Lôi, Trần ra sức giết thủy khấu
Yêu đạo thi pháp đánh quan binh
Ngũ phương thái tuế Tôn Khuê nghe báo có quan binh tiến đánh Ngọa Ngưu Ky,lập tức phân phối thủ hạ thủy binh lâu la, điều động đội ngũ lên 50chiến thuyền dàn thành hàng ngang, giong cờ phất phớt. Ngay chính giữa,một cột cờ lớn cao hơn ba trượng, trên đầu cột tròn, hình một con nhạnlửa đang vỗ cánh, dây chằng hình rít buộc những linh đồng lắc lư loongcoong theo gió. Lá cờ trắng chữ đen rành rành bốn chữ "Tam quân Tưlệnh'. Ngay chính giữa cờ chễm chệ một chữ "Tôn" thật lớn, phía sau mộtchữ "soái" lồ lộ. Tôn Khuê tay cầm câu liêm thương ba nhánh, đầu đội mũda cá rẽ nước có niềng nhật nguyệt, áo quần lội nước bằng vải dầu, mặtnhư ngịc tía, trong tía hửng hồng, mày to mắt lớn, dưới cầm một bộ râuquai nón hoa râm lòa xòa trước ngực, thiệt là oai phong lẫm lẫm, tướngmạo đường đường. Trên thuyền quan quân đối diện, đội ngũ chỉnh tề, ngaychính giữa một cây cờ lớn trên đề chữ "Lục" thật tọ Phía sau là quan Tri phủ Cố Quốc Chương, phía trước là ông Hòa thượng kiếc. Ngũ phương tháituế hỏi thủ hạ:
- Có ai tới trước bắt lấy quan Tri phủ Cố Quốc Chương kết thúc tánh mạng hắn cho ta không?
Nói chưa xong, ở bên ngoài có người ứng tiếng:
- Để tôi đi cho!
Tôn Khuê nhìn lại, người ấy chính là Phiên lãng quỷ Vương Liên, trong taycầm cây câu liêm thương ba nghạnh, nhảy ra trước thuyền. Vương Liên đứng trước mũi thuyền nói to:
- Tên tiểu bối nào muốn chết ra đây!
Binh mã Đô giám Lục Trung nhìn thấy tên giặc này mình cao tám thước, tamđình nở rộng, trên đầu đội mũ da cá rẽ nước có vòng nhật nguyệt, mìnhmặc bộ áo quần lội nước bằng vải dầu, mặt như thoa dầu, cặp chân màykiếm trên đôi mắt ba góc, chiếc mũi chim ưng nối liền với vầng trán đầyvết nhăn, hung tựa ôn thần, mạnh như thái tuế, với cây câu liêm thươngba nghạnh trên tay, Lục Trung hỏi:
- Các ngươi ai ra trước bắt tên giặc này lập công đầu coi nào?
Vị Thừa tín võ công lang tên là Vương Văn Ngọc ở kế bên nói:
- Đại nhân không cần ra sức, để ti chức ra cho.
Vương Văn Ngọc vừa định rút dao nhảy ra thì Tế Điên nói:
- Khoan đã! Những tên giặc này là hạng giang dương đại đạo, võ nghệ xuấtchúng, bản lãnh cao cường, Vương lão gia đi ra cũng chưa chắc bắt đượcchúng đâu, còn e có điều luống cuống nữa.
Lục Trung nói:
- Theo ý Thánh tăng thì phải làm sao? Bọn giặc này dám đường đường đánhtrống, chánh chánh giong cờ chống cự quan binh, để vậy được à?
Tế Điên nói:
- Trần Lượng, con hãy đi ra kết thúc tính mạng của tên giặc này để phấn khởi lòng quân.
Thánh thủ bạch viên tuân lệnh, lập tức rút đơn đao bước ra trước thuyền.Phiên lãng quỷ Vương Liên đang dương dương đắc ý, bỗng thấy từ trong đội quân bước ra một người mình cao bảy thước, lưng nhỏ vai hẹp, đầu độikhăn tráng sĩ sáu múi màu thúy lam, phía trước có hình lá tì cô, bên mái tóc giắt một đóa hoa Thủ Chánh Giới Dâm, mình mặc tiễn tụ bào, lưngbuộc dây loan đái, đi giày đế mỏng, mặt đẹp như ngọc, mày to mắt lớn,tay cầm cương đao bước ra trước đầu thuyền. Vương Liên cầm câu liêmthương điểm điểm, hỏi:
- Tên tiểu bối mới đến kia là ai? Mi dám đến chịu chết hử?
- Mi muốn hỏi đại thái gia à? Ta họ Trần tên Lượng, trác hiệu là Thánh thủ bạch viên đây. Còn mi là ai?
- Ta họ Vương tên Liên, trác hiệu Phiên lãng quỷ đây, Mi biết ta lợi hại còn bước ra đây. Bộ hết muốn sống hả?
Trần Lượng cười hà hà, nói:
- Bọn phản nghịch vô tri tụi bây thiệt là mê muội quá lắm. Nước Đại Tốngtừ khi trị quốc đến naỵ Quân vương đúng phép nhà vui vẻ, thiên hạ vô tưkhắp chốn đồng. Các người đều là dân nước Tống, chẳng giữ phận mình,nghe tin theo lời yêu ma hoặc chúng của yêu đạo, hiệp bầy vầy đảng, phản loạn quốc gia! Hoàng thượng bớt hình phạt, giảm thuế má, mùa màng sungtúc, muôn dân ấm no, quân chánh thần trung, có bao giờ hiếp đáp chúngbây đâu? Vô cớ các ngươi giết hại sinh linh, tàn độc bách tính, trên làm cho trời giận, dưới gây cho người hờn. Loạn thần tặc tử như các ngươiai mà không muốn tru diệt! Ngươi há không biết một ngày làm giặc, mangtiếng suốt đời. Trên thì hại cha hại mẹ, dưới thì hại vợ hại con. Bịquan bắt cầm tù, cuốc mả ba đời, họa diệt chín họ, chết rồi để tiếng xấu nghìn năm. Các ngươi nếu biết thời vụ kéo nhau ra quy hàng thì quan Tri phủ đây vì đức hiếu sinh tha cho khỏi chết. Còn như ngang ngược chốngđối, thì cả Từ Vân quán như hòn đạn bé xíu, thủ hạ thống lãng chẳng qualà sức kiến tạo của đạo quân ô hợp làm sao cản được sức mạnh sấm sét của cây ngã đá lăn. Hiện tại Giám đô Tri phủ thống lãnh thiên binh đến đây, các ngươi hãy mau mau quy hàng để khỏi chết uổng!
Vương Liên nghe nói thế, khí uất tận cổ, gầm lên như sấm, nói:
- Tiểu tử đừng có phách lối! Ngươi há không biết thiên hạ là thiên hạ của mọi người, đâu phải của riêng ai! Người có đức thì giữ được, không đứcthì mất đi là lẽ thường. Thắng làm vua, thua làm giặc, chó sủa vuaNghiêu, ai có chủ nấy! Để xem ngươi có bao nhiêu tài năng cho biết.
Trần Lượng nghe nói tức giận cành hông, hươ đao nhắm ngay đầu kẻ địch chémxuống. Vương Liên lập tức vũ động cây liêm thương chống đỡ. Trần Lượngsử đao nhắm ngay tim đâm tới. Vương Liên tràn mình né khỏi, bước lênnghênh chiến. Hai người thi thố tài năng, động thủ trước mũi thuyền.Trần Lượng nghĩ: "Hôm nay trước mặt quan Tri phủ Cố Quốc Chương và cảngàn quan binh, mình phải ra sức hiển lộng thần oai lập công đầu mớiđược".
Hai người đánh nhau bất phân thắng bại, bỗng Trần Lượngbiến đổi nhiều chiêu thức, mỗi nhát dao một trầm trọng độc hiểm thêm,đối phương lần lần chỉ có người nói lớn:
- Có ta đến đây!
Nói rồi xách câu liêm quảy nhảy ra trước thuyền, định tiếp tay với VươngLiên. Bên này Lôi Minh nhìn thấy tên giặc mới ra gương mặt vàng ệch,lông mày ngắn trên đôi mắt lé. Tên này đầu cũng đội mũ da cá rẽ trước có niềng nhật nguyệt, mình mặc bộ đồ lội nước. Lôi Minh rút dao cầm tayhét lớn:
- Hay cho tên tù này! Tính hai chọi một hử? Ta đến bắt ngươi đây!
Tên giặc nhìn thấy Lôi Minh hàm râu quai nón đỏ càng làm nổi bật gương mặtxanh chàm. Mắt có con ngươi đôi, càng thêm dễ sợ. Tên giặc không nghĩtới việc giúp Vương Liên nữa, quay câu liêm quảy lại, hỏi:
- Ngươi mới đến là ai?
Lôi Minh đáp:
- Đại thái gia nhà ngươi họ Lôi tên Minh, người ta gọi là Phong lý vânyên đây. Còn tiểu tử mi họ tên gì? Lôi đại thái gia không bao giờ giếtloài quỷ vô danh đâu!
- Mi muốn hỏi ư? Đại thái gia tên là Hồ Phương, người ta xưng là Phá lãng quỷ đây.
- Tiểu tử mi là quỷ, hôm nay đại thái gia cho mi làm quỷ thiệt!
Nói rồi hươ đao nhắm ngay đầu kẻ địch chém tới, Hồ Phương lật đật dùng câuliêm quảy đón đỡ, luận về tài năng thì Lôi Minh, Trần Lượng hơn họ gấptrăm lần, bọn Hồ Phương đâu có thể là đối thũ! Đấu được bốn, năm hiệp,Hồ Phương bị Lôi Minh một dao ngay yết hầu té xuống nước mất tăm. Phiênlãng quỷ Vương Liên thấy Hồ Phương bị giết chết, trong lòng hoảng sợ tay chân luống cuống, bị Trần lượng một đao, kết thúc tánh mạng. Ngũ phương thái tuế Tôn Khuê thấy hai vien tướng thủ hạ bị giết về tay Lôi Minh,Trần Lượng, nổi giận la hét om sòm, lệnh kỳ trong tay phất lên, tức thì50 tên lâu la chuyên lội nước, cầm đục nhẩy xuống nước định đục thủngđáy thuyền quan binh, nào ngờ Tế Điên đã sớm dự phòng, dưới đáy thuyềnđã có sẵn 100 thủy binh, chuyên đánh dưới nước canh giữ. Mỗi người cầmbinh khí giữ đáy thuyền, dùng thương đâm ngaỵ Đến tên nào đâm ngay tênđó. Ngũ phương thái tuế Tôn Khuê nhìn thấy mặt nước sôi cuộn, tử thitrồi lên, mang theo màu đỏ của máu, đại khái biết chắc là sự tình khôngnhư ý, liền cầm cây nga mi trích bằng thuần thép xông tới trước mũithuyền, nhắm ngay tim Lôi Minh đâm tới. Lôi Minh lật đật quay đao đónđõ. Trần Lượng vừa muốn tiếp tay với Lôi Minh, thì bên kia Tịnh giangthái tuế Châu Điện minh múa đao cản lại. Bốn người đánh nhau xây quầngiống như đèn kéo quân thiệt là kỳ phùng địch thủ, tướng ngộ lương tài.
Bốn người không phân cao thấp đánh vùi một trận, Tế Điên nói:
- Lục đại nhân, ngài hãy truyền lệnh cho quan binh nhất tề tiến lên đi!
Lục Trung lúc đó mới phất cờ lệnh. Những quan binh này đều luyện tập đãlâu, đội ngũ thật chỉnh tề, theo cờ lệnh hô lên một tiếng, đều rút binhkhí xông lên trước. Quân giặc tuy nhiều, nhưng đội ngũ tạp loạn, nhữngtên giặc này đều là những bọn du dân không nghề nghiệp, lại không đượcluyện tập nhiều, có việc gì thì cũng theo thế cáo mượn oai hùm đánhthắng chớ không đánh lui. Quân giặc đông người xếp thành một vòng trònthương đao múa lộn xộn, tuy đông nhưng dễ loạn. Trong chớp mắt họ bịgiết bị thương mấy chục người. Hạ đội thấy tiền đội bị sát thương bènsanh loạn, có người nhảy xuống sông, cũng có người biết lội nhảy xuốngnước trốn. Trấn nam phương Ngũ phương thái tuế Tôn Khuê và Tịnh giangthái tuế Châu Điện Minh thấy sự việc diễn ra bất ổn, Tôn Khuê nói:
- Chữ Hợp ơi! Gió lớn rồi, mau "theo nước chảy" đi!
Châu Điện Minh nghĩ rằng: "Đã đến nước này, địch không lại phải chạy trốnthôi". Nghĩ rồi chém trần Lượng một thế hư chiêu, rồi quay đầu nhảyxuống nước mất tăm. Tôn Khuê cũng nhảy xuống nước trốn mất. Lôi Minh,Trần Lượng không biết lội. Thấy kẻ địch nhảy xuống nước trốn rồi, bèntrở lại bản đội. Trong chớp mắt, bọn giặc chạy tứ tán, các chiến thuyềnđều bị quan binh cướp lấy. Tế Điên bảo cho thuyền tiến vào cửa núi, cậpthuyền bên sườn núi. Lụa Trung đái lãnh quân xuống thuyền, sắp sửa lênnúi thì nghe trên núi thanh la vang dội. Mọi người ngước nhìn lên thấytừ trong Từ vân quán đi ra cả trăm lão đạo sĩ.
Nguyên Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong đang ở thăng tòa đại điện bỗng có tiểu đầu mục ở Ngưu Đầu Phong chạy đến báo:
- Bẩm Tổ sư gia, không xong rồi! Hiện nay quan Tri phủ Thường Châu đáilãnh vô số binh mã ngồi trên 20 chiếc thuyền thẳng vào cửa đang đánhnhau với Thủy quân đô đốc Tôn Khuệ Xin Tổ sư gia sớm dự phòng.
Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong nghe báo đùng đùng nổi giận, nói:
- Các vị chân nhân hãy theo ta xuống núi cùng bọn họ tử chiến một phen!
Các vị đại sĩ dương dương đắc ý, mỗi người tay cầm bửu kiếm kéo nhau xuốngnúi. Họ ra khỏi Từ Vân quán thì quan quân đã bắt đầu kéo lên núi. ThiệuHoa Phong nói:
- Được, tụi vô tri lớn mật dám đâm đầu vào chỗ chết. Để sơn nhân kết thúc tánh mạng của chúng cho rồi.
Nói chưa dứt lời thì Thất tinh chân nhân Lưu Nguyên Tố đứng một bên nói:
- Tổ sư gia tạm bớt cơn lôi đình, sá gì bọn vô danh tiểu tốt ấy mà Tổ sưgia phải thân hành đối địch. Để tôi bắt chúng dễ như bỡn!
Nóixong Lưu Nguyên Tố miệng niệm chú lâm râm, đoạn hô "Sắc lịnh", tức thìbỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong, cát bay đá chạy nhắm về phíaquan binh. Thiệt là thiên hôn địa ám. Quan binh mở mắt không ra vội kêulên;
- Không xong rồi! Yêu thuật tà pháp dữ quá! Tế Công mau đến đây!
Tế Điên cười hề hề...