Tế Điên Hòa Thượng

Chương 166



Ngưu Cái cùng đường đi mãi võ

Bệnh phù thần vô cớ bị kéo áo

Xích phát ôn thần Ngưu Cái xách côn đồng nhắm Pháp Nguyên đánh nhầu. TrịnhHùng nhìn lại thấy Ngưu Cái mình cao hơn trượng, đầu đội khắn tráng sĩsáu múi màu xanh, mình mặc tiễn tụ bào cùng màu, lưng buộc dây tơ, đigiày đế mỏng, mặt như bùn xanh, đôi lông mày chu sa đỏ chót, có vẻ vôcùng hung ác, trong tay sử dụng cây côn đồng lớn cỡ ly trà, nhắm ngayPháp Nguyên đánh xuống. Pháp Nguyên hết hồn, lật đật nhảy ra ngoài vòngđấu, nghĩ thầm: "Trúng phải một côn này, gáo dừa nát ngứu chứ chẳngchơi". Nghĩ rồi lật đật rút chạy. Ngưu Cái chạy theo hét lên:

- Thằng cha gáo dừa chạy đi đâu?

Trước sự việc đó, Trịnh Hùng đến ngẩn ngơ không biết người đó là ai. Ma diệnhổ Tôn Thái Lai tưởng đâu kiếm được người giúp sức đánh Trịnh Hùng, nàongờ không thành. Còn đương ngơ ngác, kế thấy Tế Điên từ trên lầu chạyxuống càng làm hắn sợ hải hơn nữa. Tế Điên vừa xuống tới đất thì từ phía Bắc có bốn người bước vào, đó là bốn vị Ban đầu: Sài Nguyên Lộc, ĐỗChấn Anh, Lôi Trí Viễn, Mã An Kiệt. Bốn người này từ huyện Tiền Đường đi biện án ở chỗ khác, tiện đường ghé vào, thì ra hai bên đều quen biếtcả. Sài đầu hỏi:

- Trịnh đại quan nhân, ngài cãi lộn với ai vậy? Tế Công lão nhân gia, làm gì ở đây?

Tế Điên nói:

- Trịnh gia mở một tiệm đậu hũ ngoài cổng Tiền Đường này, bị Thái Lai đập đổ đạc bể hết, vậy mà chúng tôi tới kiếm ông ta, ông ta lại muốn gây sự đánh nhau đấy.

Đỗ Chấn Anh vội kéo Tôn Thái Lai ra ngoài, nói:

- Tôn Thái Lai, ông không biết vị Hòa thượng đó là thế tăng của Thừatướng đường triều đó sao? Bộ Ông chọc đến ông ấy à? Theo tôi thấy tốthơn là ông xuống nước nhận tội chịu thua đi.

- Tôi cũng khôngbiết ông Hòa thượng ấy. Còn tiệm đậu hũ không phải tôi đập mà là LiêuĐình Qúi đập đấy. Tôi không biết đó là chỗ buốn bán của Trịnh gia.

Liêu Đình Qúi đập phá thì cũng như ông phá vậy. Thôi, ông chịu bồi thường đi.

- Các vị yên tâm, tôi xin nhận bồi thường.

Đỗ Chấn Anh nói:

- Bạch Thánh tăng, tôi xin đứng ra giảng hòa, đồ đạc ở tiệm đậu hũ bị đập phá bao nhiêu, bảo Tôn Thái Lai đền hết.

- Ta nói giảng hòa, chắc chắn là được lòng người rồi, cửa tiệm đậu hũ bịđập bể hết cũng không bắt đền, thùng nước thủng hết cũng không bắt đền,thùng đậu hũ tét hết cũng không bắt đền, nồi bị bể hết cũng không bắtđền, tất cả đồ đạc chén bát bể hết cũng không bắt đền, bao đậu hũ ráchhết cũng không bắt đền.

Trịnh Hùng nói:

- Tại sao lại không bắt đền?

Tế Điên nói:

- Tôn Thái Lai, người phải bồi thường cái cối xay nhé? Cái cối xay đó bỏra 250 lượng bạc mua không được. Ta không đòi nhiều, ngươi chỉ đưa ra250 lượng bạc là được rồi. Hòa thượng ta xen vào chuyện này, ai cũngtrách ta hết. Trịnh Hùng cũng không bằng lòng ta, Tôn Thái Lai cũngkhông bằng lòng ta.

- Phải rồi, Sài đầu nói, các vị hai bên đừng có ai chê trách việc này.

Tôn Thái Lai nghĩ thầm: "Chuyện này không đến nỗi tệ, Hòa thượng còn lưulại một chút nhơn tình, tính như vậy cũng được rồi. Ai nấy không chêtrách gì, chỉ cần mình ráng bóp bụng chịu thôi". Nghĩ rồi bèn lấy ra 250 lượng bạc giao cho Hòa thượng.

Tế Điên nói:

- Trịnh gia nè, chúng ta đi thôi. Làm phiền quý vị Ban đầu quá!

Sài đầu, Đỗ đầu nói:

- Xin Thánh tăng cứ đi, chúng tôi cũng phải lo công việc của mình đây.

Tế Điên cùng Trịnh Hùng đi trở lại tiệm đậu hũ. Tế Điên nói với Châu Đắc Sơn:

- Châu Đắc Sơn, ông cũng đừng chết nhé! Ta làm thần làm thế với Ma diệnhỗ Tôn Thái Lai lấy 250 lượng bạc giao hết cho ông. Cha con ông lo sắmlại đồ đạc hành nghề sống qua ngày.

Châu Đắc Sơn thấy vậy, dậpđầu muôn vàn cảm tạ Hòa thượng lia lịa, cùng không đòi chết nữa, sắm sửa đồ đạc để hành nghề buôn bán lại. Như vậy Tế Điên coi như cứu được tánh mạng cả gia đình. Trịnh Hùng nói:

- Thánh tăng về nhà đệ tử nhé!

Tế Điên mới cùng Trịnh Hùng đi về đường Phụng Sơn. Khi về đến nhà TrịnhHùng thì đã lên đèn. Trịnh Hùng hối gia nhân dọn tiệc để đãi Hòa thượngcùng ăn uống vui vẻ. Trịnh Hùng mới hỏi:

- Bạch Thánh tăng, hôm nay đại hán mặt xanh sử dụng cây côn đồng, Thánh tăng có quen biết anh ta không?

- Ta không quen.

- Tôi xem thấy anh ta có vẻ là anh hùng, đánh tiếc không biết họ tên anh ta là gì, cũng không biết anh ta ở đâu?

- Ngươi muốn tìm để ngày mai ta dẫn đi sẽ gặp anh ta ngay.

- Được, Thánh tăng dẫn tôi đi kiếm mãnh hán ấy để tôi hỏi anh ta xem.

Nói rồi Tế Điên nhắm mắt lại ngủ ngang. Trịnh Hùng hỏi:

- Thánh tăng tại sao buồn ngủ dữ vậy? Chắc suốt đêm qua không ngủ phải không?

- Ta thích vừa ăn vừa ngủ, vừa ngủ vừa uống vậy mới khoái.

Trịnh Hùng cũng phải ngồi bồi tiếp uống đến trống điểm canh ba, bỗng thấy một người từ trên nóc nhà nhảy xuống, Trịnh Hùng nhìn lại, chính là Thầnquyền la hán Pháp Nguyên, trong tay đang cầm ngọi giới đao. Nguyên, Pháp Nguyên bị Ngưu Cái đuổi chạy trối chết may mà thoát được nên rất cămgiận về chuyện đó, tối nay muốn đến đâm chết Trịnh Hùng. Trịnh Hùng nhìn thấy sợ hãi, định lấy binh khí chống lại. Pháp Nguyên vừa mới đến cửaphòng, Tế Điên lấy tay chỉ một cái, miệng niệm: "Án ma ni bát mê hồng!Án sắc lịnh hích!", dùng định thân pháp trồn cứng Pháp Nguyên lại. TếĐiên nói:

- Hay cho Pháp Nguyên, ông thiệt là to gan lớn mật, dám đi hành thích người ta chớ! Ông là người xuất gia, vô cớ xía vào chuyện người ta làm chỉ Ma diện hổ Tôn Thái Lai chính là tên ác bá tại địaphương, hắn đàn áp người buôn bán lương thiện, ỷ mạnh hiếp yếu, ông còntrợ Trụ vi ngược, giúp hắn làm bậy sao? Hôm nay ta bắt được ông, nếutrình lên quan rằng ông đêm tối cầm dao nhảy tường vào nhà, hành hunggây ác thì ông nghĩ tội của ông đó có đánh đòn hay không hử? Hòa thượnglà người tâm Phật, người xuất gia lấy từ bi làm gốc, ta nghĩ ông cũng là người xuất gia, nên Hòa thượng ta không nỡ làm hại ông. Hôm nay ta thảông ra, có sửa đổi cũng do ông, không sửa đổi cũng do ông, tự Ông muốnlàm gì thì làm.

Pháp Nguyên nói:

- Được rồi, Hòa thượng ở chùa nào vậy?

- Ta là Tế Điên tăng ở chùa Linh Ẩn đây.

- Được, ông thả tôi ra đi, sau này còn có lúc gặp lại.

Tế Điên giải định thân pháp, Pháp Nguyên trở về nhà Tôn Thái Lai, hôm sau bỏ về đảo Liên Hoa ở núi Lục Yên.

Còn Ngưu Cái đi đâu? Sau khi xách côn rượt theo Hòa thượng không kịp, bèntính trở lại Vạn Trân lầu nhưng lại không nhớ đường cũ. Kiếm mãi khôngra, đói bụng quá, nhìn thấy trước mặt có một tòa quán rượu, hắn xách côn bước vào. Phổ ky nhìn thấy hỏi:

- Đại gia mới đến à?

- Ừ, mới đến.

Phổ ky bèn mời hắn sang gian phòng trống phía Đông, hắn cũng không biết gọi người hầu. Phổ ky hỏi:

- Đại gia có ăn cơm không?

- Không.

- Đại gia ăn thứ gì nào?

- Đem cho ta năm cân rượu.

Phổ ky nghe nói, cho ông này là bợm rượu đây, nói:

- Đại gia có cần gì nữa không?

- Cần năm cân rượu thịt với năm cân bột mì.

- Năm cân bột mì ăn làm sao?

- Cầm cắn ăn.

- Cầm cắn ăn phải làm bánh nhé!

- Phải đó, làm bánh đi! Phải có năm cân dấm, năm cân tỏi nữa!

- Sao lại có dấm tỏi nhiều như vậy?

- Ít hơn một chút cũng được. Ngươi đem cho gia gia ăn.

- Đừng nói đùa chớ!

- Ta không đùa đâu.

Phổ ky biết hắn là một anh khờ cũng không để ý tới hắn, đem rượu thịt ra.Ngưu Cái ăn no một bữa, ăn rồi đi ngủ. Hôm sau, sáng ra lại ăn no mộtbữa nữa rồi mới đi. Phổ ky nói:

- Ông trả tiền chớ!

- Đợi lão gia làm quan rồi sẽ trả cho.

- Làm quan gì?

Làm đề đốc. Theo sức lực của ta đây đi đến doanh trại đầu quân, đánh nhau sẽ làm quan, mấy người cùng phố của ta nói thế.

- Ai nói ông làm quan gì thây kệ họ, ông hãy trả tiền trọ tiền cơm mới được.

- Ta không có tiền.

- Không tiền thì ông ăn làm chi?

- Tại đói.

Phổ ky thầm nghĩ: "Anh chàng này quá khờ, thấy điệu bộ bặm trợn, lại cầmgậy côn đồng, chắc là biết võ, đánh nhau chắc là đánh không lại rồi".Nghĩ rồi bèn nói:

- Ông biết múa quyền không?

- Biết chớ!

- Ông múa được, để tôi dẫn ra đường lớn múa quyền, được tiền ông trả tiền cơm cho chúng tôi, được không?

- Ừ được! Ta đi múa ở đâu?

- Để tôi dẫn ông đi.

Nói rồi phổ ky đi mua ngay một cục đất trắng, dẫn Ngưu Cái đến một ngã tư vẽ một vòng tròn trắng rồi nói:

- Ông múa trong vòng này đi.

Ngưu Cái cũng không biết nói tiếng lóng giang hồ, chỉ biết múa côn thôi. Múa côn xong lại đi quyền. Có người bu quanh vòng tròn, phổ ky nói thay cho Ngưu Cái:

- Người cùng ra phố mãi võ, hổ gầy hổ đón đường hạingười. Vị đây cũng không phải là người quen thạo nghề mãi võ, ngụ lạitrong quán chúng tôi không tiền trả. Chư vị xem luyện võ xong, có tiềngiúp cho tiền, không tiền giúp cho người, đứng vỗ tay trợ Oai.

Nói xong Ngưu Cái lại múa một chặp. Phổ ky nói:

- Xin quí vị cho tiền cho.

Đợt đó được năm, sáu trăm tiền. Xin tiền lại múa nữa, múa hai ba đợt đượcmột điếu năm, sáu trăm tiền. Phổ ky thấy đã đủ tiền cơm mới nói:

- Ông luyện thêm được tiền thêm cứ cất lấy, tôi không cần nữa. Bao nhiêu đây đủ cho tiền cơm rồi. Tôi về đây.

Nói rồi cầm tiền ra về. Ngưu Cái thấy vậy, nói:

- Hay cho cái bị thịt này, cầm tiền đi đâu vậy? Như vậy là quá rồi đó!

Đứng ngơ ngẩn giây lát, Ngưu Cái nói:

- Để tôi luyện thêm để có tiền một bữa cơm. Đủ tiền ăn cơm rồi tôi không luyện nữa.

Ai nấy thấy vậy cũng vui. Ngưu Cái lại luyện thêm hai lượt nữa, được năm,sáu trăm tiền. Vừa ngay lúc đó Bệnh phù thần Trần Hiếu và Mỹ nhiệm côngDương Mãnh có việc đi ngang quạ Hai người này đi thêm bạn ở ngõ số 4 hẻm Thanh Trúc. Anh rể của Bắc lộ tiêu đầu Thiết đẩu thái tuế Châu Khôn tên là Đậu Vĩnh Hàng, ngoại hiệu là Đả hổ anh hùng đến kinh đô nhắn tin với Châu Khôn nhờ Dương Mãnh, Trần Hiếu tìm việc cho, Trần Hiếu mướn mộtnhà ba gian ở hẻm Thanh Trúc cho vợ chồng Đậu Vĩnh Hàng ở trước rồi từtừ kiếm việc sau. Hôm đó Dương Mãnh, Trần Hiếu đi thăm Đậu Vĩnh Hàng,ngang qua chỗ này thấy Ngưu Cái đang múa quyền rất có nét, Dương Mãnhnói:

- Huynh trưởng, anh xem anh bạn này bị không tiền mới làmvậy chớ không phải người chuyên nghề mãi võ đâu. Chúng ta đều là con nhà võ nên bước vào giúp anh ta một tay gọi là tế khổn phò nguy đó nhé!

- Được, Trần Hiếu nói, chú đi đi!

Dương Mãnh gạt mọi người ra bước vào vòng, ôm quyền nói:

- Này bạn, bạn diễn ở đây hay lắm!

Ngưu Cái nghe nói, nghĩ thầm: "Hồi nãy bị phổ ky lấy tiền mang đi, bây giờhắn chắc cũng đến cướp tiền của mình nữa chớ gì!". Nghĩ rồi bước tới nắm cổ áo, còn tay kia chộp lấy chân của Dương Mãnh giở lên, hét lớn:

- Thằng bị thịt này, cút đi cho rảnh!

Nói rồi ném Dương Mãnh ra ngoài vòng. Dương Mãnh sử dụng thức Diều hâu bóinước, chân đứng vững xuống đất không hề gì. Mọi người đứng xem loạn cảlên, Dương Mãnh giận đỏ mặt, hét lớn:

- Hay cho tên tiểu bối này, mi dám ném tử đệ thái gia hử?

Hét rồi rút dao ra định sống chết với Ngưu Cái.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv