Thái tử điện hạ vừa nói, vừa vỗ tay vào thân bình hoa, chiếc bình bay ra ngoài, an an ổn ổn đặt ở trên kệ.
Rõ ràng là ban thưởng, nhưng sao trong lòng nàng lại có cảm giác bị uy hiếp vậy nhỉ?
Chỉ có điều, Cừu Tiểu Bối quỳ trên mặt đất, vẫn đánh bạo hỏi: "Có phải nô tài muốn cái gì cũng được không ạ?"
Lời này, do một tên nô tài nói ra thật đúng là hỗn xược, nhưng Phàn Trầm Hề lại vẫn cười cười đáp: "Ngươi nói xem."
Can đảm trong lòng Tiểu Bối lại dâng cao thêm một bậc: "Nô tài muốn, xin ngài tin tưởng nô tài nhiều hơn một chút."
Toàn bộ đại sảnh đột nhiên trở nên yên lặng lại, mặc dù lúc trước cung nhân đứng hầu ở bên cạnh không nói chuyện, nhưng lúc này, bọn họ cũng bị dọa đến độ ngay cả thở cũng không dám, Lý công công càng cúi thấp người, hơi căng thẳng.
Phàn Trầm Hề ngược lại tỏ vẻ không hề ngạc nhiên, còn rất thân thiết hỏi nàng: "Ngươi muốn bổn cung, tin tưởng ngươi hơn thế nào?"
Tiểu Bối cảm thấy hơi lạnh, nhưng nàng vẫn nói một hơi: "Nô tài muốn xin ngài cho phép, để nô tài giúp ngài chữa bệnh."
Tất cả cung nhân thi nhau quỳ xuống, Phàn Trầm Hề ngồi trên xe lăn, trong nụ cười lạnh nhạt kia hoàn toàn nhìn không ra suy nghĩ của hắn, hắn chỉ dừng lại một chút, rất khách khí hỏi: "Ồ? Nhìn không ra, ngươi còn biết y thuật?"
"Nô tài chỉ là hơi biết một hai, nhưng nô tài, có thể làm thuốc, có lẽ... Có lẽ có thể đến giúp điện hạ."
Phàn Trầm Hề gật đầu tỏ ý đã hiểu, lập tức ngoắc tay với nàng, muốn nàng tới gần một chút, Cừu Tiểu Bối vừa quỳ vừa lết đến trước mặt hắn, không nghĩ, một khắc trước Thái tử còn ôn hòa hỏi thăm, giờ lại bỗng nhiên ra tay bóp cổ nàng, nhấc nàng lên cao, chỉ có mu bàn chân là còn uốn lượn trên mặt đất.
"Ngươi coi bổn cung là cái gì, hả?"
Cừu Tiểu Bối nhìn vào hắn, trong mắt có một chút ẩm ướt, miễn cưỡng được nàng giữ cho không rơi xuống, nói: "Mong, điện hạ, thành toàn..."
Hắn lắc đầu cười, sau khi thu hồi hết ý cười, trong mắt tràn đầy vẻ u ám: "Thành toàn cái gì, cho ngươi đi chết sao?"
"Điện, điện hạ..."
Đôi mắt khẩn cầu, muốn khóc mà không khóc kia thật làm cho người tức giận… nghĩ như vậy, Phàn Trầm Hề lại rất muốn tiếp tục gia tăng sức lực, bóp chết tiểu thái giám này cho rồi, nhưng cuối cùng lại vẫn buông lỏng tay ra, vung tay ném nàng xuống đất.
Còn hắn, vừa rồi trên mặt vẫn còn mây đen dày đặc, lúc này đã thành vạn dặm yêu thương: "Không phải chỉ là kiểm tra thân thể sao, bổn cung đồng ý."
"Điện hạ!" Lý công công kinh hoảng hô lên, thân thể của Thái tử điện hạ sao có thể để cho một tên tiểu thái giám kiểm tra, lỡ như hắn ta làm ra chuyện gì với Thái tử thì...
Phàn Trầm Hề ngăn cản Lý công công định khuyên nhủ, tiếp tục nói với Bối công công: "Nhưng ngươi phải biết, cho dù là thái y của Thái y viện, cũng chỉ có Lâm thái y có tư cách xem bệnh cho bổn cung, ngươi muốn lấy được cái đặc quyền này, vậy thì phải đánh đổi khá nhiều đấy."
Cừu Tiểu Bối chống người bò dậy, quỳ trước mặt hắn, cố gắng kiềm lại cơn ho khan đang muốn trào lên: "Nô tài tình nguyện trả bất cứ giá nào."
Phàn Trầm Hề nhìn thật kỹ người đang quỳ rạp dưới chân mình lúc này. Một người trông có vẻ yếu ớt không chịu nổi một kích, có thể trở về từ Nội đình ty mà tất cả mọi người đều khiếp sợ, phải nói là rất có bản lĩnh, nhưng lại có thể cam tâm tình nguyện quỳ trước mặt hắn, hèn mọn, yếu ớt, lại liều mình không để ý sống chết chỉ vì muốn xem bệnh cho hắn.
Rốt cuộc thì kẻ này đang toan tính điều gì, muốn mượn cơ hội tiếp xúc gần để xuống tay với hắn ư?
Nàng đã là nội thị công công, lúc nào cũng hầu hạ, có rất nhiều cơ hội, làm chuyện mạo hiểm như vậy để làm gì?
Hắn hơi cong khóe miệng, có chút tà ác nói: "Cái giá phải trả chính là, trong vòng năm ngày, bổn cung muốn thấy hiệu quả trị liệu của ngươi, nếu không, ngươi hiểu rồi đấy."
Cái giá phải trả này gần như là muốn nàng mất mạng rồi còn gì. Bởi vì dù là Lâm thái y có y thuật cao minh, cũng không thể làm gì với tình trạng bây giờ của hắn, cứ cho là Cừu Tiểu Bối có bí thuật nào đó, thì há có thể nhìn thấy hiệu quả trong vòng năm ngày ư.
"Bây giờ ngươi từ bỏ vẫn còn kịp. Bổn cung cho phép ngươi chọn cách ban thưởng khác."
Cừu Tiểu Bối kiên định dập đầu sát đất: "Nô tài nhất định sẽ dốc hết toàn lực."
Không hiểu sao Phàn Trầm Hề lại cảm thấy tức giận, lại cũng không hiểu vì sao lại có lửa giận này, nàng vội vã muốn đi tìm chết, thì cứ để nàng đi chết là được rồi.
Hắn tức giận chuyển động xe lăn quay lưng lại, không cho người hầu bên cạnh giúp đẩy vào trong: "Vậy thì cút đi, hiện tại bổn cung không muốn nhìn thấy ngươi."
"Nô tài cáo lui."
Cừu Tiểu Bối bò ra bên ngoài một đoạn mới đứng dậy, sau khi ra khỏi cửa điện, thì đi về phía phòng của mình, bên cạnh còn có một tên thái giám đi theo.
Hiện giờ nàng đã là hàng tứ phẩm nội thị công công, đương nhiên có thái giám hầu hạ nàng.
"Bối công công, ngài thật là không tầm thường." Thái giám Tiểu An Tử thấy không có người bên ngoài, liền vỗ mông ngựa nịnh nọt: “Đổi lại là nô tài, đối mặt với điện hạ, đã sớm bị dọa chết rồi."
Cừu Tiểu Bối không đáp lời, chỉ cắm cúi bước đi.
"Ngài còn mới trở về từ Nội đình ty nữa, nô tài nghe nói, chỗ kia rất đáng sợ, nhưng ngài lại có bản lĩnh chỉ đi dạo chơi một vòng liền trở lại."
Cũng không phải không tầm thường nha.
Cừu Tiểu Bối cười khổ, cho dù ai thì cũng chỉ thấy nàng sạch sẽ đi vào rồi sạch sẽ đi ra, cho là nàng rất lợi hại. Nhưng họ lại không biết, sự tra tấn mà nàng phải chịu đựng ở Nội đình ty, lại không phải là nối đau trên da thịt, ba ngày u ám, ai có thể hiểu được, nàng làm thế nào để chống chịu được oan hồn oán khí dày đặc vây quanh.
"Ngươi đừng đi theo ta nữa, đi lấy cho ta chút đồ ăn đi." Sờ sờ bụng, nàng không thể để bé con trong bụng mình bị đói được, đây chính là bùa hộ thân của nàng đấy.
"Ài ài, nô tài đi ngay đây ạ."
Cơm nước xong xuôi, đi lại một chút cho dễ tiêu hóa, lại sai Tiểu An tử chuẩn bị một thùng nước, sau khi tắm, nàng mơ mơ màng màng nằm nghỉ trên giường.
Muốn nói nơi nào làm cho nàng chán ghét nhất, thì chính là nơi âm khí cực nặng nề như Nội đình ty, còn nơi làm cho nàng vui vẻ nhất, chính là gian phòng ở ngay gần phòng của Phàn Trầm Hề.
Long khí, có thể phá tan tất cả tà ma trên thế gian, trong số tất cả hoàng tử, Phàn Trầm Hề là người có Long khí nặng nhất, ngay cả đương kim Thánh thượng cũng không sánh nổi, cho nên, đúng lúc này phát hiện nàng mang thai nên Thái tử để mắt tới, hắn còn cho người sắp xếp một gian phòng gần với chính điện của mình nhất, nàng không biết đã vui mừng biết bao nhiêu.
Khấp khởi mừng thầm, nàng sờ sờ bụng mình, ba ngày ngủ không ngon giấc, đêm nay rốt cục có thể ngủ thật ngon rồi.
Ý nghĩ thì tốt đẹp như thế, nhưng không nghĩ tới đến nửa đêm, lại bị tiếng rít gào chói tai vang lên làm cho tỉnh lại.
Cừu Tiểu Bối lập tức xoay người ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ. Nàng đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, cau mày: Suýt nữa thì quên mất, kẻ cầm đầu khiến cho nàng phải vào Nội đình ty.
Nàng nhảy luôn ra từ cửa sổ, tránh né những người khác, chạy tới tẩm cung của Chu Trắc phi.
Lúc nàng đến nơi, ở đây đã bị mấy thị vệ vây quanh, nàng trốn trong bụi hoa, vụng trộm nhìn về phía kia.
Đại khái không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, nên ở đây chỉ đặt mấy cái đèn lồng có thể soi mặt, tất cả những cung nhân khác đều không được phép tới gần, ngoại trừ hai tiếng thét lên lúc mới đầu kia, bây giờ tẩm cung của Chu Trắc phi vô cùng yên tĩnh.
Đêm khuya thế này, lại vừa mới chết người, lập tức trở nên âm u đáng sợ.
Thái tử ngồi trên xe lăn được đẩy đi vào trong, bỗng nhiên, hắn bảo người hầu sau lưng dừng lại, nhìn về phía nàng đang trốn: "Ở kia lén lén lút lút làm cái gì?"
Cừu Tiểu Bối rụt cổ lại, biết mình đã bị phát hiện, chỉ có thể đứng thẳng người, ngẩng đầu chui ra ngoài.
Vừa đứng lên, liền có thị vệ vung hai cây kích bằng thép đan chéo nhau chắn trước mặt nàng.
"Để hắn ta vào."