Bình An, bình bình an an, cả đời không lo không nghĩ, tổ nãi nãi của cậu từ khi trải qua cuộc đời khốn khó đã luôn mong muốn đặt tên cho con mình là Bình An, chỉ tiếc là nãi nãi cậu, cho đến mẹ cậu đều đã mang tên Cát Tường và Nhưng Ý, cũng không thể tự nhiên thay đổi được, thế nên đến đời cậu lại là đứa cháu độc đinh trong nhà liền mang mộng ước Bình An.
Cuộc sống của cậu quả thức cũng rất yên ổn, rất ít bon chen cũng chẳng mấy khi quá khó khăn vất vả, mặc dù đồng lương cậu kiếm được mỗi tháng cũng chỉ đủ lo liệu cho cuộc sống mình mình nhưng thế cũng quá đủ mãn nguyện rồi. Hằng ngày cậu phải chăm sóc đám thú vật của người ta, từ con chó, con mèo, cho đến những loài đắt tiền hơn được nuôi với mục đích làm cảnh.
Công việc tưởng dễ dàng nhưng thực ra cũng khá mệt mỏi, trông chừng chúng không để những con vật này làm loạn đã à cả một vấn đề, đừng nói còn phải liên tục trị bệnh. Từ nhà cậu đến nơi làm việc luôn luôn phải đi qua một chuyến tàu điện ngầm, nó giống như đã trở thành một chốn đối với cậu quá quen thuộc. Cũng tại nơi này, cậu gặp được người mà cả đời mình mong nhớ, họ là một cặp oan gia ngõ hẹp, ấy vậy mà chẳng hiểu sao vẫn có thể rung động được với nhau.
Bình luận truyện