Thần Mộ 2

Chương 378: Trời già



Bọn Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi há hốc mồm, Phong Đô sơn bên dưới như biển lớn dâng tràn ma khí ngút trời, âm sát khí tức khiến thiên giai cao thủ cũng kinh hoảng, hắc ám nuốt gọn phía dưới chân họ.

Thiên khanh được phát hiện mười mấy năm nay, lần này Thần Nam lợi dụng nó chế trụ một quân vương đệ ngũ giới, phát huy tác dụng của nó.

Ngay cả Thiên Quỷ thường ở đây cũng không hiểu gì về Thiên khanh thần bí, nói gì người ngoài. Lần này "bẫy" được Hắc Khởi khiến y liều mạng, quả là nhất tiễn song điêu!

"A…."

Hắc Khởi hình như gặp phải cường địch không tưởng tượng nổi, tiếng gầm vang lên mây xanh xuyên qua trùng trùng ma vân và sát khí.

"Đó là…" Đức Mãnh khó khăn nuốt nước bọt, cảm giác trong miệng khô rang, gian giới quá ư thần bí và đáng sợ, lại có một nơi vây khốn được Hắc Khởi.

Y là quân vương của đệ ngũ giới nhưng cũng chưa từng nghe qua, thành ra kinh hãi, nhỡ may sau này Thần Nam dùng Thiên khanh đối phó y, hậu quả không tưởng tượng nổi.

"Ầm."

Tiếng nổ vang trời, loạn thạch xuyên không, hai ngọn núi lớn xuyên qua ma vân, vút lên trời cao, thanh thế kinh hồn.

Một khung cảnh kinh hoàng đập vào mắt sáu thiên giai cao thủ, rồi chúng thần cũng nhìn thấy. Một xúc tu như dãy núi liên miên thò lên, hất văng hai ngọn núi khiến chúng tan nát.

Chúng thần rợn người, quái vật gì đây?

Bàn tay như vòi bạch tuộc, bề mặt cũng nhám xù xì, đồng thời đầy chất nhầy, dựng đứng lên trời, miên miên vô tận, không hiểu lớn cỡ nào.

Đao quang sáng rực, Hắc Khởi liên tục gầm lên trong Phong Đô sơn, hiển nhiên đang gặp phiền hà lớn.

Tuyệt vọng ma đao sắc lẹm cuồng bạo như ánh chớp rạch qua hắc ám, tỏa ra ngàn vạn đạo thần mang, rung chuyển cả dãy Phong Đô sơn, núi non sụp đổ như cảnh tượng ngày tận thế.

Chỉ có điều quang phiến đao quang là chiếc vòi khổng lồ như Thiên Long che kín thiên địa, áp chế Hắc Khởi xuống, khiến y không thể thoát khốn. Chiếc vòi bùng lên sức mạnh đáng sợ khiến chúng thần run rẩy.

Những thiên giai cao thủ đứng xa như Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi cũng kinh hãi.

"Đó…là cái gì nhỉ?" Đức Mãnh cả kinh hỏi.

Sinh vật vô danh đó tạo cho y cảm giác uy hiếp cùng cực, loáng thoáng ngửi thấy mùi tử vong, nếu để y thay vào Hắc Khởi, chắc đã chết mấy lần.

Mạnh như Hắc Khởi cũng chỉ chật vật chống cự.

Không chỉ Đức Mãnh, mà những người khác cũng không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Pháp Tổ nhắm tít mắt lại như hai sợi chỉ, hồi lâu mới nói: "Tựa hồ là thân thể của Thiên."

Nam Cung Tiên Nhi cũng nhíu chặt chân mày, tuyệt mĩ dung nhan không còn vẻ gì mê hoặc mà trầm giọng: "Hình như có liên quan đến sức mạnh của Thiên."

"Ầm."

Lại một tiếng nổ vang, ma khí vô tận phủ kín Phong Đô sơn, một ma ảnh khổng lồ xông lên, là một ngọn trảo cực lớn quét qua bầu trời rồi bổ xuống Hắc Khởi.

Lần này không phải là chiếc vòi vừa nãy.

Là một thú trảo.

Bề mặt phủ kín vảy xanh lè, vuốt sắc lẹm tỏa ra hào quang âm u, như diệt thế quỷ trảo từ cửu u bay lên, vạch thành một quỹ tích lạnh người, che kín đất trời chụp xống.

Tứ tổ và Ngũ tổ kêu lên kinh hãi.

"Đó là… hủy diệt chi thủ trong thần ma đại kiếp."

"Là diệt thế chi thủ!"

Ngoài xa Thanh Thiện Cổ Phật biến sắc, lão là nhân vật từ vạn năm trước, đã trải qua trường kiếp nạn đó nên nhận ra thú trảo.

Không ít thần linh kinh hãi biến sắc, vạn năm trước, chúng thần rơi rụng, một chiếc thú trảo là một trong những đầu sỏ gây họa.

Thú trảo trên Phong Đô sơn và chiếc vạn năm trước giống hệt nhau.

Mối họa vạn năm hóa ra ẩn tàng ở đây.

Đương nhiên khiến người ta hoảng loạn.

"A……"

Hắc Khởi phẫn nộ gầm lên, Tuyệt vọng ma đao quét ngang, đại chiến với quái vật vô danh.

Đao mang bùng lên hào quang rợn người, quét sạch mấy ngọn núi nhưng khó lòng thương tổn đến mối họa, quái vật tựa hồ bất tử.

Pháp Tổ, Đức Mãnh, Thần Nam, Nam Cung Tiên Nhi từng xuyên qua thời không quay về vạn năm trước, chứng kiến chúng thần rơi rụng, từng thấy Thần bí nam tử đại chiến hóa thân của Thiên, cảm thụ được sức mạnh đáng sợ này.

Nhưng họ kinh ngạc nhận ra quái vật ẩn thân ở Phong Đô sơn hình như mạnh hơn hẳn hóa thân đại chiến cùng Thần bí nam tử.

"Ầm."

Lại một tiếng nổ động trời, một tấm bia đá khổng lồ bị sức mạnh hất bay lên. Nhưng do nó làm bằng chất liệu đặc thù, bên mặt bố trí nhiều phong ấn nên không vỡ nát.

Mấy đại tự trên mặt sáng rực thần quang, chiếu sáng Phong Đô sơn.

Nam Cung Tiên Nhi kinh hãi: "Thanh Thiên…đệ nhị hóa thân!"

Ai nấy kinh hãi, đệ nhị hóa thân của Thanh Thiên, hóa ra nhân vật diệt thế năm xưa lại là Thanh Thiên.

Chúng thần có lẽ không hiểu nhưng bách tính đều rất quen với hai từ này, đó là nhân vật thường được họ nhắc tới, Thanh Thiên thiên địa lão gia, hoặc đơn giản là lão thiên gia!

Dần dần, chúng thần bình tĩnh lại, nhiều người từ Nhân gian phi thăng Thiên giới, nhớ lại lúc còn là phàm nhân thường gọi lão thiên gia!

Đó gần như là một tồn tại hư ảo.

Những thần linh mới phi thăng đáo Thiên giới hiểu được bản chấn vấn đề, đương nhiên không làm sao tin vào điều này. Bản thân họ thành thần, tin rằng người thành thần được tất mọi loại sức mạnh đều có thể tu luyện thành, cái gọi là Thiên chẳng qua là thần linh hùng mạnh bị người đời ngộ nhân.

Nhưng hôm nay, hóa thân của lão thiên gia xuất hiện trước mắt, hơn nữa là nguyên hung diệt chúng thần năm xưa, sao họ lại không kinh hãi được?

Thế giới này quả thật không thể đoán được.

Nhân vật thường hiện hữu trên môi những phàm nhân lại thật sự tồn tại.

"Đáng…gh….é….t" Tử Kim thần long lập cập, lẩm bẩm: "Bố nó chứ, có lão thiên gia thật, long đại gia ngất mất, ta khinh."

"Ngẫu mễ đầu phát, ta sắp ngất thôi!" Long Bảo Bảo trợn trừng mắt, tỉnh ngay khỏi cơn say.

Chúng thần ngoài xa cùng dậy sóng trong lòng, lần này hóa thân của lão thiên gia đã bị kinh động, họ không hiểu sẽ có hậu quả gì, liệu có xảy ra thảm kịch chúng thần bị diệt như vạn năm trước?

"Đúng là có… lão thiên gia?" Sắc mặt Đức Mãnh nhợt ra, y ở Nhân gian mười mấy năm, từng dạo qua phàm gian, đương nhiên đã nghe qua nhân vật chí cao này, đó là chúa tể cao hơn chúng thần.

Pháp Tổ cũng biến sắc, trầm giọng: "Đó là tên khác của Thiên."

Nam Cung Tiên Nhi kinh hãi: "Rõ ràng có người từng phong ấn nó tại đây…Nó tuy cực mạnh nhưng không đáng sợ, chắc chắn từng bị người chế phục."

Sắc mặt Pháp Tổ vô cùng khó coi: "Nhưng nó chỉ là hóa thân của lão thiên gia."

"Ầm."

Thêm hai ngọn trảo từ Phong Đô sơn bật ra, một là thú trảo phủ vảy xanh lè, một là vòi như của bạch tuộc, bốn ngọn trảo múa may trên dày núi.

Hắc Khởi bị ép nghẹt thời, hóa thân của lão thiên gia thật sự mạnh không kém diệt thế cự trảo bọn Thần Nam, Pháp Tổ nhìn thấy lúc xuyên qua thời không.

Thần Nam hoang mang…lần này đúng là có kịch hay.

Hiện tại, sự tình vượt khỏi tầm khống chế, cuối cùng sẽ thành thế nào thật khó đoán.

Ma đao của Hắc Khởi càng ngày càng ảm đạm, tiếng gầm cũng nhỏ đi. Lúc đó Phong Đô sơn rung chuyển càng mạnh, cơ hồ muốn lao lên trời, âm sát khí tức vô tận nghịch không bay lên, ép chúng thần liên tục thoái lùi.

"Ầm."

Trời đất sụp đổ, Phong Đô sơn rung động.

Chu vi quanh chiếc vòi mà thú trảo dài liên miên như dãy núi xuất hiện hai cánh tay trắng như ngọc, hệt như cánh tay của bậc tuyệt đại giai nhân khiến người ta kinh hãi. Nhưng khuyết điểm của cánh tay cũng cực kỳ rõ ràng.

Hai cánh tay có thể coi là hoàn mỹ như hai ngọn núi tuyết che kín tầng không, phát ra hào quang vô tận.

Hai cánh tay dụng lực chống đỡ mặt đất Phong Đô sơn, giữa tiếng nổ ầm ầm, một thân ảnh khổng lồ nổi lên.

Từ xa, chúng thần khẩn trương quan sát, muốn xem hóa thân của lão thiên gia là gì.

Là một nữ tử cao vạn trượng.

Nàng ta từ dưới Phong Đô sơn leo lên, thể phách hoàn mỹ khiến người người cả kinh, quả là tuyệt đại giai nhân!

Hóa thân của lão thiên gia lại là nữ nhân, vượt hẳn khỏi ý liệu của mọi người.

Sắc đẹp kinh tâm động phách này gần như không thuộc về trần thế mà khiến người khác ngưỡng vọng và nhiếp phục. Nàng ta phát ra khí chất uy nghiêm lạnh lẽo.

Mái tóc dài màu lục sậm như dòng thác từ chân trời buông xuống, trong mắt băng lãnh không có mảy may tình cảm, lạnh lẽo nhìn chúng sinh.

Không có hỉ nộ, vui buồn hay tình cảm gì.

Đó là tuyệt mĩ nữ tử khiến người khác hâm mộ lẫn kinh sợ.

Đương nhiên hai từ hoãn mỹ để chỉ dung mạo và thân thể nàng ta, hoàn toàn không chỉ cánh tay. Nàng ta có tới sáu cánh tay, trừ đôi tay đẹp như sương tuyết còn có một đôi thú trảo mà hai chiếc vòi khiến người ta kinh hồn.

Nữ tử này ung dung áp chế Hắc Khởi.

Sáu cánh tay liên tục vung lên, hất văng núi non, mặt đất nứt nẻ, ép Hắc Khởi sa vào tuyệt cảnh.

Chúng thần đều thấy tâm can lạnh toát, họ cảm nhận được hóa thân của lão thiên gia không hề có tình cảm, y như tử vật.

"A…." Hắc Khởi bị ép xuống mặt đất, lại bị một chiếc vòi cuốn lên, ép thành bột. Một ngọn thú trảo đoạt lấy ma đao.

"A…" Hắc Khởi hoàn toàn lâm vào tuyệt cảnh.

Đức Mãnh biến sắc: "Hắc Khởi sắp phát cuồng."

Không ai hiểu Hắc Khởi hơn đệ ngũ giới quân vương như y, đó là một cao thủ không thể xác định thực lực. Hắc Khởi mà phát cuồng, dù là người đứng đầu Thái cổ thất quân chủ cũng phải lùi bước! Ở đệ ngũ giới, không ai dám một mình đối chọi với Hắc Khởi lúc tuyệt vọng, phát cuồng.

Quả nhiên, Đức Mãnh dứt lời, toàn thân Hắc Khởi bùng phát ma khí, quét băng thiên địa, hồn ảnh bốn mươi vạn thần ma gầm lên rồi cùng hành động, thinh không bị xé toang.

Dao động năng lượng hùng hồn tràn khắp ngàn dặm.

Chúng thần quan chiến ngoài xa lắc lư như chiếc lá trong cơn cuồng phong bạo vũ.

Hắc Khởi nổi giận, thiên địa biến sắc!

Y giật phăng bàn tay kia, Tuyệt vọng ma đao quay lại tay, toàn thân y như đại ma tôn liên tục biến thành khổng lồ, thoáng chốc trở nên đỉnh thiên lập địa!

Hắc Khởi khi bị ép vào tuyệt cảnh, nổi điên lên, trong lục giới rất ít địch thủ.

"A…" Y gầm lên điên cuồng, Tuyệt vọng ma đao trong tay cũng phóng đại, hung hãn bổ xuống đệ nhị hóa thân của Thiên.

Tuyệt mĩ nữ nhân không hề tỏ vẻ gì, như được điêu khắc từ ngọc thạch, đôi ngọc chưởng như sương như tuyết lại vũ động, nhẹ nhàng kẹp lấy thanh thiên cổ ma đao!

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv