“Đây là cái gì?” Cố Vãn Sênh tiếp nhận vật chứng túi, nhìn quần áo dính máu bên trong.
“Phát hiện quần áo dính máu trong nhà Tằng Quân, cô cho người xét nghiệm thử phải máu của Ngô Mẫn Quân không?” – Cao Dương nói.
“Được, để đó cho tôi” – Cố Vãn Sênh nhận lấy quần áo dính máu, xoay người đi vào phòng thí nghiệm.
......
Buổi chiều kiểm nghiệm viên đem kết quả kiểm nghiệm đưa cho Cố Vãn Sênh, máu trêи quần áo quả nhiên là máu của Ngô Mẫn quân, kết quả này dường như có thể xác định được Tằng Quân chính là hung thủ.
Hiện tại không ai biết tung tích của hắn ta, liệu hắn còn ở Giang Nguyên không, tổ chuyên án đã triển khai điều tra, hy vọng trong thời gian ngắn nhất có thể tìm được chỗ lẩn trốn của Tằng Quân, sau đó bắt hắn về quy án.
——
Sau khi hai người ăn cơm tối xong, điện thoại Cố Vãn Sênh đột nhiên reo vang, cô lướt qua màn hình, là cục cảnh sát gọi tới ——
“Alo.” Pháp y Cố, có chút việc, cô mau đến đây đi”
Cố Vãn Sênh cau mày, bây giờ mà gọi cô đến thì chỉ có thể là có án mạng, cô nghĩ ngợi, hỏi: “Có mấy thi thể?”
“Chưa xác định được, cô đến đây trước đi, tới rồi nói sau”
“Được.” – Cố Vãn Sênh đáp, cúp máy
“Có chuyện gì vậy?” – Mộ Bắc Tầm đứng sau lưng cô, vừa nghe hai chữ thi thể, anh cũng đoán được sơ sơ.
“Trong cục có chút việc, tôi phải quay lại đó” – Cố Vãn Sênh giải thích.
Mộ Bắc Tầm gật đầu: “Được, cô đi đi”
“Ừ.”
......
Cố Vãn Sênh chạy đến cục, trong sảnh có rất nhiều đang cự cãi, xen lẫn trong đó là tiếng ê a rêи rỉ.
“Pháp y Cố, cô đến rồi” – Đội trưởng đội Giao thông nhìn Cố Vãn Sênh, vội vàng gọi lớn.
“Đội trưởng Quách, có chuyện gì vậy?” – Cố Vãn Sênh nhìn quanh quất, hỏi.
“Haiz, có tai nạn giao thông, tài xế say rượu còn lái xe, hậu quả là xảy ra tai nạn liên hoàn, mấy chiếc xe lũ lượt đâm vào nhau, mấy người đi đường cũng bị liên lụy, năm người chết, mười người bị thương, tài xế tử vong tại chỗ” – Đội trưởng Quách khái quát qua cho Cố Vãn Sênh, vẻ mặt nghiêm nghị như muốn gấp gáp giáo huấn người ta: “Sao bây giờ người ta lại hay uống rượu lái xe như vậy, vừa hại mình vừa hại người”
Cố Vãn Sênh hỏi tiếp: “Thi thể đã đưa đến đây chưa?”
“À, tới rồi tới rồi, đang trong phòng khám nghiệm đó, cô mau đến đó đi” – Đội trưởng Quách nói
“Vâng.”
Cố Vãn Sênh thay đồ mổ vào, bước vào phòng khám nghiệm, năm thi thể đã được sắp sẵn, lạnh lẽo.
Cô không nén được, thở dài một hơn, uống rượu còn lái xe, quả nhiên là hại mình hại người, mấy sinh mạng cứ như vậy mà tan biến vào mây khói.
Cố Vãn Sênh không nấn ná thêm nữa, đê khám nghiệm hết năm thi thể thì cũng phải tốn sáu, bảy tiếng, sau đó còn làm báo cáo khám nghiệm tử thi, chắc phải đến sáng mai mới xong.
......
Mãi đến ba giờ sáng mới xong việc, mọi người vì mệt mỏi không chịu nổi nữa, đều đã ra về cả, chỉ còn mỗi Cố Vãn Sênh ở lại viết báo cáo khám nghiệm.
“Pháp y Cố, chúng tôi đi trước”
“Được, mọi người về nhà nghỉ ngơi tốt nhé” – Cố Vãn Sênh mỉm cười.
“Vâng, tạm biệt!”
Cố Vãn Sênh pha cho mình một ly cà phê, cô không có thói quen thức khuya, hơn nữa cô cũng cần tập trung cao độ, bây giờ tinh thần đã mệt nhoài, cơ thể rũ ra, mắt cũng không mở nổi. Cô vỗ vỗ mặt, chỉnh đốn lại tinh thần, lấy một bản báo cáo trống ra, bắt đầu viết.
Khi Mộ Bắc Tầm vào văn phòng, Cố Vãn Sênh đang nằm úp trêи bàn ngủ, trong tay vẫn còn cầm bút, xem ra là mới viết được một nửa đã ngủ quên.
Anh đặt thức ăn sáng lên bàn, không đánh thức cô, trở về chỗ ngồi.
Cố Vãn Sênh bỗng dưng giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm úp trêи bàn, lại còn ngủ quên. Cô đứng dậy, dụi mắt, duỗi lưng một cái, nhìn ra phía cửa sổ mới thấy Mộ Bắc Tầm đang ngồi ở đó.
“Ồ, giáo sư Mộ, anh đến rồi.”
“Ừ, bây giờ đã tám giờ rồi” – Mộ Bắc Tầm cúi đầu nhìn cuốn sách, đáp lời
Thì ra là đã tám giờ, cô còn chưa viết báo cáo xong, cô vươn tay lấy cây bút thì cũng thấy bữa sáng đang đặt trêи bàn.
Cô hơi sửng sốt, cầm bữa sáng để trước mặt, hôm qua cô làm việc cả đêm, bây giờ bụng trống không, bữa sáng này xuất hiện rất đúng lúc.
Cô mở ra, một hương vị bốc lên ngào ngạt, đây là thức ăn sáng mua ở Lâm Ký, mà thức ăn ở đây thì không hề rẻ. Cố Vãn Sênh liền biết ngay là ai đem tới, ngoại trừ anh ra thì chắc không có ai dám chi một số tiền như vậy để mua đồ ăn sáng
“Cảm ơn bữa sáng của anh giáo sư Mộ” – Cố Vãn Sênh vui vẻ nói lời cảm ơn
Mộ Bắc Tầm ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp nụ cười tỏa nắng sáng bừng của Cố Vãn Sênh, không biết vì sao cảm thấy họng khô khốc, sợ người khác phát hiện ra, vội vàng cúi đầu, giọng điệu gượng gạo: “Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ thuận đường mua mà thôi”
Cố Vãn Sênh vui vẻ mở bữa sáng ra thưởng thức, sau đó nhanh chóng hoàn thành báo cáo, giao qua bên đội giao thông.
Lục Phi biết Cố Vãn Sênh vất vả cả đêm qua ở cục, chắc chắn bây giờ rất mệt, vì vậy cho phép cô về nhà nghỉ ngơi một chút.
Cố Vãn Sênh về nhà tắm rửa, thay một bộ quần áo mới, sau đó ngủ đến hai giờ chiều mới tỉnh.
Cô quay lại cục thì nghe được tin đã tìm thấy xe của Tằng Quân, sáng hôm nay đã tìm được chiếc xe hắn vứt ở một bờ ruộng ở vùng ngọi ô, mà hắn ta sớm không còn trong xe nữa.
Tằng Quân thật sự rất thông minh, hắn có ý thức phản trinh sát, lúc nhân viên điều tra dấu vết đến nhà Ngô Mẫn Quân điều tra, phát hiện trong nhà không có một dấu vân tay nào, mà chiếc xe bị vứt bỏ sáng nay, chứng tỏ hắn cũng biết thông qua chiếc xe này có thể tìm được hắn, vì thế hắn mới bỏ xe, tung tích vẫn biệt tăm.
Hắn cũng không phải dạng vừa, đồng nghiệp trong tổ chuyên án phát hiện hắn còn ngang nhiên để lại bức tranh hình mặt quỷ, công khai khiêu khích, cười nhạo cảnh sát.
Lúc nhìn thấy bức tranh, Lục Phi thực sự rất tức giận, anh ta mất bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi quyết phải bắt được hung thủ.