Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 130: Cổ trùng



“Đại tiểu thư, lão nô hiện tại có thể đi qua sao, tiểu Chính nó…” Phó thúc lão lệ quanh tròng, hoàn toàn không thể tưởng tượng ông ấy đã từng cũng là một võ tướng anh dũng thiện chiến rong ruổi sa trường, ông ta kiên cường chống đỡ mới không đến nỗi té trên mặt đất, ban đầu tiểu Chính còn chỉ là hôn mê, hiện tại khen ngược, thế nhưng bắt đầu hộc máu, quả thật là vận số đã hết.

“Từ từ!” Không nghĩ tới Vân Ngạo Tuyết lại ngăn cản lão, thần sắc ngưng trọng, ánh mắt bất động kiên quyết nhìn chằm chằm tiểu Chính đang nằm liệt phun ra máu đen, lời nói lại nói với Phó thúc, “Đi tìm một cây đuốc tới, mau!”

Nàng vẻ mặt nghiêm khắc, nháy mắt khiến cho trái tim Phó thúc suýt chút nữa hỏng mất lại nhảy lên một lần nữa, không dám chậm trễ.

Cây đuốc có sẵn, rất nhanh đã lấy tới, lúc này Vân Ngạo Tuyết mới cùng Phó thúc đi đến bên cạnh tiểu Chính, lúc sắp tới gần, Vân Ngạo Tuyết đem cây đuốc trong tay ném đến chỗ máu đen, vậy mà đã xảy ra một chuyện không thể tưởng được.

Chỉ thấy vũng máu đen kia sau khi gặp phải cây đuốc, thế nhưng từ bên trong lại nhảy một thứ vô cùng kì quái, kêu lên tanh tách, dần dần có một mùi tanh tưởi đánh úp lại.

Mấy người định thần vừa thấy, lúc này mới phát hiện trong vũng máu đen vậy mà có vô số huyết trùng toàn thân đỏ lên nhỏ như sợi tóc quay cuồng mấp máy, ghê tởm đến cực điểm, cảnh tượng kia Tuệ Nhi không thể chịu được, đem cơm trong bụng đều nhổ hết ra.

Phó thúc cũng sắc mặt tái nhợt, đem đầu vặn sang một bên.

Nếu không phải ông ấy tận mắt nhìn thấy, ông ta căn bản cũng không dám tin tưởng hết thảy phát sinh trước mắt.

“Này, đây là cái gì?” Phó thúc hiện tại cũng không dám đi qua, đám huyết trùng rất nhanh đã bị cây đuốc thiêu không còn một mảnh, chỉ có mùi tanh hôi ngày càng nặng tràn ngập trong không khí.

Vân Ngạo Tuyết nhíu mày cúi đầu dùng nhánh cây khẩy khẩy đổng lửa một chút, xác định giun đều bị thiêu sạch sẽ mới nói, “Hiện tại còn chưa xác định, phải đợi tiểu Chính tỉnh lại hỏi qua hắn rồi ta mới biết được.”

Lúc này rốt cuộc Phó thúc cũng minh bạch vì sao vừa rồi đại tiểu thư muốn mình đi lấy dây thừng tới đây trói chặt tiểu Chính, bộ dáng quay cuồng trên mặt đất vừa rồi của tiểu Chính, ông ta là một lão nhân chân cẳng không tiện hơn nữa còn hai vị cô nương nhỏ yếu, đích xác không thể khống chế được.

“Tiểu Chính có thể tỉnh lại?” Phó thúc run rẩy khóe miệng, tựa hồ không thể tin được.

“Ừ, ta lại cho hắn uống thuốc một lần nữa, thúc giục[ đẩy] tàn độc trong cơ thể ra, hẳn là không sai biệt lắm.”

Dùng dược cũng chú ý canh giờ, thực rõ ràng nàng ôm tâm thái làm thuốc dùng thử một lần vậy mà rất hữu dụng, phương hướng đại khái của bệnh tình nàng không có đoán sai, giờ chỉ chờ tiểu Chính thanh tỉnh rồi tìm ra nguyên nhân bệnh, là có thể bốc thuốc đúng bệnh.



“Phó thúc, sau khi tiểu Chính hôn mê những đại phu đó mới tới đây đi? Trên đường có phải hắn chưa từng tỉnh lại lần nào hay không?”

“Đúng vậy đại tiểu thư, rất nhiều đại phu tới sau đó đều nói không cứu được, trừ bỏ người, là người đem hắn từ quỷ môn quan kéo về, lão nô quỳ xuống lạy người, là người cứu mạng của Tiểu Chính, lão nô làm trâu làm ngựa cũng nhất định báo đáp người!”

Vân Ngạo Tuyết liên tục xua tay, “Phó thúc, cũng không phải ta đả kích niềm tin của thúc, trước mắt nói lời này vẫn còn sớm, cho dù thúc thật sự muốn cảm tạ, cũng phải chờ tiểu Chính thực sự tỉnh lại rồi hẵng nói.”

Không thể không nói thuốc của Vân Ngạo Tuyết hiệu quả rất nhanh, sau khi uống xong chén thuốc thứ hai, cũng giống như lúc trước, tiểu Chính lại phun ra một lần huyết, chẳng qua màu sắc lần này so với lần đầu tiên thoạt nhìn không có dọa người như vậy, hơn nữa cái bụng mập mạp cũng tiêu tán chút.

Tuệ Nhi lại dựa theo phương thuốc lúc trước đun thuốc lần thứ ba, mỗi lần đều rót vào miệng tiểu Chính đến một giọt cũng không dư thừa.

Chờ đến lúc chạng vạng, tiểu Chính vẫn luôn hôn mê bất tỉnh rốt cuộc mở mắt.

Vừa mới thức tỉnh đồng tử của hắn tan rã, lại có chút cảm giác không nhận ra được thiên địa nhật nguyệt, qua hồi lâu hắn mới khàn giọng kêu một tiếng, “Phụ thân.”

Phó thúc vừa nghe, kích động thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, té ngã lộn nhao tới, nắm chặt tay tiểu Chính, nước mắt rưng rưng, “Tiểu Chính, con rốt cuộc tỉnh rồi.”

Không đợi Phó thúc mở miệng gọi nàng, nghe được động tĩnh Vân Ngạo Tuyết tự mình đi tới, nàng một lần nữa dò xét mạch tượng của tiểu Chính, tựa hồ so với lúc mới đến đây tốt hơn nhiều, sắc mặt tuy rằng vàng như nến, nhưng bên hai má cũng đã có chút hồng nhuận, xem ra dược hiệu rất có tác dụng.

“Mau, cảm ơn đại tiểu thư, nếu không phải nàng, một nhà hai người chúng ta chỉ sợ kiếp này sẽ không còn được gặp mặt lại…” Niềm vui sướng sau khi sống lại thế nhưng làm Phó thúc rơi lệ đầy mặt.

Ông ấy gấp không chờ nổi muốn để tiểu Chính dập đầu tạ ơn. [ hãy đọc full tại dtruyen]

“Đa tạ ân cứu mạng của đại tiểu thư, nô tài không có gì báo đáp, về sau sống là người của đại tiểu thư, chết là ma của đại tiểu thư!” Tiểu Chính muốn giãy giụa đứng lên dập đầu với Vân Ngạo Tuyết, nàng vội vàng ngăn hắn lại, “Đừng nghe phụ thân ngươi nói bừa, không nghiêm trọng như vậy, lần này ngươi có thể tỉnh lại chủ yếu vẫn là dựa vào ý chí của bản thân ngươi, là ngươi không từ bỏ chính ngươi.”

Thấy hắn thần thức thanh minh, Vân Ngạo Tuyết nhìn chuẩn thời cơ, trực tiếp nói thẳng vào chủ đề, “Tiểu chính, phụ thân ngươi nói là mấy ngày trước ngươi đột nhiên té xỉu sau đó liền bệnh không dậy nổi, ngươi còn nhớ rõ cùng ngày hôm đó phát sinh những gì sao?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv