Cánh tay Cừu Tiểu Bối cứng đờ, cúi đầu đặt chiếc bát lại trên mặt bàn: "Nô tài cũng chỉ là tùy tiện tìm thôi ạ."
"Ngay ở dưới gầm cái bàn kia?" Vẻ mặt tươi cười của Phàn Trầm Hề đầy ôn hòa, giống như hắn chỉ tùy tiện hỏi vấn đề này một chút mà thôi.
Tiểu Bối cúi đầu càng thấp hơn: "Là, là, bị chân bàn đè lên ạ, khả năng, khả năng cũng bởi vì như vậy, cho nên không, không bị người tìm ra."
Phàn Trầm Hề khẽ cười, cười đến mức nàng nghe cũng run rẩy.
Nàng dám chỉ trích Hoàng thượng, dám khiêu khích Trương đại nhân, dám gầm thét với nam nhân yêu nghiệt áo đỏ, nàng không sợ trời không sợ đất, lại sợ một Phàn Trầm Hề!
Nhưng mà hắn thật sự chỉ cười hai tiếng rồi thôi, sau đó lại cầm lấy một quyển sách lên, Lý công công thân thiết dịch chiếc đèn chụp lại gần một chút, có một cung nữ khác nhẹ nhàng quạt gió cho hắn, hắn cứ thanh thản ngồi xem sách như vậy, mặc kệ cho Bối công công cúi người khom lưng, nơm nớp lo sợ đứng run rẩy ở đó hồi lâu, mãi cho đến khi Lâm thái y tới.
Cái tính tình này, đúng là không thể ác liệt hơn.
Sau khi Lâm thái y tiến hành kiểm tra, xác nhận trong chén nước kia quả thực chứa thuốc mê như Cừu Tiểu Bối nói, chỉ có điều, là người cẩn thận tỉ mỉ, ông cụ non Lâm thái y vẫn phát hiện ra vấn đề: "Bối công công, làm sao người biết được, trên cái khăn kia có tẩm thuốc mê? Theo vi thần biết, loại thuốc mê này rất hiếm gặp, ngay cả đại phu cũng chưa hẳn đã có thể phát hiện ra được."
Cừu Tiểu Bối không hề sợ hãi, đáp: "Nô tài không biết loại thuốc mê này, nhưng nô tài có thể ngửi được các loại dược liệu nào làm ra thuốc mê từ trên cái khăn kia, vừa hay cũng biết, mấy vị thuốc kia nếu trộn chung với nhau, sẽ sinh ra hiệu quả gì mà thôi."
"Nói như vậy, Bối công công rất hiểu dược lý, đã cẩn thận nghiên cứu các loại dược liệu?"
Điểm ấy, vì để có thể giúp Phàn Trầm Hề chữa bệnh, Cừu Tiểu Bối không có ý định giấu diếm: "Vâng, coi như, là có thể."
"Kia thật đúng là không tầm thường." Gương mặt nghiêm túc của Lâm thái y nhìn không ra là thật sự đang khích lệ hay là trào phúng: “Công công xuất thân từ Dạ u cung sao?"
Người của Dạ u cung, đều là những cung nhân có địa vị thấp nhất, xuất thân thấp hèn, không có bất kỳ bối cảnh gì, không có bất kỳ năng khiếu gì hấp dẫn người khác, chỉ tốt hơn các nô lệ phạm tội một chút.
"Phải thì như thế nào?" Cừu Tiểu Bối hất cằm lên đáp lại, nhưng dư quang nơi khóe mắt lại thoáng nhìn thấy Thái tử đang nhìn mình, khí thế vội vàng yếu hẳn đi, quy củ đáp lời: “Ý của nô tài là, trước khi nô tài tiến cung, đã đi theo phụ thân nô tài học được một chút, phụ thân nô tài là đại phu, thích đi ngao du núi sông, tìm kiếm đủ loại thảo dược."
"Thì ra là thế." Phàn Trầm Hề gật gật đầu, mặc dù hắn không hoàn toàn tin, nhưng một câu này của hắn, đủ để Lâm thái y ngừng đặt ra bất kỳ câu hỏi nào.
"Tử Diệc."
"Có thần."
Dường như tâm tình của Phàn Trầm Hề không tệ lắm: "Hôm nay, Tiểu Bối Tử nói hắn muốn xem bệnh cho bổn cung, ngươi cảm thấy thế nào?"
Đương nhiên là Lâm Tử Diệc hiểu rõ tâm tư của Thái tử: "Thần cảm thấy, phụ thân của Bối công công, nếu thật sự như Bối công công nói, đó nhất định là một vị đại phu không tầm thường, bởi vì cái gọi là tiếp thu những ý kiến hữu ích, nếu có thể để nhiều người xem bệnh cho điện hạ, nói không chừng sẽ thật sự có hiệu quả."
"Nếu vậy..." Phàn Trầm Hề vươn tay, đặt ngửa bàn tay lên trên tay vịn, nói với Cừu Tiểu Bối đang giả vờ ngoan ngoãn ở bên cạnh: “Ngươi có thể bắt đầu."
Cừu Tiểu Bối sửng sốt, sau khi kịp phản ứng lại Thái tử có ý gì, nàng kích động siết chặt mười đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay mình để bình ổn lại cảm xúc, đến khi xác định ngón tay sẽ không phát run lên nữa, nàng mới quỳ gối bên cạnh Thái tử, phủ tấm khăn lụa Lý công công đưa cho lên cổ tay của Thái tử.
Chỉ chốc lát sau, mặc dù trên mặt nàng còn bình tĩnh, nhưng hai hàng lông mày lại nhíu lại.
Tình trạng cơ thể Phàn Trầm Hề còn tệ hơn cả nàng nàng dự đoán.
Một năm trước, Thái tử gặp chuyện, hai chân bị thương, về sau chữa lành được vết thương, hai chân lại không thể nào đứng lên được, nghe nói là vũ khí làm Thái tử bị thương lúc trước có tẩm độc, độc tính đã làm tổn thương đến hai chân.
Nhưng nàng bắt mạch xong lại phát hiện, trên người hắn có chứa kịch độc, nhưng độc này tuyệt đối không phải một năm mới có, hẳn là lúc còn rất nhỏ đã bị người hạ một loại độc mãn tính, tích lũy qua thời gian dài, sau này, loại độc tố làm tổn thương hai chân hắn cùng lắm chỉ làm cho loại độc đã tồn tại trong người kia bộc phát ra mà thôi.
Nếu không phải Lâm Tử Diệc vẫn luôn giúp hắn áp chế độc tính, không để cho bộc phát hoàn toàn, chỉ sợ Phàn Trầm Hề đã sớm...