Vân Ngạo Tuyết đầu váng mắt hoa, nàng thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ là người nọ cách mình càng ngày càng gần, nàng cúi đầu vừa vặn thấy mũi giày của hắn dừng ở trước mặt mình.
Từ trước đến nay nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ là thẳng đến hôm nay nàng mới biết được cái gì gọi là đi đêm lắm, có ngày gặp ma.
Vừa rồi chẳng qua là đầu nhảy số vội, nói một câu nói dối, nàng chỉ là dùng sức lôi kéo Cố Lan Tức ra để dọa Mục Cảnh Ngưỡng một chút mà thôi, nhưng dù thế nào nàng cũng không thể ngờ rằng Cố Lan Tức thật sự tới!
Nhưng mà nàng cũng phải nói trở lại, Mục Âm Âm này thoạt nhìn đích xác lớn lên rất xinh đẹp, tuổi còn nhỏ khí chất xuất trần, dựa theo lời nói ở hiện đại mà nói là một mỹ nữ ưa nhìn.
Mặt trứng ngỗng, mắt to tròn tròn, ánh mắt long lanh dịu dàng, thật là làm ‘ đổ gục mọi nam nhân’.
Có lẽ Cố Lan Tức là người thấy qua nhiều mỹ nữ, cho nên sẽ thích kiểu như thế này đây?
Tưởng tượng như vậy, ở chỗ này nhìn thấy Cố Lan Tức, hết thảy đều đã được giải thích.
Vân Ngạo Tuyết chỉ là kinh ngạc một cái chớp mắt cũng liền khôi phục lại bình thường.
Chẳng qua lấy tên tuổi của người khác để đại kỳ kéo da hổ [ hù dọa], còn tự xưng là nữ quản gia, còn bị đương sự phát hiện trước mặt mọi người, cho dù da mặt Vân Ngạo Tuyết có dày, lúc này cũng có chút không đỡ được.
Cố tình Cố Lan Tức thế nhưng còn không tức giận, lại còn ở trước mặt mọi người thừa nhận thân phận của nàng.
Cứ như vậy, nàng cái ‘ nữ quản gia ’ này ngược lại bởi vì lời nói dối vừa rồi, không thoát thân được, nơi nào cũng đi không được.
Có Cố Lan Tức, chuyện đào hôn của Mục Âm Âm cũng không giải quyết được gì.
Ở trong tiềm thức của Mục Âm Âm, tổng cảm thấy người được xưng là chiến thần Vương gia, nhất định là một đại hán cao lớn thô kệch, nhưng làm nàng không nghĩ tới chính là, Cố Lan Tức không những không thô ngược lại lại còn phong độ nhẹ nhàng hơn so với bất kỳ nam nhân nào nàng từng gặp, chỉ cần liếc mắt một cái, đã khiến cho trái tim nàng rung động.
Hiện tại nghĩ lại, những thư sinh kia thậm chí cũng không bằng một đầu ngón tay của hắn.
Thời điểm Mục Cảnh Ngưỡng giới thiệu, Mục Âm Âm sắc mặt thẹn thùng, đôi mắt cũng không biết nên đặt ở nơi nào.
Nàng không phải ngốc tử, cũng có cảm giác, có vẻ như vương gia cũng thất thần nhìn nàng, nhưng thực ra ánh mắt hắn vẫn luôn chăm chú vào Vân Ngạo Tuyết bên cạnh nàng.
Sau khi hàn huyên với nhau vài câu, Mục Âm Âm liền trở về tú lâu, bất đồng rõ ràng với ý nghĩ phản nghịch vừa rồi, nàng thậm chí bắt đầu có chút chờ mong bản thân có thể gả cho Cố Lan Tức.
Nàng ta có ý tưởng gì Cố Lan Tức hoàn toàn không quan tâm, thời điểm Vân Ngạo Tuyết muốn đi cùng Mục Âm Âm lại bị Cố Lan Tức tay mắt nhanh lẹ ngăn lại, làm trò trước mặt mọi người Mục gia, nghiêm trang mà đưa nữ quản gia đi vì có việc cần xử lí, cần nói chuyện với nàng, Vân Ngạo Tuyết cứ như vậy nghiến răng nghiến lợi rồi lại không thể làm gì đi theo Cố Lan Tức đến một căn phòng khác.
Nàng cũng đã ngồi nửa ngày trong phong, chính là Cố Lan Tức vẫn không nghẹn ra một câu, vẫn luôn vững như núi Thái sơn ngồi ở sảnh ngoài uống trà, trà nóng cũng đã đổi ba cái chén nhỏ, so kiên nhẫn Vân Ngạo Tuyết không thể nhẫn nhịn nổi.
“Cố Lan Tức, đại nhân ngài chạy từ xa tới đây, sẽ không thật sự muốn nhìn Mục Âm Âm trông như thế nào đi?” Hỏi xong Vân Ngạo Tuyết đột nhiên cười bỡn cợt, cho rằng mình hiểu rõ, “Trong kinh thành nhiều mỹ nữ như vậy ngài cũng chưa coi trọng, hóa ra ngài thích kiểu người như nàng?”
Thật sự là nhàm chán không có việc gì làm, Vân Ngạo Tuyết liền chủ động khơi dậy đề tài.
Trà nóng trong tay uống thấy đáy, lúc này Cố Lan Tức mới chậm rì rì buông chung trà, ngước mắt đối diện với ánh mắt bát quát của Vân Ngạo Tuyết, thanh âm thanh lãnh trước sau như một, một bộ dáng chuyện không liên quan đến mình, “Ta tới cũng không phải bởi vì nàng.”
Trực tiếp phủ định.
Tám chữ vô cùng đơn giản liền tỏ rõ thái độ của hắn, vốn dĩ Vân Ngạo Tuyết còn chờ mong có câu tiếp theo, kết quả đợi nửa ngày, Cố Lan Tức thế nhưng không nói thêm nửa lời.
Có ý tứ gì? Cứ như vậy là xong rồi?