Gởi vợ con, anh hùng rời bản xứ
Thấy khác thường, Lý Bình nổi tâm nghi
Mã Tịnh vừa múa bài giản xong, bên ngoài có tiếng khen:
- Giỏi quá!
Mã Tịnh ngó thấy một vị Hòa thượng già, mặt như trăng rằm, mình mặt tăng y màu thẫm, cầm xâu chuỗi 108 hạt. Mã Tịnh vừa thấy người này, mặt màybiến sắc, vội quăng cặp giản, chạy ra quỳ xuống, thưa:
- Tại mấy vị ấy năn nỉ quá!
Trong lúc đó, mọi người nhốn nháo hỏi:
- Ủa, Mã đại gia chạy đi đâu kìa?
Lý Bình thấy vậy nói:
- Chà không xong rồi, thúc phụ của anh Mã Tịnh đã về rồi đấy!
Hòa thượng vừa mới tới chính là Thiên lý độc hành Mã Nguyên Chương. Ông ấy đi du phương mới về, vào nhà hỏi chị dâu:
- Mã Tịnh đi đâu rồi?
Vợ Mã Tịnh là Hà thị nói:
- Có người mời đi luyện võ rồi.
Mã Nguyên Chương nghe đáp, đùng đùng nổi giận nói:
- Cha chả, cái thằng này! Họ Mã nhà ta ở đây bao nhiêu năm không ai biếtnhà ta là giặc; bộ nó sợ người ta không biết hay sao mà đi rêu rao vậykìa? Ta phải đi kiếm nói mới được.
Dự định đến miếu Tam Hoàng kêu Mã Tịnh về, ngặt trước mặt mọi người kêu gọi e sợ bất tiện Mã NguyênChương bèn cất tiếng cười nhạt. Mã Tịnh nghe thấy vội vàng chạy ra, đếntrước thúc phụ, dập đầu thi lễ. Mã Nguyên Chương chẳng nói chẳng rằngquay gót trở về nhà. Về đến trong nhà mới nói:
- Này Mã Tịnh!Ngươi không biết giữ gìn chút nào hết! Họ Mã nhà ta ở tại Tiểu NguyệtĐồn bao nhiêu năm mà có ai biết chúng ta thuộc giới lục lâm bao giờ đâu? Sao ngươi lại luyện võ khoe khoang trước mọi người như thế?
Mã Tịnh thưa:
- Thưa thúc phụ, tại lão nhân gia chưa rõ, việc này là do nghĩa đệ củacon là Lý Bình năn nỉ thỉnh mời để khỏi mất sĩ diện của chú ấy.
Nói rồi bèn đem sự việc vừa rồi thuật lại. Mã Nguyên Chương nghe qua mới vỡ lẽ, bèn nói:
- Từ nay về sau không nên đi luyện tập với bọn ấy nữa!
Mã Tịnh vâng dạ. Hai chú cháu cùng vầy tiệc rượu. Mã Nguyên Chương nói:
- Ngày mai ta phải đi phỏng đạo du phương, việc chùa Tỳ Lô sẽ giao chohai sư đệ con là Cao Khánh và Châu Lan. Nếu họ không có tiền chi dụnghàng ngày thì con chu cấp cho họ nhé.
Hôm sau, Mã Nguyên Chươnglại đi du phương, Mã Tịnh ở nhà hầu hạ mẹ già. Thấy mẹ bệnh mỗi ngày một nặng thêm, Mã Tịnh bèn nghĩ: "Năm nay trong nhà không có tiền dư, rủiro mẹ có mệnh hệ nào, mình phải làm sao đây? Lại còn phải chu cấp chochùa Tỳ Lô nữa? Định đi làm ăn xa một chuyến, ngặt nỗi trong nhà chẳngcó ai coi sóc đây. Muốn kiếm một số tiền kha khá để phòng việc cần thiết thì việc nhà phải nhờ Lý Bình coi sóc giùm mới được".
Nghĩ rồi,hôm sau Mã Tịnh đi thẳng đến quán rượu của Lý Bình. Vừa đến cửa ngõ, LýBình ở trong nhà chạy ra rước vào phòng chưởng quỹ. Mã Tịnh nhìn thấy Lý An nằm trên giường ho sù sụ không thôi. Mã Tịnh hỏi:
- Nhị đệ chưa khá à?
- Bệnh của chú ấy trầm trọng lắm. Đã mời nhiều thầy thuốc rồi mà cũng không thấy bớt.
- Phải rước thầy thuốc cao minh điều trị gấp cho chú ấy mới được! Hôm nay ta đến tìm hiền đệ là vì một việc này. Ta muốn nhờ hiền đệ một việc. Ta định đi xa một chuyến mà trong nhà mẹ già bệnh hoạn, chị dâu hiền đệyếu không coi xuể việc nhà. Sau khi ta đi rồi, mai chiều rảnh việc hiềnđệ ghé qua coi việc nhà giùm tạ Gặp lúc thiếu tiền chi dụng thì hiền đệcứng tạm cho ta, lúc về bao nhiêu xin hoàn lại cho hiền đệ.
- Anh đã xem tôi như là em út, cần gì phải nói đến chuyện hoàn lại. Huynhtrưởng không phải dặn dò, tiểu đệ cũng phải cố gắng làm tròn bổn phận.Anh định chừng nào đi?
- Ta định ngày mai khởi hành.
- Nếu ngày mai anh đi thì ngày mốt tôi sẽ đến nhà anh. Mỗi ngày tôi sẽ đemcho lão thái thái hai điếu tiền chi dụng; nếu có việc gì cần thêm, chỉcần tẩu tẩu bảo cho biết, tôi sẽ đem tới ngaỵ Thời gian lâu quá tôikhông hứa chắc, chớ năm, ba tháng tôi có thể tạm ứng được.
- Thế thì tốt quá! Ta xin kiếu về để sửa soạn khởi hành.
Mã Tịnh về nhà thu thập hành lý, bảo với Hà thị:
- Sau khi ta đi rồi, chú Lý Bình có đến đưa tiền, nàng cứ nhận lấy. Ta đã có dặn kỹ chú ấy rồi. Nếu có cần thêm điều chi cứ hỏi mượn Lý Bình, tavề sẽ trả lại cho chú ấy. Ta đi chuyến này lâu lắm khoảng hai tháng, ítnhất là 40 ngày ta sẽ trở về. Hàng xóm có hỏi thăm ta, bảo với họ là tađi thu thuến nhé!
Dặn dò xong, hôm sau Mã Tịnh khở hành.
Qua hôm sau, Lý Bình nghĩ rằng: "Mã đại ca phó thác việc nhà cho ta, taphải qua coi ngó mới được". Nghĩ rồi bèn giao việc quán cho phổ ky, cầmtheo 2 điếu tiền đi sang nhà Mã Tịnh. Còn cách không xa, Lý Bình thấy có một người đàn bà từ trong nhà Mã Tịnh đi ra, nhìn kỹ chính là Hà thị.Hà thị hôm ấy ăn mặc rất sang trọng, sửa soạn rất đẹp đẽ. Lý Bình nghĩthầm: "Mã đại ca ta ở nhà, gia pháp rất nghiêm, bình thường đàn bà congái không bao giờ ra cửa lớn; hôm nay đại ca ta mới vừa đi khỏi lại xảyra có chuyện lộn xộn như thế này? E có duyên cớ chi đây? Ta phải vào gặp lão thái thái để hỏi thăm việc này mới được".
Nghĩ rồi, Lý Bình sửa soạn đi tới trước, kế nghe sau lưng có người gọi:
- Lý đại gia!
Lý Bình ngó lại thì là một tên phổ ky trong quán. Lý Bình hỏi:
- Có việc gì thế?
- Trong phố có người tìm ông.
Lý Bình phải quay về. Người đến tìm là Dương Vạn Niên ở tiệm bán áo quan. Gặp Lý Bình, Dương Vạn Niên nói:
- Lý đại gia, tôi đợi ông cả buổi này. Hồi lúc đầu mướn nhà có ông làngười đứng làm chứng, khi làm giấy tờ có điều khoản được quyền lấy lạichớ không trừ tiền thế chân. Bây giờ chủ nhà lấy nhà lại cho người khácmướn, lờ luôn tiền thế chân của tôi nữa. Họ lấy lại cũng không được, vìtôi mở tiệm, họ phải đền tiền tổn thất cho tôi. Nếu không, nội vụ phảiđưa lên quan thôi!
- Dương đại ca, anh đừng nóng nảy vội, hãy vềlo việc buôn bán đi. Để tôi tìm chủ nhà thương lượng với họ. Phàm việcgì cũng phải có tình có lý mới được.
Lý Bình lập tức tìm chủ nhàphân giải. Công việc ổn thỏa thì trời đã sụp tối. Lý Bình nghĩ: "Thôi,ngày mai mình hãy đến nhà anh Mã Tịnh vậy!".
Hôm sau Lý Bình giắt mấy điếu tiền theo, trước khi đi dặn dò phổ ky:
- Mi ở nhà coi chừng tửu quán cho cẩn thận, ta đi lại nhà Mã đại gia một chút.
Lý Bình vừa đến ngã tư, dòm sang thấy đôi cánh cửa cổng nhà Mã Tịnh mở ra, Hà thị áo quần lòe loẹt lại đi về hướng thôn Đông. Lý Bình bước nhanhlên mấy bước, dự tính đón đầu Hà thị để hỏi mà thấy Hà thị đi mau quá đã đến khúc quanh rồi. Lý Bình nghĩ lại: "Ta đến hỏi lão thái thái xem chị ấy đi đâu cho biết?".
Đến trước cổng nhà Mã Tịnh, Lý Bình định đưa tay gõ cửa thì đằng kia một phổ ky nhỏ chạy tới thở hổn hển:
- Lý đại gia, Lý đại gia! Không xong rồi! Ông hãy về quán ngay mới được!Có một thằng cha bợm rượu vào trong quán ăn uống rồi gây sự đánh nhauvới người bàn gần. Cha đó cầu bầu rượu đập lỗ đầu người kia, không biếtchết sống ra sao nữa! Quan địa phương đi vắng, ông phải về gấp mà coi.
Lý Bình không còn cách nào hơn là phải về quán rượu. Quả nhiên có hai tênbợm rượu, nhân nói chuyện mích lòng rồi đánh nhau, trong đó có một người cùng phố. Mọi người cùng xúm lại khuyên can, lộn xộn hết cả buổi mớiêm, khỏi phải đưa tới quan. Xong việc thì trời đã chiều tối. Lý Bình tựnhủ: "Ngày nay cũng lại không đi được, thôi thì ngày mai vậy!".
Ngày hôm sau, việc của quán xong thì đã đứng bóng, Lý Bình bèn bỏ theo mấyđiếu tiền đi ra khỏi quán. Vừa đến ngã tư, Lý Bình thấy Hà thị đã tớiđầu thôn Đông rồi. Lý Bình nghĩ thầm: "Lạ này! Mã đại ca của mình khôngcó ở nhà, vợ ảnh ba ngày liên tiếp chưng dọn se sua đi ra cửa, e rằngtrong đó có tình tiếp chi đây".
Rồi lại nghĩ: "Không xong rồi!Điệu này chồng vừa đi khỏi, vợ sanh lang, con bất hiếu! Ta không nên đến đó thì hơn! Thảng như vợ ảnh gặp mình nói ra những lời trây trúa vôliêm sỉ, mình làm sao thuận tình làm chuyện thương thiên bại lý được?Mình cùng với Mã đại ca là bạn bè tri kỷ, mình quyết không thể làm việcvô lễ ấy được! Còn như mình không thuận tình, vợ ảnh xấu hổ quá thànhgiận. Chừng Mã đại ca trở về, vợ ảnh nói mình tới nhà dắt bầy dê theo.Mã đại ca thế nào lại không nghe theo lời ỏn thót đó!".
Ngẩn ngơmột hồi rồi thở dài một tiếng: "Đáng tiếc, Mã đại ca của ta là một vịanh hùng lại gặp nhằm người vợ trắc nết như thế!". Rồi Lý Bình tự bảo:"Tại sao mình không đến chờ ở đầu thôn Đông xem chị ấy chừng nào về?".Nghĩ rồi bèn đi thẳng đến đầu thôn Đông, chờ đến quá canh hai mà chẳngthấy Hà thị trở về, Lý Bình bèn quay về quán rượu. Từ đó, để tránh sựhiềm nghi, Lý Bình không đến nhà Mã Tịnh nữa.
Thì giờ thấm thoát, ngày tháng như thoi đưa, không mấy chốc mà đã hai tháng. Mã Tịnh ra đichuyến này trúng lớn, gặp phải cháu của La tướng đi trấn nhiệm Thái thúbên ngoài, đồ đạc đem theo lỉnh kỉnh. Mã Tịnh đón đường lột sạch chấtđầy túi đem đi. Trên đường về, Mã Tịnh lấy ra một số vàng bạc tế nhuyễnbán đổi một số thổ sản chất lên lưng lừa trở về. Đến Tiểu Nguyệt Đồn, Mã Tịnh cho chất hàng hóa vào kho rồi vào thăm lão thái thái, thấy bệnh mẹ vẫn trầm trọng như cũ. Hà thị thấy chồng trở về nhà lật đật lo chuẩn bị trà nước cơm rượu điểm tâm. Mã Tịnh hỏi:
- Nương tử, từ hôm tađi đến nay, Lý Bình hiền đệ có đưa tiền đến nhà cho ta xài không? Có đến nhà ta không và đến trước sau mấy lần?
Hà thị nghe nói, đáp:
- Ông bạn của anh tốt quá! Từ hôm anh ta đi tới giờ chưa tới đây lần nàohết, cũng không có đưa một đồng nào cả. Tôi may có mấy lượng bạc để dành đem ra sử dụng. Anh ta chỉ ở nhà uống rượu tì tì thôi! Thật là người vô ơn phụ nghĩa chẳng ai bằng! Mã Tịnh nghe nói, trong lòng rất là bấtbình. Ăn cơm xong, Mã Tịnh lựa ra ít món lễ vật, nói:
- Để ta đem lễ vật này tặng Lý Bình, xem khi gặp ta, Lý Bình nói sao cho biết?
Nói rồi ra cửa đến thẳng quán rượu của Lý Bình. Tới nới, Mã Tịnh hỏi:
- Này phổ ky, chưởng quỹ của chú có ở nhà không?
- Dạ có đang ở nhà trong.
Mã Tịnh bèn đi thẳng vào trong. Lý Bình thấy Mã Tịnh đến, lật đật ranghênh tiếp. Mã Tịnh vốn là người đại trượng phu, mặt không đổi sắc,cười hề hề nói:
- Này hiền đệ, ta đem đến biếu hiền đệ ít món ăn chơi, toàn là mấy thứ hiền đệ ưa thích đó.
- Huynh trưởng tối với em quá, xin mời vào bên trong ngồi.
Sau khi nhận lễ vật xong, hai người vào bên trong ngồi. Ngồi một ngồi lâu mà Lý Bình chẳng mở lời nào. Mã Tịnh hỏi:
- Hiền đệ lúc này buôn bán có khá không?
- Ế ẩm quá, chắc là phải đóng cửa thôi!
- Còn nhị đệ có khá không?
- Sắp chết đến nơi rồi.
Đáp xong, Lý Bình lặng thinh hồi lâu mới nói:
- Này Mã đại ca! Tôi có một câu chuyện muốn nói với anh, mà nói ra sợ mất tình anh em giữa chúng tạ Có ý muốn nói với anh mà khó mở miệng ra lời!
- Hiền đệ có việc gì khó nói dữ vậy? Cứ nói cho ta nghe đi!
Lý Bình bèn thong thả thuật lại những việc mình chứng kiến đã quạ Mã Tịnhnghe nói đùng đùng nổi giận, khí tức cành hông, muốn trở về nhà hỏi chora lẽ.