"Cách này, cách này có thể được không?" Trương đại nhân do dự, hiện tại hắn đã cưới một bà vợ chẳng khác nào cọp cái, nhà mẹ đẻ lại có gia thế, hắn lấy bài vị của người vợ cả đã chết, tùy ý chôn ở bên ngoài về. Lại đưa về đặt trong từ đường, không phải là đánh vào mặt của bà ta sao, nhất định bà ta sẽ làm ầm lên với mình đến cùng.
"Vâng, vâng…." Ngục tốt cũng mang vẻ mặt đau khổ, tới nơi này làm sai dịch, chẳng phải cầu chút điểm tốt ư.
Cừu Tiểu Bối dùng vải bố lau sạch sẽ dầu mỡ dính tay, sau đó lại chống tay lên ván giường, liếc nhìn ba gã nam nhân vì tư lợi này: "Dù sao phương pháp ta cũng đã nói cho các người biết rồi, làm thế nào vẫn là phải xem bản thân các người, là lựa chọn từ bỏ một chút lợi ích, hay là lựa chọn mạng của mình, kia là chuyện của các người thôi."
Trương đại nhân giật mình: "Sẽ… thật sẽ mất mạng sao?"
Cừu Tiểu Bối cười mà như không cười: "Tự ngài cảm thấy thế nào?" Nếu như đã không có điểm nào nguy hiểm đến tính mạng của bọn họ, làm gì bọn họ chịu chạy tới xin giúp đỡ từ nàng?
"Được rồi, nói ta cũng đã nói đến đủ rõ ràng, các người đi thôi, đừng cản trở ta nghỉ ngơi."
Nàng ngáp một cái thật to.
Trương đại nhân không thể không buồn rầu mang theo hai người thủ hạ tạm thời rời đi. Cừu Tiểu Bối nhìn cửa nhà lao đóng lại, cười nhạo.
Làm chuyện ác còn muốn có thể thoát được trách nhiệm?
Chờ xem, trò hay còn ở phía sau cơ.
"Ha ha, thật có ý tứ, rất lâu rồi không thấy được chuyện thú vị như vậy."
Đột nhiên xuất hiện giọng nói, khiến cho Tiểu Bối lập tức ngồi thẳng người: "Ai?"
Mới vừa rồi, giọng nói kia...
Cừu Tiểu Bối đứng dậy đầy cảnh giác, nhìn bốn phía xung quanh.
"Nha đầu, nhìn đi đâu, ta ở đây."
Cừu Tiểu Bối nhíu mày lại, gọi nàng là "Nha đầu"?
Ở trong nhà giam này, ngoại trừ cửa phòng giam, thì đối diện với cửa phòng giam chính là tường đá, hai bên có mành che, Cừu Tiểu Bối đi về phía bên trái, xốc vải mành lên.
Phía sau tấm mành cũng là một bức tường, nhưng bên trong tường có một cái cửa sổ tròn, đứng ở phía trước cửa sổ, nàng nhìn thấy bên trong phòng giam sát vách, có một nam tử mặc áo đỏ đang ngồi.
...
Phàn Ngũ trực tiếp báo cáo với Thái tử điện hạ kết quả điều tra cái chết của Chu Trắc phi.
"... Chu Trắc phi có người tình bí mật, tạm thời vẫn chưa tra ra được người này là ai, nhưng có thể khẳng định là, người tình bí mật này nhất định có địa vị không hề thấp trong cung, hơn nữa hắn cũng không phải là người của Chu Quý phi. Rất có thể chính là kẻ này phái người đi giết Chu Trắc phi, mới có thể khiến cho hiện trường không hề có một chút vết tích giãy giụa nào, khiến Chu Trắc phi ngoan ngoãn mắc lừa mà mất mạng."
Phàn Ngũ nhiều lần nói tời ba từ Chu Trắc phi, tựa như đây chỉ là một vụ án giết người bình thường trong cung, không có bất kỳ cái gì cấm kỵ hoặc kính trọng, thậm chí khi nhắc tới kẻ cho Thái tử đội nón xanh, cũng không hề chấn động.
Thân là thủ hạ tâm phúc của Thái tử, hắn rất rõ ràng, đối với Thái tử mà nói, cái người gọi là Chu Trắc phi kia cũng chỉ là một quân cờ mà kẻ địch sắp đặt ở bên cạnh mình mà thôi.
"Khám nghiệm thi thể của Chu Trắc phi phát hiện được, nàng ta chính là bị đâm một đao trúng tim mà mất mạng, không hề có vết thương nào khác, cũng không hề bị trúng độc."
Phàn Trầm Hề gõ ngón tay lên tay vịn một cái, nói: "Phía bên Chu Quý phi điều tra thế nào rồi?"
Phàn Ngũ hiển nhiên là khinh thường: "Vẫn còn đang tra hỏi mấy cung nhân bên cạnh Chu Trắc phi, hung thủ vẫn có chút bản lĩnh, chỉ dựa vào mấy kẻ ngốc kia, chỉ sợ rất khó tìm ra được manh mối hữu dụng."
"Phải vậy không.” Phàn Trầm Hề hứng thú cười: “Vậy ngươi liên len lén tiết lộ cho bọn hắn biết những gì ngươi tra được đi."
"Điện hạ, cái này... là vì sao?"
"Ngươi chỉ cần làm theo là được, nhớ kỹ, chuyện liên quan tới tình nhân của Chu Trắc phi, dẫn thêm mấy người tới, để chính bọn họ tự cắn nhau." Giết Chu Trắc phi, không phải là vì muốn gây ra mâu thuẫn giữa hắn và Chu Quý phi sao, vậy hắn liền quấy cho vũng nước này càng đục thêm, vở diễn này đã bắt đầu như thế, sao có thể tùy tiện kết thúc được.