“Ngươi nghe lầm rồi.”
Bùi Tinh Húc nói dứt khoát.
“Ừm…… Phải không?”
Tống Lễ Khanh vẫn còn hơi nghi ngờ.
“Lễ Khanh, đừng suy nghĩ nhiều nữa, không phải chúng ta đã nói sẽ quên hắn rồi sao? Sau này hắn là người không cùng thế giới với ngươi.”
Tống Lễ Khanh gật đầu, đi vào trong điện cùng Bùi Tinh Húc.
“Chỉ là ta cảm thấy, đại ma đầu giống như đang âm thầm trốn ở bên cạnh ta, ta có thể cảm giác được hơi thở của hắn, thường xuyên nghe thấy giọng nói của hắn, ngửi thấy mùi của hắn, thậm chí…… Thậm chí còn cảm thấy hành vi cử chỉ, giọng nói của tiểu biểu đệ rất giống với hắn.”
Bùi Tinh Húc nhận ra điều gì đó, hỏi: “Ngươi lén lút qua lại với hắn sao?”
Tống Lễ Khanh mới biết mình nói lỡ, lập tức dùng hai tay che miệng.
“Không…… Không có qua lại.”
Đến nước này rồi, Tống Lễ Khanh giấu kiểu gì, hai chữ chột dạ viết rõ ở trên mặt.
“Lễ Khanh, bây giờ cả chuyện này ngươi cũng muốn giấu ta sao?” Bùi Tinh Húc ánh mắt tối sầm lại.
“Ta không phải……”
Tống Lễ Khanh nghe giọng nói nghiêm túc của hắn, khác hoàn toàn với vẻ dịu dàng tao nhã trước kia, thậm chí còn mang theo lệ khí đáng sợ.
“Nói cho ta.”
Bùi Tinh Húc gằn từng chữ một.
Cả người Tống Lễ Khanh run lên, hai mắt chua xót chực muốn khóc, bị dọa đến có chút ngớ ra.
“Tinh Húc ca ca, ngươi……Đừng dọa ta.”
Bùi Tinh Húc rơi vào một cơn ghen vô hình.
Quân Kỳ Ngọc nhìn chằm chằm vào một thân phận mạo danh, Tống Lễ Khanh dễ như trở bàn tay ở cùng một chỗ với hắn.
“Tại sao phải qua lại với một người ngoài, lại còn muốn giấu ta, ta không phải là người thân nhất của ngươi sao?”
Tống Lễ Khanh vội vàng xua tay: “Không giấu, không giấu……Buổi tối ta đến thiện phòng ăn vụng, trộm uống rượu, bị hắn bắt gặp….Ta sợ ngươi mắng ta nên mới không dám nói cho ngươi biết…..”
Bùi Tinh Húc trầm giọng hỏi: “Chỉ trộm uống rượu thôi sao?”
“Ừ!”
Tống Lễ Khanh gật mạnh đầu, hai mắt mất tiêu cự, chứa làn sương mù dày đặc.
Bùi Tinh Húc nhìn mắt y, giọng dịu đi, đưa tay lau giọt nước mắt trong suốt trên khóe mắt y.
“Tinh Húc ca ca……” Tống Lễ Khanh lòng còn sợ hãi.
“Ừ, về sau không được làm như vậy nữa.”
Giọng điệu Bùi Tinh Húc dịu đi rất nhiều, hắn hôn lên môi y, Tống Lễ Khanh vẫn còn đang sợ, không dám nhúc nhích.
Bùi Tinh Húc lại chủ động cạy hàm răng của y ra, Tống Lễ Khanh sực tỉnh, co người lui về sau.
Bùi Tinh Húc buông môi y ra, đọng trong mắt là sự tuyệt vọng.
Hắn và Tống Lễ Khanh gần bao nhiêu thì cũng xa bấy nhiêu.
Bất kể hắn có làm gì, Tống Lễ Khanh cũng cách một vực sâu với hắn.
Vực sâu không thể vượt qua tên là Quân Kỳ Ngọc.
“Truyền Tô Chiêu vương tử của Y Li quốc đến cung điện.”
Bùi Tinh Húc ra lệnh cho người hầu.
Thời điểm Tô Chiêu đến cung điện, trên mặt mang theo nụ cười tự mãn.
“Ngươi đổi chủ ý?” Tô Chiêu biết trước còn hỏi.
“Bằng không cũng không mời ngươi đến đây.”
Bùi Tinh Húc lạnh mặt đáp.
Tô Chiêu cười nói: “Vậy mới đúng chứ, ngươi và ta đều là nam nhân, dục cầu là trời sinh, cần gì phải học quân tử thánh hiền Trung Nguyên, nếu ngươi ngộ ra từ sớm, nói không chừng đã cùng Tống Lễ Khanh gắn bó như keo sơn rồi.”
“Ta muốn ngươi thành thật trả lời ta.” Bùi Tinh Húc nghiêm túc hỏi, “Vu thuật này của ngươi có hại đến y không?”
Tô Chiêu chậc một tiếng.
“Ta đã nói với ngươi rồi, đây không phải là vu thuật hại người, mà là vu thuật khiến y cam tâm tình nguyện hiến thân cho ngươi….”
……
Quân Kỳ Ngọc cưỡi ngựa vòng hai vòng quanh vương thành Lâu Lan, gió Tây Bắc khiến người ta nhanh chóng già đi, Quân Kỳ Ngọc mới một ngày không cạo râu đã mọc lởm chởm, mắt cũng hơi hõm vào trong, thâm thúy hơn, vẻ sáng ngời trước kia đã hoàn toàn biến mất.
Hắn quay đầu nhìn vương cung, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn.
Vui vì hắn đã chờ được tin Tống Lễ Khanh còn sống, buồn vì cuối cùng hắn cũng hoàn toàn mất y.
Từ nay y thuộc về một người khác, không còn liên quan gì đến hắn nữa.
Quân Kỳ Ngọc không dám nhớ lại những chuyện sai trái mình đã làm, chỉ là hắn nghĩ, nếu hôm Tống Lễ Khanh đề nghị hòa ly, hắn hơi….hơi nhượng bộ một xíu, chủ động thỏa hiệp thay vì đối chọi gay gắt, liệu kết cục có thay đổi không?
“Điện hạ, đi thôi.” Tề lão đại nhân thúc giục một tiếng, “Còn trễ nữa, không đến dịch trạm kịp trời tối đâu.”
Quân Kỳ Ngọc siết chặt dây cương, lần này hắn đi…… Là thật sự chắp tay nhường Tống Lễ Khanh cho người khác.
Nhưng bọn họ mới thành thân, mình lấy tư cách gì đi quấy rầy chứ?
“Điện hạ, cho dù ngài không cam lòng từ bỏ, cũng phải chú ý đến tôn nghiêm của một Thái tử Cảnh Quốc!” Tề lão đại nhân nhắc nhở.
“Ừ.”
Quân Kỳ Ngọc ngây người gật đầu, sau đó đột nhiên kéo dây cương quay đầu ngựa, dắt theo cả con ngựa của Tề Mạc.
“Tôn nghiêm của ta sớm đã không đáng một đồng!”
Tề Mạc cưỡi ngựa không tốt, con ngựa đột nhiên chạy, thiếu chút nữa ngã ngửa, nắm lấy yên ngựa, khó khắn lắm mới ổn định thân hình.
Hai con ngựa một trước một sau lao trở về vương cung Lâu Lan.
Quân Kỳ Ngọc đi thẳng đến trước cửa điện Bùi Tinh Húc.
“Lễ Khanh!”
Hộ vệ ngoài cửa rút đao ra ngăn hắn lại, bị hắn nắm lấy sống đao, vặn sang một bên.
“Lễ Khanh!”
Quân Kỳ Ngọc trực tiếp xông vào, cung nữ bên trong nào dám ngăn một tên hung thần ác sát như hắn, sợ hãi trốn qua một bên.
“Lễ Khanh……”
Quân Kỳ Ngọc chợt khựng lại bên ngoài tẩm điện, bởi vì cảnh tượng bên trong khiến đầu óc hắn trống rỗng.
Cách tấm rèm châu, Quân Kỳ Ngọc nhìn thấy hai bóng người thướt tha bên trong, lúc này bọn họ đang ôm nhau, một người khoác vai, một ngươi ôm eo người kia, hai người dán chặt vào nhau.
Bọn họ đưa tình nhìn nhau, sau đó ôm hôn.
“Ưm—”
Thậm chí bên trong còn truyền ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
“Lễ……”
Quân Kỳ Ngọc đứng ở bên ngoài, hai chân giống như bị đóng đinh xuống đất.
Mắt hắn trợn to, không thể nghi ngờ gì nữa, bức tranh kiều diễm này tác động rất lớn đến hắn.
Trong lòng Quân Kỳ Ngọc dâng lên rất nhiều cảm xúc, ghen ghét, tức giận, không cam lòng, vô cùng đau đớn…… Mỗi một loại là một vị thuốc, trộn chung vào nhau, vừa đắng vừa cay. Trái tim hắn gần như chết lặng, cổ họng co thắt lại, thế nhưng lại không phát ra được thanh âm nào.
Hắn tạm thời quên cả hô hấp, mọt thứ trong không khí giống như đông cứng lại.
Chỉ còn dừng lại ở hình ảnh bên trong, liên tục hung hăng cứa vào tim hắn.
Đến lúc người bên trong bị cởi quần áo ra, lộ cả bả vai gầy, đầu gối Quân Kỳ Ngọc mềm nhũn, suýt chút nữa thì khuỵu xuống, hắn chộp lấy chiếc bình khổng tước bên cạnh, bình sứ rơi xuống, phát ra tiếng vỡ giòn tan.
Người bên trong bị quấy nhiễu.
Tống Lễ Khanh giật mình bởi tiếng động lớn, đồng tử tán loạn ngưng tụ lại.
Y phát hiện Bùi Tinh Húc đang đè trên người mình, hô hấp nặng nề, bờ vai bóng loáng nhỏ gầy bị hắn nắm lấy.
“Ta tắm xong rồi, Tinh Húc ca ca…… Ngươi cởi quần áo ta làm gì?” Tống Lễ Khanh nghiêng đầu hỏi.
Bùi Tinh Húc nhíu mày, mí mắt giật giật.
Hắn tàn nhẫn lắm mới hạ quyết tâm, chỉ thiếu một bước cuối cùng, hắn và Tống Lễ Khanh đã hoàn thành xong lễ Chu Công.
Từ nay về sau, từ linh hồn đến thể xác Tống Lễ Khanh, đều hoàn toàn thuộc về hắn.
Bùi Tinh Húc không tin, sau này Tống Lễ Khanh còn để ý đến hắn, một khi y đã trao bản thân cho mình, sẽ không còn đường quay đầu, nhớ cái tên không thể quên Quân Kỳ Ngọc nữa.
Nhưng hết lần này đến lần khác…..Thua ở một bước cuối cùng.
Bùi Tinh Húc tức giận, cắn răng rời khỏi Tống Lễ Khanh trước mặt.
“Quân! Kỳ! Ngọc!”
Bùi Tinh Húc từ kẽ răng phát ra cái tên này.
“Rốt cuộc ngươi muốn gây sự đến khi nào?!”
Quân Kỳ Ngọc chật vật đứng dậy từ dưới mảnh sứ vỡ, phớt lờ Bùi Tinh Húc đang nổi điên, đi thẳng vào bên trong.
“Lễ Khanh! Ta……”
Bùi Tinh Húc vươn tay ra, ngăn hắn lại.
“Y không muốn gặp ngươi.” Bùi Tinh Húc lạnh lùng cắt ngang lời hắn.
“Đợi y thấy ta, nếu còn không muốn gặp ta, ta sẽ không bao giờ tới nữa.”
Quân Kỳ Ngọc cố chấp muốn xông vào.
“Y không muốn gặp ngươi!”
Bùi Tinh Húc tức giận rút thanh kiếm trên tường, nhắm ngay ngực Quân Kỳ Ngọc.
Quân Kỳ Ngọc cúi xuống nhìn mũi kiếm, đối diện ngay tim mình.
“Ngươi muốn động thủ với ta?” Quân Kỳ Ngọc hoài nghi hỏi.
“Vậy thì sao?”
Lần này Bùi Tinh Húc không nhượng bộ nữa.
“Ngươi đánh không lại ta.” Quân Kỳ Ngọc bình tĩnh nói, “Ngươi tránh ra, ta có chuyện quan trọng muốn nói với y.”
“Ta nói rồi, ngươi không có quyền gặp y! Nếu ngươi còn xông vào, chúng ta chính là tử địch!”
Mắt Quân Kỳ Ngọc khẽ động.
Theo hắn thấy, Bùi Tinh Húc là một người lý trí ôn hòa, sẽ không cực đoan như vậy.
“Tử địch? Ngươi không có tư cách làm tử địch của ta.” Quân Kỳ Ngọc bình tĩnh nói, “Thu đao của ngươi lại.”
Bùi Tinh Húc không cử động, giống như không còn đường thương thảo nào khác.
Quân Kỳ Ngọc nặng nề hít sâu một hơi, nói: “Lẽ nào ngươi muốn hàng vạn con dân Lâu Lan quốc của ngươi chôn cùng ngươi sao?”
Bùi Tinh Húc nghe xong, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to.
“Ha ha ha! Ngươi tưởng ngươi là ai?! Quân Kỳ Ngọc, không có Cảnh Quốc, không có phụ hoàng của ngươi, ngươi là cái thá gì?! Đến đi, dẫn quân Tây Bắc của ngươi, đạp vỡ cửa thành Lâu Lan, khỏi cần lưu tình, cứ việc đến đi!”
Đôi mắt của Bùi Tinh Húc đỏ hoe, hét lên cuồng loạn.
“Đồ điên.”
Quân Kỳ Ngọc lạnh lùng nhìn hắn.
“Đúng, ta điên rồi! Ta bị ngươi bức điên!” Bùi Tinh Húc căm hận nhìn Quân Kỳ Ngọc, “Ta thật ghen tị với ngươi, ngươi chẳng qua là đầu thai tốt mà thôi! Ngươi có gì đáng để Lễ Khanh yêu, người đáng chết nhất….Chính là ngươi, Quân Kỳ Ngọc!”
“Hiện tại ta không có thời gian nghe ngươi nói nhảm.” Quân Kỳ Ngọc nhìn vào bên trong nói, “Ta muốn gặp Lễ Khanh.”
“Gặp y? Được thôi.”
Bùi Tinh Húc mỉm cười, đồng ý một cách khó hiểu, ném kiếm xuống dưới chân Quân Kỳ Ngọc, xoay người đi vào.
Tống Lễ Khanh ra ngoài cùng hắn, y vẫn hơi sợ. Bùi Tinh Húc vuốt lưng y, chậm rãi đẩy y ra.
“Nào, Lễ Khanh, Quân Kỳ Ngọc muốn gặp ngươi, ngươi đến tự mình nói cho hắn, ngươi có muốn gặp hắn không?”
“Không muốn……”
Tống Lễ Khanh chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhưng Quân Kỳ Ngọc vẫn cảm thấy đau lòng, mặc dù hắn không chỉ bị Tống Lễ Khanh kháng cự mỗi lần này.
“Đừng sợ, có ta ở đây.” Bùi Tinh Húc hướng dẫn y nói, “Lớn tiếng nói cho hắn, bảo hắn cút.”
Tống Lễ Khanh không muốn như vậy, nhưng Bùi Tinh Húc đẩy y về phía trước, y mới sinh ra chút dũng khí.
“Quân, Quân Kỳ Ngọc! Ta không muốn nhìn thấy ngươi! Ngươi……Cút! Cút đi!”