Tằng Quân lúc ấy nghĩ cuối cùng Thượng đế cũng đã chịu nhìn hắn một lần, đưa hắn đến trước cổng thiên đường, nhưng thật ra đó chỉ là đội lốt địa ngục mà thôi
Rõ ràng là đã ly hôn, rõ ràng là nói hận chết tên đàn ông đó, rõ ràng là đã đồng ý ở bên cạnh mình, nhưng bây giờ mới chỉ vài ngày, cô ta đã không thể chờ đợi được mà quấn quýt bên tên đàn ông đó, trông cô vô cùng đói khát, chỉ không có đàn ông vài ngày mà không thể nào chịu được sao?
Lúc ấy hắn cảm thấy cô gái xinh đẹp tuyệt vời như vậy thì ra lại dơ bẩn như vậy, sự tin tưởng vô điều kiện trong nháy mắt đã biến mất, còn tình cảm mười mấy năm qua thì đã bị lừa gạt, hắn đã trao cho cô tất cả, vốn cứ nghĩ sẽ được nhận lại được quả ngọt, nhưng cuối cùng vẫn là xe cát dã tràng.
Hắn đứng trêи bàn công, cực kỳ bình thản nhìn từ đầu đến cuối, giống như tự nhủ với bản thân, giấc mơ khi tan biến sẽ có mùi vị như thế nào?
Tằng Quân nói tới đây, bắt đầu không ngừng ngửa đầu cười ha hả, đến mức nước mắt trào từ khóe mắt ra, nụ cười cực kì đau khổ, đau khổ cho mười mấy năm qua.
Cố Vãn Sênh viết xong câu cuối, nhướng mắt nhìn Tằng Quân, bỗng dưng hiểu được tất cả, cảm giác của hắn khi nhìn người mình yêu vần vũ với người khác, rồi cũng đem theo tâm tình đó chính tay mình giết chết Ngô Mẫn Quân
Mộ Bắc Tầm thản nhiên nhìn Tằng Quân cười lớn, vẻ mặt không thể hiện điều gì, chờ hắn cười xong, Mộ Bắc Tầm lại hỏi tiếp: “Anh giết Ngô Mẫn Quân như thế nào?”
Tằng Quân lại hút một hơi thuốc lớn, trĩu nặng thở ra một hơi dày đặc, lặng lẽ nhìn làn khói vấn vít trong không trung, hắn nhớ lại
Hắn nhìn tên đàn ông rời khỏi nhà Ngô Mẫn Quân, sau đó xuống nhà, xoay người đi vào phòng, chuẩn bị xong xuôi, đợi Ngô Mẫn Quân vào nhà rồi hắn cũng đi tới đó. Nếu nơi này không khác gì địa ngục, vậy thì hắn sẽ biến nơi đây thành địa ngục.
Lúc trước hắn theo đuổi Ngô Mẫn Quân, vì muốn chăm sóc cô mà mới chuyển đến ở gần, không ngờ cũng chính vì hành động này lại khiến hắn thuận tiện giúp hắn giết cô ta.
Nói đến điều này, Tằng Quân nở một nụ cười mỉa mai
Vì hắn đã có kinh nghiệm leo núi, hắn rất dễ dàng trèo lên cây, cứ như thế trèo lên được cửa sổ phía trêи cao.
Khi hắn nhảy từ cửa sổ xuống, Ngô Mẫn Quân đã hoảng sợ, cô ta từ từ đi về phía giường, đến khi thấy rõ thì ra là hắn, mới tức giân mắng chửi.
Hắn không để ý Ngô Mẫn Quân đang lải nhải chửi rủa, đi thẳng về hướng cô ta, thuận tay cầm cái đèn, nhắm ngay đầu cô ta đập xuống một cái, ngay lập tức cô ta gục xuống, không còn nhúc nhich
Tằng Quân xốc chăn lên, toàn thân của cô ta lõa lồ ra trước mắt hắn, cơ thể làm cho hắn mơ ước bao lâu này, bây giờ lại dơ bẩn vô cùng.
Hắn đứng ở đó, đôi mắt không mang một chút ɖu͙ƈ vọng, nhìn Ngô Mẫn Quân chằm chằm, nhớ đến lần đầu tiên cả hai gặp nhau, nhớ lại từng chuyện từng chuyện trước đây, càng nhớ lại càng hận, hận đến mức phải giết chết cô mới có thể rũ bỏ được, nghĩ như vậy, hắn chạy ra phòng bếp, cầm một con dao, dồn tất cả thù hận đối với cô, hung tợn chém xuống, máu lập tức phun lên cao, văng lên khuôn mặt của hắn.
Tằng Quân nói xong, đưa tay lên che mặt, trêи mặt còn mang theo vẻ mê đắm, tựa nhưng trở về nơi đó, cảm giác dòng máu nóng hầm hập vẫn còn nhớp nháp trêи mặt
Lúc đó anh cảm thấy vô cùng vui sướиɠ, chưa bao giờ lại thoải mái như vậy, hắn cảm thấy linh hồn bị giam cầm của mình đã được giải thoát
Vui sướиɠ qua đi, hắn nhìn thấy khắp người Ngô Mẫn Quân đều là vết hôn, cảm thấy đó là dấu vết bẩn thỉu, hắn muốn gột rửa cho cô, hắn đi lại phòng bếp, cầm theo một con dao hoa quả, nhắm xuống mấy vết hôn đó, cứ một vết lại đâm một nhát, cho đến khi tất cả vết tích đều biến mất.
Không phải cô thích được thỏa mãn nơi đó sao, cho nên hắn điên cuồng đâm vào đó, hết lần này đến lần khác, đến khi bộ phận sinh ɖu͙ƈ nát vụn mới dừng tay.
Hắn làm xong hết những việc này, đừng bên giường, nhìn kiệt tác của mình, nở một nụ cười thỏa mãn, sau đó dùng ngón tay dính máu viết chữ trêи tường. Làm xong tất cả, hắn mới rời đi từ cửa chính, vì hắn biết camera giám sát đã bị hỏng nên không sợ bị ghi hình lại.
Mọi chuyện chính là như vậy.
Tằng Quân khai xong tất cả, thở hắt ra một hơi thật mạnh, như vừa dỡ một tảng đá nặng xuống
“Vì sao anh viết những chữ đó trêи giường?” – Mộ Bắc Tầm hỏi
Tằng Quân cười cười, trả lời: “Bởi vì, tôi muốn cho mọi người biết rằng, người đàn bà này dơ bẩn đến mức nào, ɖâʍ đãng đến mức nào.”
Mộ Bắc Tầm lắng nghe, cong môi, nghiêng đầu nhìn Cố Vãn Sênh xem cô có ghi chép lại không.
Đợi Cố Vãn Sênh viết xong, khi hai người sắp rời đi, Tằng Quân gọi bọn họ một lần nữa
“Trước khi chết tôi có thể gặp lại mẹ lần cuối không?”
......
Tổ chuyên án đồng ý với yêu cầu của Tằng Quân, vài ngày sau, họ đưa mẹ hắn đến Cục. Bà cụ nhìn thấy hắn thì không ngừng khóc, bà không tin đứa con hiếu thuận này lại giết người, bị phán tội tử hình.
Giây phút nhìn thấy mẹ, người ngoan cố từ lúc bị bắt đến giờ như hắn, lại khóc đến mù mịt trời đất, cách một tấm kiếng, hai người chạm tay vào nhau, như quyến luyến hơi ấm của nhau lần cuối.
Mộ Bắc Tầm và Cố Vãn Sênh đứng ở phía xa, nhìn thấy tất cả bên trong
Cố Vãn Sênh nhìn hai mẹ con, hốc mắt nóng lên, nhìn đứa con mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn lên, bây giờ sẽ vĩnh viễn rời xa mình, người làm mẹ chắc chắn sẽ đau lòng đến chết
Cố Vãn Sênh nhớ rõ mình lần đầu tiên xa nhà, mẹ ôm cô trong vòng tay, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Cuộc đời con người, chẳng có việc nào đau khổ nhất bằng việc cha mẹ già phải đưa tang con, Cố Vãn Sênh nhìn bà cụ lưng đã còng khóc thổn thức, trong lòng dâng lên nỗi chua xót chát chứa.
Mộ Bắc Tầm nhìn Tằng Quân bị dẫn đi, xoay người đang định rời đi, lại nhìn thấy Cố Vãn Sênh đang lặng lẽ lau nước mắt. Tim hẫng một nhịp, anh mím môi, lấy khăn tay trong túi đưa ra trước mặt Cố Vãn Sênh
Cố Vãn Sênh nhìn thấy dáng vẻ anh đưa khăn tay qua, ngẩn người một chút, sau đó nhận lấy, cười ngượng ngùng: “Ngại quá, chỉ là tôi không thể nhịn được khi thấy nước mắt của người mẹ”
Mộ Bắc Tầm không nói gì, lướt qua Cố Vãn Sênhi, Cố Vãn Sênh lau nước mắt, đuổi theo anh.
“Giáo sinh Mộ, cảm ơn khăn tay của anh” – Cố Vãn Sênh sụt sịt, mỉm cười cảm ơn Mộ Bắc Tầm
“Không có gì, đây là việc đàn ông nên làm. Nhớ giặt sạch rồi hẵng trả cho tôi đấy” – Mộ Bắc Tầm bình thản trả lời
Cố Vãn Sênh cười khúc khích, sau đó gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi!”