Cậu bạn này tôi đã gặp ngay ở vòng Giấu mặt, cũng để tôi lại cho tôi rất nhiều ấn tượng. Tôi nghĩ sau khi được đào tạo, cậu ấy hoàn toàn có thể đứng trong hàng vocalist hàng đầu trong nước.
"Em chọn bạn Cố Cao Lãng của đội huấn luyện viên Henry Lewis là người đấu với em ạ."
Sau khi nghe thấy tên của mình, tôi lặng lẽ đứng dậy rồi đi lên sân khấu.
Cả khán phòng vỗ tay khi nhìn thấy tôi đi ra khỏi cánh gà.
Sau vòng Đối đầu, đúng thực sự là tôi và Albert trở nên rất nổi tiếng. Rất nhiều tài khoản mạng xã hội đã chia sẻ lại video của chúng tôi, khiến nó chễm chệ ở top thịnh hành của một nền tảng video tên MeTube. Một số bình luận của họ khen hai chúng tôi là đỉnh cao nhan sắc, một số người lớn tuổi hơn thì khen chúng tôi khiến họ sống lại thời kì mưa bom bão đạn ấy, một số người có chuyên môn thì lên cả một bài phân tích giọng hát, kĩ thuật của tôi, và chốt một câu là người này dù rất trẻ nhưng có thể sánh ngang với các ca sĩ thực lực của nước V hiện tại, thậm chí còn hơn. Tôi không biết bọn họ đang cố gắng tâng bốc tôi hay không, nhưng tôi nghĩ có hơi làm quá lên.
Tôi đứng trên sân khấu, chào tất cả mọi người.
"Xin chào tất cả mọi người."
MC quay về phía tôi, đặt một câu hỏi cho tôi.
" Anh đã xem trực tiếp trên sân khấu và khi về nhà anh cũng mở tiết mục mà em song ca cùng với Albert Lewis, vậy em có cảm xúc gì không khi có thể nổi tiếng được tới vậy."
"Trước hết, em chỉ muốn cảm ơn tất cả mọi người đã dành tình yêu thương để ủng hộ em. Em chỉ thấy không thể tin được khi có thể được mọi người hưởng ứng nhiều như vậy. Sắp tới, em sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để không phụ lòng của mọi người."
"Anh rất mong chờ phần trình diễn của em sắp tới đây. Có lẽ đó cũng là một siêu phẩm chăng? Vậy có thể mạn phép cho anh hỏi, em sẽ trình bày bài hát nào cho đêm hôm nay hay không?"
"Dạ, em sẽ hát một ca khúc bất hủ và là huyền thoại của tất cả mọi người, tên là "All of me" của John Legend."
"Tôi rất mong chờ phần trình diễn của bạn. Đây là một ca khúc khó có thể bị đánh bại, và không một ai có thể hát hay được như bản gốc. Em nghĩ mình có thể làm được một điều khó ai có thể làm được không?"
"Em nghĩ là em sẽ cố gắng hết mình ạ." - Tôi cười nói với người dẫn chương trình.
Sau đó, tôi được chỉ định đứng ở góc trong cùng của sân khấu.
Hôm nay tôi mặc một bộ quần áo bình thường, một chiếc áo sơ mi màu trắng cùng một chiếc quần tây màu đen trông vô cùng cổ điển, mái tóc đen óng của tôi để xõa ra, trông vô cùng trẻ trung, năng động.
Còn hôm nay Hi Tuấn mặc một bộ vest màu xanh lam. Cậu ấy chọn một bài rất hợp so với giọng hát của cậu ấy. Có thể là từ khi vào đội của Mĩ Lâm cậu ấy bắt đầu có thể nâng cao hơn kĩ năng của mình, tuy chỉ là phần nhỏ. Nhưng quan trọng hơn là cậu ấy có thể chọn được một bài hợp với mình, như vậy đã là một sự xuất sắc không hề nhỏ rồi.
Hi Tuấn hát xong, rồi lại nhìn tôi với ánh mắt như những người bạn bè thân thiết. Tôi vẫn còn nhớ trong vòng đầu tiên, hai chúng tôi đã nói chuyện hợp với nhau như thế nào rồi vô thức trở thành bạn bè luôn.
Tôi bước lên, ánh đèn soi xuống người tôi. Tôi nhìn xa xa về phía khán đài, thấy một bóng hình quen thuộc.
Là Albert, tôi không ngờ cậu ấy tới đây. Tưởng chừng như cậu ấy đã không muốn gặp tôi nữa nhưng cậu ấy vẫn ở đây. Có thể là chỉ là ảo ảnh nhưng như vậy cũng giúp lòng tôi đỡ hơn. Tôi lần này muốn thành thật với cảm xúc của chính bản thân mình, muốn nghĩ về Albert khi hát.
Tôi cất lên những câu hát đầu tiên.
-------------------------------
What would I do without your smart mouth?
(Anh phải làm gì đây khi thiếu đi những lời nói ngang tàn của em?
Drawing me in and you kicking me out
(Em kéo anh lại gần rồi lại đẩy anh ra xa)
You've got my head spinnng, no kidding, I can't pin you down
(Em khiến đầu óc anh trở nên quay cuồng, thật đấy, anh không thể giữ em thật chặt
----------------------------------------------------------
Tôi nhớ lại những lời nói trêu đùa mà Albert dành cho tôi mới ngày đầu làm quen. Lúc đấy tôi không thể hiểu nổi đầu óc của một đứa trẻ 13 tuổi sao lại có thể như thế. Nhưng dần dần, tôi quen dần với nó, lại khiến tôi cảm thấy Albert thật thú vị, có thể khiến tôi cười cả ngày bằng những lời trêu đùa, cùng câu chuyện của cậu ấy.
Albert hiện tại tôi không biết như thế nào nữa. Cậu ấy tránh xa tôi, không muốn thân cận tôi nữa, tôi chỉ cảm giác khó chịu. Muốn được ở bên cạnh cậu ấy để tiếp tục trôi qua những ngày tháng bình thường ở trong kí túc xá. Gặp cậu ấy, tôi thấy cuộc sống trong kí túc xá vui hơn rất nhiều, cũng học được rất nhiều. Lúc ấy, tôi gần như cô lập với cả nhóm người ở đó. Thế nhưng một cậu bé người dù nhỏ tuổi nhưng to lớn hơn cả tôi, da trắng, mắt màu xanh lam như nước biếc, cùng mái tóc vàng và nụ cười tỏa nắng đã nắm lấy tay tôi. Cậu ấy có thể chỉ là hứng thú tạm thời, nhưng đối với tôi, đó là một bàn tay ấm áp, giúp tôi sống vui vẻ hơn.
Nhưng thật sự ấy, tôi không thể nắm chặt được bàn tay ấy được mãi. Cậu ấy sẽ có một người con gái yêu thương cậu ấy, chứ không phải là một tình cảm mơ hồ giữa hai người con trai. Có lẽ thực sự tôi đối với cậu ấy chỉ là sự ngưỡng mộ mà thôi.
Thật sự, tôi có hơi nuối tiếc khi không thể gặp Albert trong tương lai nữa.
-----------------------------------------------------------
What's goin' on in that beautiful mind?
(Thật sự tâm trí của em đang nghĩ gì vậy?)
I'm on your magical mystery ride
(Anh cứ đang ngồi trên cỗ xe huyền bí của em)
And I'm so dizzy
(Và anh trở nên thật quay cuồng)
Don't know what hit me, but I'll be alright
(Không biết anh sẽ chạm trán với điều gì, nhưng rồi anh sẽ ổn thôi)
---------------------------------------------------------------
Tôi không biết cảm xúc của mình hiện tại như thế nào. Nhưng tôi cũng tự hỏi bản thân Albert nghĩ gì khi nói mấy lời ấy. Cậu ấy sẽ coi tôi là một người cùng mình đi hết cuộc đời còn lại sao?
Thực sự tôi nghĩ, nó rất mịt mù. Nhất là với một đứa trẻ như vậy. Những lời ấy rồi sẽ bay đi xa theo năm tháng, tôi lại càng không thẻ mù quáng mà cứ tin tưởng như vậy thôi.
Nhưng mà ngày tháng phía trước không có cậu, tôi nghĩ tôi vẫn sẽ ổn.
Tôi sẽ phó mặc cho thời gian.
Thời gian là kẻ bào mòn kí ức con người. Nếu như không liên tục duy trì nó sẽ chìm trong quá khứ và bị con người ta bỏ quên đi.
Tôi nghĩ sau khi Albert rời đi cũng sẽ như vậy thôi.
Tôi thật sự không nên có cảm xúc như vậy với một đứa trẻ còn chưa biết gì như vậy.
--------------------------------------------
Give you all to me
(Hãy trao mọi thứ mà em có cho anh)
I'll give my all to you
(Anh sẽ cho em tất cả mọi thứ anh có)
You're my end and my beginnin'
(Em là điểm khởi đầu cũng là điểm kết thúc của anh)
Even when I lose, I'm winnin'
(Thậm chí ngay cả khi anh có thất bại, anh cũng là người chiến thắng)
--------------------------------------
Nhưng nếu tôi có thể, với cảm xúc hiện tại, tôi sẵn sàng chấp nhận trao đi những gì mình có. Tôi không biết cậu ấy có sẵn sàng san sẻ những gì cậu ấy có cho tôi hay không. Nhưng nếu có, có lẽ tôi chắc chắn sẽ bị giăng lưới vào tình yêu đấy. Hiện tại tôi hiểu cảm giác yêu là gì. Yêu là muốn dựa dẫm vào người ấy, sẵn sàng trao đi những điều mình có.
----------------------------------------
Tôi chỉ biết hát bằng tất cả những cảm xúc mà mình có khi nhìn vào mắt của Albert. Tôi chỉ cảm thấy rằng mình có những cảm xúc như muốn dâng trào khi nhìn vào con mắt. Tôi sẵn sàng đối diện với nó, tôi nghĩ nó có thể là tình yêu hoặc là không. Nhưng những lời bài hát lại một lần nữa khiến tôi quen thuộc, tôi như hiểu hơn về tác giả, tại sao anh lại đưa những giai điệu ấy vào bài hát, tại sao lại nói những lời ấy với vợ của mình.
Tôi hát đến giai điệu cuối cùng, cả khán phòng đều vỗ tay.
Tôi nhìn thấy Albert, cậu ấy cũng đang nhìn tôi và mỉm cười trông rất hạnh phúc.