Tế Điên Hòa Thượng

Chương 184



Vương Tam Hổ tiết lộ viện Đại Bi

Lôi Minh khờ trí bắt Thiết diện Phật.

Hung tăng rút dao ra định giết Lôi Minh và Trần Lượng thì từ trên nóc nhà nhảy xuống một người mặt đỏ, mặc đồ dạ hành, nói:

- Việc gì thế? Khoan hạ thủ đã!

Trần Lượng nhìn lại là Quỷ đầu đao Trịnh Thiên Thọ. Trần Lượng có biết ôngta nhưng ông ta không thể biết Trần Lượng. Trần Lượng là người lanh lợi, chớp lấy ngay cơ hội, lật đật nói:

- Trịnh đại ca đó à!

Trịnh Thiên Thọ hỏi:

- Ai vậy?

- Tôi là Trần Lượng cùng Lôi Minh đây.

- Eo ôi, tưởng là ai chớ! Hai vị làm gì mà đến đây?

- Chúng tôi đi buôn bán.

- À, may phước cho các vị, tôi về kịp lúc đó nhé!

Nói rồi bước nhanh tới triệt bỏ nghiệm pháp, nâng Lôi Minh và Trần Lượng dậy, nói:

- Để tôi giới thiệu với hai hiền đệ: Vị này là Thiết diện phật Nguyệt Không hoà thượng đấy.

Lôi Minh, Trần Lượng vội bước tới thi lễ, Nguyệt Không hỏi Trịnh Thiên Thọ:

- Hiền đệ Ở đâu về đây?

- Sáng nay tôi nhìn thấy một người đàn bà quá đẹp. Tối lại tính đi háihoa hưởng lạc nào ngờ tìm hoài không gặp. Chắc là tổ tiên nhà họ còn đểphước dư lại cho con cháu khỏi bị thất tiết! Tôi tức giận trở về đây.Cũng may mà tôi về kịp, bằng không thì sư huynh mắc tội tày trời rồi.Hai người này trong 36 anh em kết nghĩa ở huyện Ngọc Sơn. Nếu sư huynhgiết họ rồi, thử nghĩ những người ở Ngọc Sơn có để yên cho sư huynhkhông?

- Chuyện này cũng bất ngờ, ta cũng đâu có biết họ. Việcgây sự do họ chứ đâu phải tại tạ Vị Lôi đại gia này muốn động thủ với ta trước đấy.

- Thôi, không cần nói nữa, chúng ta với họ cùng làngười một nhà cả. Lôi, Trần hai vị hiền đệ đã tới đây rồi, chúng ta cùng nhậu say một bữa nhé!

Nguyệt Không lập tức kêu tiểu đồ đệ chuẩnbị thức ăn làm một tiệc rượu. Nguyệt Không có bốn tên đồ đệ, hai tên kia ra phía sau giết người, đi ra nửa ngày mà chẳng thấy trở về. Hai têntiểu đồ đệ kia phải ở lại lập tức vào trong bếp lo dọn cơm rượu lên. Vịhòa thượng nhỏ kia nói:

- Hai sư huynh chúng ta sao lâu quá không thấy về?

- Để ý đến họ làm gì? Lát nữa hai anh ấy về chắc là bị đánh đòn quá.

Hai ông hòa thượng nhỏ nói tới đó thì thức ăn vừa chín tới. Lúc đó, Lôi Minh xuống tới nhà bếp, nói:

- Các ngươi làm thức ăn gì thế?

- Đâu có làm gì nhiều đâu. Kể cả chay mặn có 12 dĩa.

Lôi Minh đảo mắt một vòng, rút bao thuốc mê trong lưng ra. Thuốc này là một dao giết chết Lưu Phụng lấy được, lấy hai lượng ra hại Tế Điên còn thừa lại mấy lượng. Lôi Minh cầm thuốc mê trong tay, giả đò bình phẩm lấytay chỉ, nói:

- Món này là xào nè, món này hầm nè, thứ này chắc phải bỏ quá!

Hai vị tiểu hòa thượng cũng không để ý. Lôi Minh lại bỏ thuốc mê vào trongthức ăn, sáu đĩa có thuốc, sáu đĩa không. Lôi Minh nhớ kỹ rồi ra ngoàinói chuyện với Nguyệt Không và Trịnh Thiên Thọ. Lát sau hai hòa thượngnhỏ lau dọn bàn ghế, dọn rượu thịt lên trên Nguyệt đài, Lôi Minh đã nhớkỹ các đĩa rồi nói:

- Lão tam ăn đĩa này đi, ta ăn đĩa này. Trịnh đại ca ăn đĩa kia đi, hòa thượng, sư huynh ăn đĩa đó đi. Chúng ta chianhau ăn, đùng giành phần nhau. Ta khoái ăn món gì mà ta chọn. Hòa thượng cùng Trịnh Thiên Thọ đâu ngờ trong thức ăn có bất thường, cho Lôi Minhlà người sảng khoái, không cần giữ ý tứ gì hết.

Nào ngờ Lôi Minhđẩy sáu đĩa có thuốc mê cho Trịnh Thiên Thọ và hòa thượng ăn, còn nhữngđĩa không có thuốc mê dành cho mình và Trần Lượng. Trong giây lát, hòathượng và Trịnh Thiên Thọ trúng phải thuốc mê ngã ngang.

Trần Lượng nói:

- Cái này sao kỳ vậy?

Lôi Minh cười hà hà, nói:

- Cho tên tù này trúng thuốc dược như vậy?

- Ta đi vào nhà bếp, lừa khi chúng không phòng bị ta bỏ thuốc mê vào, sáu dĩa không. Những dĩa mà chúng mình ăn không có thuốc đấy!

- Nhị ca, anh giỏi thiệt, tôi bội phục anh đấy!

Nói rồi trói hòa thượng Nguyệt Không và Quỷ đầu đao Trịnh Thiên Thọ trước, rồi trói hai ông hòa thượng nhỏ luôn. Lôi Minh nói:

- Đợi trời sáng cửa thành mở, ta giải mấy tên giặc này về huyện Giang Âm giao cho sư phụ là được rồi.

- Cũng được! Trần Lượng nói. Hai người lại ngồi vào bàn tiếp tục ăn nhậuhỉ hả cho đến sáng. Sáng ra, khi mặt trời mọc, Lôi Minh và Trần Lượngđịnh giải mấy tên giặc lên huyện, bỗng thấy từ ngoài đi vào hai vị Banđầu. Hai vị này đầu đội mũ lông trĩ, mình mặc áo chẽn vải xanh, lưngthắt dây da to bản, chân mang khoái hài đế mỏng, dắt theo mấy mươi người phục dịch, bước vào nói:

- Hai vị là họ Lôi và họ Trần pbải không?

Lôi Minh và Trần Lượng nghe hỏi, ngạc nhiên đáp:

- Phải đấy! Hai vị Ban đầu quý tánh là chi?

- Tôi họ Lý, anh này họ Trần, chúng tôi là quan nhân của huyện Giang Âm.Hai vị có phải là đồ đệ của Tế Công không? Tế Công sai chúng tôi đếnđây, nói là hai vị Ở đây bắt được giặc, các ông nên giao cho chúng tôiđi, lát nữa Tế Công sẽ đến sau.

- Phải, ở đây chúng tôi bắt được hai tên là Thiết diện phật Nguyệt Không, Quỷ đầu đao Trịnh Thiên Thọ.

- Để chúng tôi áp giải bọn giặc cùng về nhé!

Thủ hạ của hai vị Ban đầu vực mấy tên giặc dậy, vừa kéo nhau ra khỏi chùathì thấy từ đầu kia Tế Điên vác một ông hòa thượng đi lại.

Tế Điên hôm qua đi ở nha môn Tri phủ, sáng nay nói với Cao Quốc Thái là dẫn các Ban Đầu đi ra khỏi nha môn. Tế Điên nói:

- Các vị hãy đi nhanh đến Đại Bi Phật Viện ở Bồn Để Khanh đi, ở đó có hai đồ đệ của ta, một người họ Lôi, một người họ Trần. Họ đã bắt được giặctại đó. Các người đến đó đợi ta, một lát ta sẽ tới. Ta còn phải đi biệnmột chút sai sự này đã.

Các quan nhân đi về hướng cửa Tây. Phíabên kia dường có một tòa tửu quán, Tế Điên bước vào kêu một dĩa đồ nhắmvà hai bầu rượu, ở đó các thực khách đang bàn tán lăng xăng. Họ nói:

- Ở huyện Giang Âm chúng ta mới xảy ra một việc thật là mới lạ, vô cớ màhơn hai mươi thiếu niên bị mất tích. Nếu là con nít bị mất tích thì nóilà bị "mẹ mìn" bắt đi, còn đàng này toàn là người lớn cả, chẳng lẽ cũngbị mẹ mìn bắt đi sao? Trên đường phố đều nhốn nháo cả lên mấy hôm nay,nghe nói có mấy mươi nhà có người bị mất tích báo cáo lên quan địaphương, họ đi tìm kiếm khắp nơi. Trên đường phố đều nháo nhác đi tìmngười cả, anh có thấy lạ không?

Mọi người đang bàn tán xôn xaothì từ bên ngoài có tiếng "A Di Đà Phật" vang lên. Tiếp theo là một vịhòa thượng chừng hơn 20 tuổi bước vào. Vị này mặt mày vàng nhạt, trongtay cầm một cái rá đựng đậu xanh, cứ trên mỗi bàn rải ba bốn mươi hột,đậu này chỉ cần quá 50 hột, ai ăn vào sẽ mê mụ người đi. Ông ta bắt cócđều là tuổi trẻ có sức khỏe để đưa lên Từ Vân quán, vào đó thì đừng hòng ra khỏi được. Hôm nay hòa thượng lại đến quán rượu tính bắt cóc người,mới đem đậu xanh rải lên bàn như thế!

Tế Điên hỏi:

- Mới đến hả?

Nguyệt Tịnh nhìn lại thấy một ông Hòa thượng kiếc, mới nói.

- Đa tạ sư phụ, đến sớm vậy?

- Ta đến đây cả buổi rồi, ông cho ta một ít đậu xanh ăn chơi. Phải hơn 20 hột ăn mới đã, ít ơn ăn không thấm!

Đậu nhi hòa thượng nghe nói như vậy ngạc nhiên, liền bốc cho Tế Điên hơn 30 hột đậu xanh. Tế Điên nói:

- Chưa đủ!

Nói rồi tự động thò tay hốt một nắm. Đậu nhi hòa thượng nghĩ thầm: "Ông taăn vào sẽ mê mụ người đi! Ta bắt cóc thằng cha điên điên khùng khùng này làm gì vậy kìa? Cũng được, đợi khi ông ta mê mụ đi, ta dẫn ông ta rangoài thành, lừa chỗ vắng không người, ta xô ông ấy xuống sông chếtquách là xong!".

Vừa nghĩ đến đó thì thấy Tế Điên bỏ đậu vô miệng nhai ráo chọi, vừa nhai vừa lẩm bẩm.

- Mấy hột đậu này sao không linh nghiệm gì hết? Ăn không quá 50 hột làmsao linh nghệm được? Ta ăn có cả trăm hột sao không thấy gì hết, ông đưa cho ta ăn một ít nữa coi.

Đậu nhi hòa thượng nghe nói mấy câu đó tim đập thình thình, sợ e bí mật của mình bị nói toẹt ra hết, nên lậtđật hốt cho Tế Điên một nắm, bụng nghĩ thầm: "Chỉ cần cho ông ta mê mụđi, bớt nói bậy bạ làm hư việc lớn của mình".

Tế Điên ăn mấy chục hột mà có thấy gì đâu. Ngươi cho ta một mớ nữa.

Đậu nhi hòa thượng lật đật hốt cho Tế Điên một nắm nữa. Mắt thấy Hòa thượng khùng ăn vào bỗng rung mình bây bẩy, mắt trợn ngược, không nói khôngrằng gì hết. Đậu nhi hòa thượng nghĩ thầm: "Chắc ông này mê mụ rồi", bèn vội vàng tính tiền cơm rượu trả cho Tế Điên, nói:

- Chưởng quỹnày, đây là ông Hòa thượng điên ở chùa chúng tạ Để ta tính tiền cơm rượu rồi đưa ông ta về, để ông khỏi nổi điên đánh chửi người.

- Vâng! Chưởng quỹ nói. Mọi người cũng không ai để ý.

Đậu nhi hòa thượng đi ra ngoài, Tế Điên không nói một lời cũng đứng dậy đitheo cửa Tây. Đậu nhi hòa thượng tính xô Hòa thượng điên xuống sông choyên chuyện.

Đang đi bỗng Tế Điên ở sau hét lớn:

- Đứng lại!

Đậu nhi hòa thượng sợ hết cả hồn, lật đật đứng lại hỏi:

- Chớ không phải ông đã mê mụ đi rồi sao?

- Không có đâu! Tại ta muốn ông trả tiền cơm rượu cho ta đó chớ. Ông không phải là mẹ mìn sao?

- Làm sao ông biết?

- Ta là người chuyên môn bắt cóc đây mà.

- Làm sao ông bắt cóc được?

Tế Điên lấy tay chỉ một cái, miệng niệm "Án sắc lịnh hích!", Đậu nhi hòathượng mê mụ đi. Tế Điên đi đâu ông ta đi theo tới đó. Tế Điên cao hứngvác ông ta lên vai, đi trên đường phố. Người đi đường nhìn thấy nói:

- Hòa thượng đi hóa duyên có người đánh thanh la, có người mang chuỗi lớn, chớ chưa thấy ai vác hòa thượng đi hóa duyên bao giờ.

Tế Điên nói:

- Không biết thì đừng nói! Chùa chúng ta dọn nhà, hòa thượng lớn vác hòa thượng nhỏ đấy!

Ai nấy nghe nói thế đều cho là việc mới lạ. Tế Điên vác Phách hoa tăng đến Bồn Để Khanh thì gặp bọn Lôi Minh, Trần Lượng. Các quan nhân đang ápgiải bọn Trịnh Thiên Thọ và Nguyệt Không, Tế Điên cũng giao Nguyệt Tịnhcho họ giải về luôn. Lôi Minh, Trần Lượng bước tới hành lễ sư phụ. Mọingười cùng kéo nhau về nha môn huyện Giang Âm. Cao Quốc Thái lập tứcthăng đường, mời Tế Điên ngồi một bên và truyền đem ba tên giặc ra xéthỏi. Nguyệt Không, Nguyệt Tịnh, Trịnh Thiên Thọ lúc bấy giờ mới tỉnh.Cao Quốc Thái vỗ kỉnh đường hỏi:

- Các ngươi tên họ là gì? Hãy mau khai thiệt!

Trịnh Thiên Thọ từ đầu đến cuối khai thiệt hết, báo hại Cao Quốc Thái sợ đến nỗi ngồi trợn mắt há hốc miệng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv