Editor: Bèo
Ngày hôm sau, thánh chỉ ban hôn thực sự đã truyền tới Mộc phủ.
Mộc Thừa Châu vẫn còn mông lung khi thái giám tuyên chỉ nhắc ông tiếp chỉ. Phải đến khi Dư Tuệ Thù huých nhẹ cánh tay một cái thì ông mới lấy lại hồn phách mà nhớ ra phải tiếp chỉ.
Dư Tuệ Thù cũng đã nói với ông chuyện tối hôm qua nhưng Mộc Thừa Châu thực sự không ngờ được thánh chỉ lại tới nhanh như vậy, chỉ cách có một đêm mà thôi.
Sau khi người tuyên chỉ rời đi, Mộc Thừa Châu nắm chặt thánh chỉ trong tay nhìn chằm chằm, tâm trạng không thực sự tốt lắm.
Dư Tuệ Thù cũng vậy, nét mặt bà vương vấn âu lo.
Tối qua, sau khi Hoàng hậu nương nương hỏi câu "Vậy ngươi có bằng lòng gả cho Thái tử làm Thái tử phi chăng?", Mộc Vân Chỉ đáp hai chữ: "Bằng lòng".
Lúc đó Dư Tuệ Thù giật mình thảng thốt, khó mà tin được lời đó được phát ra từ miệng của Mộc Vân Chi. Nhưng Hoàng hậu nương nương lại cực kỳ vui vẻ, người một mực kéo tay Mộc Vân Chi cho đến khi yến tiệc kết thúc mới thả cho nàng đi.
Đến giờ Dư Tuệ Thù vẫn còn kinh hãi. Bà nhớ chẳng phải Chi Chi nhà mình ái mộ Thị lang Bộ Hộ Văn Hoài Cẩn hay sao, làm sao lại đồng ý gả cho Thái tử?
Mộc Thừa Châu thở dài một tiếng: "Thôi nào... thôi nào!"
Ông giơ thánh chỉ trong tay lên: "Thánh chỉ đã hạ xuống rồi còn nói thế nào được nữa? Phu nhân, tiếp theo bà phải vất vả chuẩn bị của hồi môn cho Chi Chi rồi".
Dư Tuệ Thù gật đầu: "Được".
Trong phòng của Mộc Vân Chi...
Trái ngược với Mộc Tuân Dương và Mộc Liễm Vũ đang lo lắng đến mức đầu óc quay mòng mòng. Mộc Vân Chi lại bình tĩnh hơn nhiều. Nàng còn nhàn nhã uống trà, ăn chút bánh mà Thanh La mua về từ lầu Tô Trúc.
Ngoài cửa có tiếng bánh xe chuyển động.
Mấy người cùng lúc nhìn ra ngoài, có người đẩy xe lăn lại đây. Người ngồi trên xe lăn là đại thiếu gia của Mộc Phủ - Mộc Vân Thiên.
Hai chân của hắn bị tàn phế từ nhỏ nên không thể đi lại bình thường mà chỉ có thể dựa vào xe lăn mà di chuyển. Phần lớn thời gian hắn đều tĩnh dưỡng ở chùa Thanh Lâm cách kinh thành hai ngày đường, trong kinh thành có việc mới quay về.
Thấy hắn đến, mấy người đều vội vã đứng dậy, rất có quy củ gọi một tiếng: "Đại ca".
Mộc Vân Thiên gật đầu nhìn về phía Mộc Vân Chi đang lau những vụn bánh trên miệng, khẽ nhướng mày, nói: "Ngồi đi".
Bốn người ngồi xuống quanh chiếc bàn trong phòng, những người khác đợi bên ngoài.
Mộc Tuân Dương rót cho Mộc Vân Thiên một cốc trà rồi cẩn thận đặt trước mặt hắn, sau đó nháy mắt với Mộc Liễm Vũ ý nói tam đệ hắn cùng ra hiệu cho đại ca, để đại ca mở miệng hỏi Mộc Vân Chi chuyện ban hôn rốt cuộc là thế nào.
Mộc Vân Thiên nhấp một ngụm trà, nhìn Mộc Vân Chi ngồi đối diện mình: "Chi Chi, bệ hạ ban hôn cho muội và Thái tử điện hạ, muội nghĩ sao?"
Mộc Vân Chi chớp chớp đôi mắt, chỉ cười: "Không nghĩ gì ạ".
Mộc Tuân Dương và Mộc Liễm Vũ đồng thời nhìn sang Mộc Vân Chi, không nghĩ gì hả? Đây là ban hôn đấy! Hoàng đế bệ hạ ban hôn! Hơn nữa, không phải muội ấy thích Văn Hoài Cẩn sao? Làm sao lại đồng ý gả cho Thái tử? Có vẻ như muội ấy còn không quen biết Thái tử mà.
Mộc Vân Thiên lại hỏi: "Mẹ nói chính miệng muội trả lời Hoàng hậu nương nương là bằng lòng gả cho Thái tử làm Thái tử phi, vì sao vậy?"
"Lẽ nào gả cho Thái tử điện hả làm Thái tử phi không tốt ạ?"
"Nhưng muội không biết hắn".
"Muội biết hắn là ai".
"..."
Mộc Vân Thiên mím môi, bất chợt không biết nên nói điều gì. Mộc Tuân Dương lẫn Mộc Liễm Vũ dường như đưa tay lên đỡ trán cùng một lúc, hai chữ 'hết cách' viết đầy trên mặt. Có phải sau một trận sốt cao mà não của tiểu muội nhà họ cũng hỏng luôn rồi không. Gả cho người ta là chuyện hệ trọng cả đời, sao có thể tùy ý như vậy được?
Thấy biểu cảm của họ, Mộc Vân Chi đoán được qua loa họ đang nghĩ điều gì.
Nàng nói: "Muội nghĩ nếu Hoàng hậu nương nương đã đưa ra quyết định rồi mới hỏi. Muội trả lời có hay không cũng chẳng quan trọng. Nếu như thánh chỉ của bệ hạ ban xuống, bất kể lúc đó muội trả lời như thế nào cũng bắt buộc phải gả".
Cả ba người còn lại đều sửng sốt.
"Nếu như đã như vậy thì sao muội lại không chọn một câu trả lời khiến Hoàng hậu nương nương càng vui vẻ hơn chứ?"
Ba người kia nhìn nhau, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Mộc Vân Chi lại nói: "Thái tử điện hạ là Trữ quân*, muội gả qua đó sẽ là Thái tử phi. Chuyện này đối với Mộc phủ chúng ta vinh quang biết bao nhiêu, tại sao lại không gả?"
* Trữ quân: là cách gọi trung lập tước vị dành cho người đã được chính thức chọn lựa cho ngôi vị Hoàng đế.
Đôi mày của Mộc Tuân Dương nhíu chặt, tỏ vẻ lo lắng: "Nhưng mà tiểu muội, muội chắc chắn Thái tử sẽ đối tốt với muội sao? Hắn là Trữ quân, sau này sẽ cưới Trắc phi. Tương lai hắn đăng cơ rồi còn có hậu cung mỹ nhân nhiều không đếm xuể. Muội thực sự cho rằng gả cho hắn là chuyện tốt sao?"
"Muội muốn đánh được một ván".
Ba người đồng thanh nói: "Cược cái gì?"
Trong mắt Mộc Vân Chi bây giờ đều là hình ảnh Thái tử điện hạ đau khổ, bi thương lẫn thống hận quỳ bên cạnh linh cữu của nàng.
Nàng nhắm mắt lại, cười nói: "Muội cược Thái tử điện hạ sẽ thích muội".
"..."
Ngoài kinh ngạc thì khuôn mặt ba người ca ca của nàng đều muốn viết lên chữ 'bó tay'.
Không khí trong phòng có chút kỳ lạ.
Mộc Vân Chi vỗ bàn, cười nói: "Thế này là thế nào, muội muội của các huynh lớn lên xinh đẹp như vậy, Thái tử điện hạ thích muội cũng đâu kỳ lạ chứ? Sao mặt ai cũng như không nói nên lời thế? Muội nói không đúng à?"
Mộc Liễm Vũ đưa tay ấn vai của Mộc Vân Chi, trước khi mở miệng vẫn thở dài một tiếng.
"Tiểu muội, muội..."
Mộc Liễm Vũ ngẩng đầu nhìn Mộc Vân Chi, thấy đôi mắt nàng mang theo chút cảm xúc mong đợi, lời nói làm cụt hứng trong bụng kia không nói ra được nữa.
Hắn lại thở dài một tiếng rồi ôm đầu: "Thôi vậy thôi vậy, thánh chỉ ban hôn đã hạ xuống rồi, giờ nói gì cũng vô dụng. Đệ cảm thấy dạy cho muội thêm mấy chiêu còn thực tế hơn. Sau này nếu như Thái tử bắt nạt muội thì muội cứ đánh hắn là được".
Mộc Vân Chi ngẩng đầu: "Nói có lý".
"Đi, lấy kiếm ra sân nào".
"Được!".
Mộc Vân Chi đi cùng Mộc Liễm Vũ ra sân, đúng là luyện kiếm thật.
Mộc Tuân Dương đẩy Mộc Vân Thiên ra khỏi phòng, thấy bọn họ chơi vui vẻ cũng không nói thêm gì nữa. Thánh chỉ đã ban xuống, cục diện đã định, Mộc phủ bọn họ đâu thể kháng chỉ không theo.
...
Văn phủ...
Cả kinh thành đều đã biết chuyện Hoàng đế đích thân ban hôn cho Thái tử và Mộc Vân Chi. Dĩ nhiên Văn Hoài Cẩn cũng biết. Chuyện này nằm trong dự liệu của hắn ta, nhưng trong lòng hắn ta có chút cảm giác không đúng lắm.
Đặc biệt là thái độ lạnh nhạt của Mộc Vân Chi đối với hắn ta gần đây không giống với sự ân cần niềm nở như mọi khi. Hắn ta cảm thấy không phải nàng đã biết được chuyện gì rồi chứ nhưng nghĩ kỹ lại thì chuyện đó không thể nào xảy ra. Hắn sắp xếp mọi việc cực kỳ kín kẽ, chưa từng có bất kỳ thái độ hay lời nói không nên có nào trước mặt nàng.
Cha của Văn Hoài Cẩn bước vào phòng của hắn ta, Văn Hoài Cẩn vội vã đứng dậy hành lễ: "Cha".
"Con đã biết chuyện bệ hạ ban hôn cho Thái tử và tiểu thư Mộc gia rồi chứ?"
Văn Hoài Cẩn gật đầu: "Vâng".
"Tiếp tục làm theo kế hoạch, đừng để làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Đại hoàng tử".
"... Vâng".
"Về phía Mộc phủ, con đến nhiều hơn đi, cần phải khiến Mộc Vân Chi kia đồng ý để chúng ta sử dụng".
"... Vâng".
Dặn dò con trai xong mấy câu xong ông ta cũng rời đi. Căn phòng của Văn Hoài Cẩn nhanh chóng lại trở về sự tĩnh lặng chết chóc. Hắn ta từ từ ngồi xuống, đôi mắt khép hờ, cùng lúc đó hàng lông mày cũng cau lại. Hắn ta đưa tay day ấn đường, đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu.
Nếu là trước đây, hắn ta sẽ có vô vàn cách để Mộc Vân Chi nghe theo lời mình. Nhưng xem tình hình hiện nay, ngay cả gặp mặt hắn ta mà Mộc Vân Chi còn chẳng thèm đoái hoài đến thì nói gì đến việc nghe lời hắn ta nói đây?
Đáng chết! Sao cứ phải xảy ra chuyện vào lúc này!!
Đành vậy, mũi tên đã lên cung, không thể không bắn, vẫn là đi Mộc phủ một chuyến vậy.
Ngày hôm sau, Văn Hoài Cẩn lại đến Mộc phủ muốn gặp Mộc Vân Chi. Lúc này Thái Y nói cho hắn ta biết: "Hôm nay tiểu thư cùng đại thiếu gia đi chùa Thanh Lâm rồi, đi về mất bốn ngày đường, còn ở lại thêm mấy ngày. Ít ra cũng phải bảy tám ngày nữa mới quay lại".
"Cái gì?"
Văn Hoài Cẩn cau mày hỏi: "Đi chùa Thanh Lâm rồi? Không phải bệ hạ vừa mới ban hôn sao?"
"Đúng vậy".
Thái Y mặt mày kính cẩn: "Nhưng chuyện tiểu thư đi chùa Thanh Lâm cùng đại thiếu gia và bệ hạ ban hôn thì có liên quan gì đến nhau? Ngày thành hôn chưa đến, tiểu thư thích đi đâu thì đi đó".
"..."
Văn Hoài Cẩn không có cách nào cãi lại được.
Chùa Thanh Lâm cách kinh thành hai ngày đường. Nếu như phải đợi Mộc Vân Chi về e là không kịp nữa. Nếu giờ này hắn ta lập tức xuất phát, nói không chừng có thể đuổi kịp xe ngựa của bọn họ.
Tiễn Văn Hoài Cẩn đi xong, Thái Y quay lại phòng của Mộc Vân Chi.
"Tiểu thư, theo ý của người em đã đuổi được Văn công tử đi rồi. Đoán không nhầm thì hắn ta muốn đuổi theo".
Gương mặt Mộc Vân Chi mang theo nụ cười, nàng đang lau thanh 'Dạ Tuyết' trong tay, hài lòng gật đầu: "Đã biết, để hắn ta đuổi theo đi".
Dù sao cũng chỉ là một câu nói bừa mà thôi. Nàng và đại ca còn đang an nhàn ở nhà đây. Cho dù hắn ta có cưỡi ngựa nhanh thế nào cũng không đuổi kịp được bởi căn bản bọn họ không hề đi.
Nghĩ đến bản thân đùa giỡn Văn Hoài Cẩn một vố, Mộc Vân Chi không nhịn được bật cười, tâm tình vô cùng tốt.
Thanh La bước vào, cẩn thận bê môt chiếc hộp gỗ đàn hương: "Tiểu thư".
Mộc Vân Chi đặt 'Dạ Tuyết' xuống, tươi cười hỏi chuyện: "Chuyện gì?"
"Đây là một đôi cốc bạch ngọc lưu ly mà Hoàng hậu nương nương phái người mang đến, nói là trước đó đã hứa sẽ tặng cho người".
Thanh La cẩn thận đặt chiếc hộp xuống trước mặt Mộc Vân Chi sau đó mới mở nắp hộp ra. Hai chiếc cốc bạch ngọc lưu ly trong suốt lấp lánh trước mắt nàng.
Đáy mắt Mộc Vân Chi lộ ra nét kinh ngạc. Nàng đưa tay vuốt chiếc cốc lưu ly, khóe miệng khẽ cong lên, sự vui vẻ không thể nói thành lời.
Nàng vốn nghĩ Hoàng hậu nương nương chẳng qua chỉ mượn chuyện tặng quà này làm cái cớ dẫn dắt chuyện ban hôn, nào ngờ bà thực sự tặng đồ vật quý giá này cho nàng.
Một chiếc cốc bạch ngọc lưu ly đã là đồ vật quý giá rồi, nàng đây còn có một đôi, không cần nói cũng biết giá trị lớn biết bao.
Vậy mà Hoàng hậu nương nương nỡ lòng tặng cho nàng.
Mộc Vân Chi vẫn đang xúc động về đôi cốc bạch ngọc lưu ly, lúc này quản gia Phùng Trục gõ cửa bên ngoài: "Tiểu thư".
Mộc Vân Chi liếc sang bên đó, cười hỏi: "Phùng thúc, ông cũng tới nói tin tốt cho ta phải không?"
"Tiểu thư, Đông cung đưa sính lễ tới, bây giờ Tưởng công công - đại thái giám quản sự của Đông cung và thân tín của Thái tử - Mạc Khai đại nhân đang đợi ở sảnh chính. Tướng quân sai lão nô đến mời người qua đó một chuyến".
Mộc Vân Chi hết sức bất ngờ, cẩn thận đặt chiếc cốc trở vào trong hộp.
Phần sính lễ này đến nhanh thật.
Nàng đứng dậy đi cùng Phùng Trạch đến sảnh chính. Vừa đến đã thấy một đám người đứng bên đó cùng với hơn mười chiếc rương lớn, số rương nhỏ không đếm nổi số lượng.
Mộc Vân Chi đến rồi, Tưởng công công và Mạc Khai đồng thời hành lễ: "Tham kiến Mộc tiểu thư".
Mộc Vân Chi phẩy tay cười: "Hai vị không cần khách sáo".
Nàng đưa mắt nhìn những chiếc rương trong phòng: "Chỗ này... đều là sính lễ mà Thái tử điện hạ gửi tới sao?"
Tưởng công công cười đáp: "Đây chỉ là một phần, Thái tử điện hạ còn chuẩn bị rất nhiều đồ tốt muốn tặng cho Mộc tiểu thư, đợi chúng được vận chuyển về kinh thành sẽ đưa đến Mộc phủ ngay lập tức".
Mộc Vân Chi hơi nhướng mày, có chút bất ngờ.
Mộc Thừa Châu không hiểu hỏi: "Công công, vì sao sính lễ lại chia làm hai phần gửi đến vậy?"
"Những thứ được chuyển tới Mộc phủ ở đây đều là sinh lễ mà Hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu nương nương chuẩn bị cho Đông cung cưới Thái tử phi, còn thứ đang trên đường là quà mà Thái tử điện hạ muốn tặng cho Mộc tiểu thư".
Mộc Thừa Châu ngạc nhiên, quay đầu nhìn Mộc Vân Chi.
Ánh mắt của Mộc Vân Chi tràn ngập ý cười: "Thái tử điện hạ có lòng rồi. Làm phiền công công thay ta cảm ơn Thái tử điện hạ. Còn nữa, ta đợi quà chàng ấy".
"Vâng, lão nô nhất định sẽ chuyển lời đến Thái tử điện hạ".
...
Đông cung...
Tưởng công công và Mạc Khai thay nhau bẩm báo cho Tần Kiêu chuyện ở Mộc phủ.
Tần Kiêu quay lưng về phía bọn họ, tay phải nhẹ nhàng vân vê một chuỗi phật châu làm từ bạch ngọc. Nghe xong, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên lộ ra ý cười: "Nàng thật sự đã nói như vậy?"
Mạc Khai chắp tay đáp: "Bẩm Thái tử điện hạ, đích thực là chính miệng Mộc tiểu thư đã nói như vậy".
Tần Kiêu lặng lẽ rướn mí mắt lên: "Sai Từ Ảnh thêm người vào đội ngũ hộ tống, bắt buộc phải chuyển những đồ tặng cho Mộc tiểu thư an toàn về đây cho ta".
"Vâng".