Hai chiếc kích thép đan nhau được mở ra, Cừu Tiểu Bối cúi đầu đi đến bên cạnh Thái tử: "Nô tài tham kiến điện hạ."
"Đã tới rồi, còn trốn làm cái gì?" Phàn Trầm Hề hừ hừ cười: “Muốn làm chuyện xấu gì hả?"
Buổi chiều hầm hừ với mình, giờ ngược lại, cứ như bạn bè đang nói đùa với nhau.
Trách không được mọi người nói hắn âm tình bất định.
Tiểu Bối rụt cổ lại nói: "Không phải ạ, chẳng phải là điện hạ nói không muốn nhìn thấy nô tài sao, nô tài đành phải trốn đi thôi."
Phàn Trầm Hề cười lạnh: "Được, vậy ngươi mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt bổn cung nữa."
Nói xong, lập tức ra hiệu cho người hầu đẩy hắn đi lên phía trước.
Cừu Tiểu Bối vội vàng đuổi theo, mặt dày mày dạn cười nịnh nọt: "Điện hạ, điện hạ, ngài hãy thương lấy tên nô tài đáng thương này, chỉ một ngày không gặp được ngài, nô tài liền ăn không ngon ngủ không yên."
Muốn mãi mãi không phải nhìn thấy nàng nữa, thì nàng còn xem bệnh cho hắn thế nào được? Lúc này, mặt mũi thì đáng giá bao nhiêu đâu chứ.
"Bổn cung lại thấy ngươi ăn ngon ngủ ngon." Thái tử lạnh lùng thoáng liếc mắt, dọa cho Tiểu Bối khẽ run rẩy, vừa vặn lúc này cũng đến trước cửa tẩm cung của Chu Trắc phi, Phàn Trầm Hề không tiếp tục làm khó nàng nữa: “Đi vào cùng đi."
Cừu Tiểu Bối đuổi theo: "Điện hạ, nơi này lại xảy ra chuyện gì sao?"
Editor: Thích Cháo Trắng – Diễn đàn Lê Quý Đôn
"Nếu biết, bổn cung còn tới đây à?"
Đi vào trong tẩm điện, liền có thị vệ đè ép một cung nữ đến trước mặt Phàn Trầm Hề, đầu tóc cung nữ kia rũ xuống rối bời, ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt hoảng hốt, dường như đã nhìn thấy cái gì rất đáng sợ.
"Bẩm điện hạ, chúng thần vừa đến nơi, đã thấy cung nữ này ở trên giường trong tẩm điện của Trắc phi nương nương."
"Không phải ta không phải ta…” Không biết bị câu nào kích thích, cung nữ kia sợ hãi kêu la, nếu không phải bả vai đã bị giữ lại, có lẽ nàng ta đã nhảy dựng lên. “Không phải ta... Nương nương tha mạng, nương nương tha ta..."
Thái tử ra hiệu, thị vệ đánh ngất nàng ta rồi kéo xuống dưới, nhìn tình huống này hẳn là giờ không có cách nào tra hỏi được rồi, phải đợi nàng ta tỉnh táo lại rồi mới tính.
"Ngươi biết nàng ta?"
Cừu Tiểu Bối đang cau mày nhìn cung nữ kia bị lôi đi, thì bất ngờ nghe được Phàn Trầm Hề hỏi, vội vàng khom người trả lời: "Bẩm điện hạ, nàng ta là cung nữ thiếp thân bên người Trắc Phi nương nương, tên là Tiểu Thúy."
"Vậy thì chắc ngươi cũng biết, thời gian trước, Quý phi muốn điều tra hung thủ giết chết cháu gái bà ta, bèn triệu tập hết các cung nhân hầu hạ bên cạnh Chu Trắc phi đi, tự thẩm vấn rõ ràng sau đó mới giao lại cho bên Nội đình ty."
Cừu Tiểu Bối kinh ngạc nhìn hắn, lắc đầu. Nàng vẫn luôn bị giam trong phòng giam ở tầng năm, không rõ còn có ai phải vào trong Nội đình ty nữa.
Lại nói, cũng không phải ai cũng có thể may mắn được như nàng, đi vào trong Nội đình ty rồi còn có thể hoàn hảo bước ra, vậy Tiểu Thúy này, làm sao lại xuất hiện ở đây được nhỉ?
Phàn Trầm Hề cũng không trông mong nàng có thể trả lời được cái gì, tự chuyển động xe lăn đi vào bên trong: "Ngươi nói xem, vừa rồi nàng ta đã thấy cái gì ở nơi này?"
Cừu Tiểu Bối liếc mắt nhìn chiếc giường lớn hơi bừa bộn: "Nô tài không dám nói."
"Ngươi có cái gì mà không dám, nói."
"Nô tài mới cảm thấy, có thể là... quỷ ám."
Người hầu đẩy xe lăn cười xùy một tiếng, lại lập tức vội vàng thu lại vẻ mặt, tiếp tục làm bộ nghiêm túc.
Có thể phục vụ bên cạnh Phàn Trầm Hề, đều không phải là người đứng đắn gì!
Editor: Thích Cháo Trắng – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Phàn Trầm Hề cũng cười: "Cái chín năm giáo dục bắt buộc gì đó của ngươi, dạy cho ngươi mấy chuyện quỷ quái bậc này hả?"
Mặt Tiểu Bối ửng hồng, quẫn bách nói: "Điện hạ..."
"Ha ha, được được, đã như vậy, thế thì làm phiền Tiểu Bối Tử, giúp bổn cung tóm lấy con quỷ này đi."
Cừu Tiểu Bối: "..."
"Ừm? Có vấn đề gì?"
"Không có, thưa điện hạ."
Phàn Trầm Hề không tiếp tục ở lại trong tẩm cung này thêm nữa, chỉ nhìn qua hai lần, đã bao quát được toàn bộ tẩm điện một lượt, lập tức chuẩn bị rời đi.
Nơi này, hắn đã sớm sai người âm thầm canh chừng, cung nữ Tiểu Thúy này vụng trộm đi vào hắn đã sớm biết, nhưng kỳ quái là...