Nếu vách núi đá cứng rắn là thế mà cũng phải chịu bị rơi lả tả thì một con người nhỏ nhoi cô độc và là một đứa bé nữa thì làm sao chi trì nổi dưới cơn mưa gió phủ phàng này? Một bóng người đơn độc? Phải ! Khi tia chớp kế đó lóe rạch tung bầu trời đêm, dưới ánh sáng bạc trắng của tia chớp đúng là có một bóng người đơn độc đang lầm lũi bước đi và đang cố vượt qua một trong những khoảng lư bằng hiếm hoi vừa nói.
Là một đứa bé? Điều này đương nhiên là đúng. Vì bóng người đơn độc đó, với vóc dáng nhỏ bé, y phục lam lũ đến rách nát để lộ một vài chỗ da thịt trắng non nớt, đó không thể là nữ nhân, vì một nữ nhân không thể nào can tâm chịu phơi bày da thịt trong bất kỳ hoàn cảnh nào, và không là người lớn tuổi, bóng người đơn độc đang lầm lũi giữa cơn giông bão, chắc chắn phải là một đứa bé, một tiểu oa nhi tứ cố vô thân. Cậu bé họ Viên, chỉ là một tiểu oa nhi nhưng đã gặp quá nhiều điều trắc trở, hắn muốn hoặc chấm dứt số mệnh, hoặc đổi mệnh! Liệu ông trời có đứng về phía hắn.. Mời các bạn cùng đón đọc truyện Thạch Phong Thành.
Bình luận truyện