Dịch giả: meomoon86
Tô Liên vừa nghe xong lời của Mạc Uyển Uyển thì nhìn vẻ mặt giống như có ma chướng của Mạc Uyển Uyển, nói: "Vì sao con hạ thủ lại không sạch sẽ một chút, nếu như để cho nó chết hẳn thì có phải bây giờ đã bớt nhiều phiền toái hay không, nhìn lại bây giờ đi, muốn Mạc Cửu Khanh chết cũng phải mất chút thời gian rồi.”
Mạc Uyển Uyển nghe lời nói của Tô Liên thì ngược lại đã tỉnh táo rất nhiều, chuyện này đúng là do bản thân xử lý không thỏa đáng, nếu như nàng tàn nhẫn thêm một chút, có lẽ Mạc Cửu Khanh đã chết, ngược lại bây giờ bản thân cũng không tự mình mang đá nện vào chân mình rồi.
“Cái con tiểu tiện nhân kia thật không biết trời cao đất rộng, con muốn để cho nàng biết, cùng đấu với Mạc Uyển Uyển con, con sẽ cho nàng chết không có đất chôn!” Mạc Uyển Uyển nắm chặt bàn tay tạo quả đấm, trong giọng nói là sự căm hận.
Tô Liên nhìn dáng vẻ của Mạc Uyển Uyển mà có chút lo lắng, nói: “Uyển Uyển, con hãy nghe lời của mẫu thân, mấy ngày nay trước nhịn một chút, chờ mẫu thân tìm được biện pháp tốt, mẫu thân sẽ xả giận thay con, đến lúc đó sẽ khiến cho lão gia hoàn toàn vứt bỏ nó! Đến lúc đó con muốn làm gì, mẫu thân cũng sẽ tùy ý con!”
Mạc Uyển Uyển vừa nghe lời của Tô Liên thì giống như gật đầu khéo léo nói: “Mẫu thân yên tâm, nữ nhi đã biết.”
Khi Mạc Uyển Uyển cúi đầu xuống lại che giấu tia sáng âm lãnh ở trong mắt.
Tô Liên thấy Mạc Uyển Uyển nghe lời mình như vậy thì trong lòng cũng yên tâm không ít, nói: "Yên tâm đi, đã là đồ của con vẫn sẽ là đồ của con, bất kể như thế nào, mẫu thân cũng sẽ vì con mà tranh thủ tốt nhất. Mẫu thân giờ đi trước xem phụ thân ngươi một chút, chậm chút con cũng phải qua xem phụ thân con một chút.
Mạc Uyển Uyển gật đầu, sau khi nhìn Tô Liên rời đi lại quỷ dị cười một tiếng nói: "Mẫu thân, Người lo trước lo sau sẽ không thành được đại sự, nữ nhi một khắc cũng không thể chờ! Con chỉ muốn tự tay mình đâm chết Mạc Cửu Khanh!"
Lúc này ở bên trong tiểu viện của mình, Mạc Cửu Khanh cũng không biết âm mưu của Mạc Uyển Uyển, nàng đang rảnh rỗi ngâm mình trong nước, đây là lần đầu tiên nàng tắm sau khi chuyển kiếp.
Đúng như Mạc Cửu Khanh đoán, Mạc Uyển Uyển cũng không hề an tĩnh mấy ngày, bây giờ chắc là đã chuẩn bị tốt âm mưu quỷ kế chờ Mạc Cửu Khanh tự mình nhảy xuống.
“Chủ tử, có thị nữ đại cô nương tới ạ!” Tử Tô vào nhà, cung kính nhìn Mạc Cửu Khanh nói.
Mạc Cửu Khanh vừa nghe lời nói của Tử Tô, chợt lóe lưu quang trong con mắt hoa đào của mình: “Để cho nàng vào đi.”
Không lâu sau, một thị nữ mặc đồ màu hồng đi vào theo sau lưng Tử Tô.
"Nô tỳ Mạt Hương ra mắt Nhị cô nương." Mạt Hương cung kính hành lễ nói, bản thân từ đầu đến cuối rất an thủ.
Mạc Cửu Khanh thấy vậy thì không khỏi vểnh môi cười một tiếng, nàng nghĩ Mạc Uyển Uyển lần này rốt cuộc cũng biết tìm một thị nữ khéo léo bên người rồi.
"Nói đi, có chuyện gì." Mạc Cửu Khanh lười biếng ngẩng đầu, nhìn thị nữ kia nói.
Mạt Hương vừa nghe lời của Mạc Cửu Khanh thì đứng thẳng người nói: "Chủ tử nô tỳ mời Nhị cô nương, ngày mai cùng nhau đi Chiết Tử viện nghe diễn, phân phó nô tỳ tới mời Nhị tiểu thư."
Mạc Cửu Khanh vừa nghe thì chỉ nhàn nhạt nói: "Trở về nói cho chủ tử ngươi biết, ngày mai ta sẽ đi."
Mạt Hương vừa nghe câu trả lời của Mạc Cửu Khanh thì vô cùng kinh ngạc, nàng vốn nghĩ rằng Mạc Cửu Khanh sẽ từ chối, nhưng lại không hề nghĩ tới, Mạc Cửu Khanh lại dứt khoát đáp ứng như vậy.
Mới vừa rồi, Mạc Cửu Khanh cho nàng cảm giác nàng và Mạc Cửu Khanh trước kia giống như là hai người hoàn toàn vậy! Mạc Cửu Khanh bây giờ, cho dù chỉ lười biếng nói một câu mà khí thế lại hoàn toàn không giống nhau.
"Chủ tử, ngày mai em và Tử Tô sẽ toàn lực bảo vệ thật tốt tiểu thư, sẽ không để cho nàng tổn thương người một chút nào!" Hồi Oanh nghiêm túc nhìn Mạc Cửu Khanh nói.
Mạc Cửu Khanh nghe lời của Hồi Oanh, nàng khẽ lắc đầu nói: "Ngày mai Tử Tô đi cùng với ta là được, Hồi Oanh ngươi ở lại trong phủ, âm thầm giám thị Tô Liên, nhìn một chút xem nàng có hành động gì?"
"Nếu Mạc Uyển Uyển muốn chơi, vậy ta phụng bồi một lần thì sao chứ, chỉ hy vọng nàng sẽ không hối hận." Mạc Cửu Khanh để chén trà trong tay xuống, môi hơi cong lên nói nhẹ một câu.