Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 97



Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

*****************

Sau khi hình ảnh ba chiều của Tiêu Khải biến mất, Tiêu Chiến đưa bia cho Vương Nhất Bác, còn mình thì rót một ly nước cam vàng đã pha xong.

Ánh mắt Vương Nhất Bác dừng lại trên ly của cậu, trong mắt lộ ra một chút khó hiểu: " Không uống bia sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu vẻ mặt tự nhiên nói: " Dù sao uống bia cũng không tốt. "

" Sao lại không tốt?" Vương Nhất Bác nghe giọng điệu hơi ủy khuất của cậu có chút muốn cười.

" Nếu cứ uống rượu, sẽ bị coi là sâu rượu phải không?"

" Em uống không nhiều, nhưng tửu lượng cũng không tốt, uống xong một chai, phỏng chừng một hồi lại là anh ôm em trở về phòng."

" Cũng không kém như vậy chứ? "

" Phải không? Quả nhiên uống rượu xong thì cái gì cũng không nhớ rõ. "

Tiêu Chiến: "..."

Bởi vì những lời này của hắn, cậu muốn giải thích lại hết lần này tới lần khác tìm không được lý do, bộ dáng đỏ mặt tức giận của tiểu Omega thật đáng yêu.

" Nếu thích, có thể uống ít hơn một chút, sẽ không cảm thấy em là người nghiện rượu, nhưng chỉ có thể uống ở nơi tôi nhìn thấy. "

Vị Alpha nào đó vừa rót rượu vừa dùng giọng điệu ôn nhu nói những lời như vậy, Tiêu Chiến thật sự vui vẻ nhu thuận gật gật đầu.

" Biết rồi, sẽ không uống ở nơi khác. "

" Ừm, ngoan."

Ăn cơm tối xong, Tiêu Chiến cầm khăn tắm dùng để ngâm ôn tuyền đi ra, cười nói với Vương Nhất Bác: " Em muốn đi ngâm một hồi, anh có muốn đi cùng nhau không? "

Mặc dù miệng nói như vậy, khăn tắm đã được chuẩn bị cho hắn.

Vương Nhất Bác đưa tay nhận lấy: "Cùng nhau đi. "

Tiêu Chiến cong hai mắt, hiển nhiên cậu chính là ý tứ này.

Không có gì thoải mái hơn là mùa đông lạnh được ngâm mình trong ôn tuyền ấm áp.

Cởi quần áo ra và ngâm mình trong nước, nhiệt độ trong nước đủ để chống lại cái lạnh của mùa đông.

Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh cậu, Tiêu Chiến chủ động dựa vào hắn: " Thật thoải mái. "

" Ừm." Đáp một tiếng, Vương Nhất Bác mắt nhìn về phía Tiêu Chiến, sườn mặt của tiểu Omega vừa nhu hòa vừa xinh đẹp, xinh đẹp đến mức làm cho người ta không thể dời mắt.

Tiêu Chiến dựa vào hắn nhẹ nhàng ngáp một cái, có thể là vừa mới uống một ít rượu, lại ngâm ôn tuyền thoải mái, tinh thần thả lỏng, liền muốn ngủ.

" Buồn ngủ chưa?"

" Có một chút, chúng ta trở về phòng đi."

" Tôi ôm em?"

" Em có thể tự mình đi, anh không cần... A..."

Trong nháy mắt đứng lên, Tiêu Chiến chân trượt một cái, sau đó âm thanh đau đớn mang theo vài phần ủy khuất hô một tiếng, " Đau! "

Vương Nhất Bác nhíu mày, một giây sau trực tiếp ôm cậu đặt lên bờ: " Đau ở đâu? "

Vươn chân phải ra mặt nước, mắt cá chân của Tiêu Chiến trắng nõn mảnh khảnh, mang theo mỹ cảm yếu ớt, chỉ là trên mắt cá chân xuất hiện một chút đỏ, thoạt nhìn có chút chướng mắt.

" Rất đau sao?"

" Cũng ổn trở về dùng máy trị liệu trị liệu một chút là được rồi." Lúc cậu nói, Vương Nhất Bác đã ôm cậu lên, Tiêu Chiến đưa tay vòng qua cổ," Nhất Bác xin lỗi, vừa rồi nếu em không cậy mạnh sẽ không như vậy, làm anh lo lắng sao? "

" Lo lắng là có, nhưng không cần em xin lỗi."

Trở lại phòng, đặt Tiêu Chiến lên giường, Vương Nhất Bác xoay người đẩy máy trị liệu tới, sau đó phi thường tự nhiên quỳ xuống đất, nâng mắt cá chân gầy gò của tiểu Omega đặt lên đầu gối của mình, dùng máy trị liệu giúp cậu xử lý chỗ đau đớn.

Ánh mắt Tiêu Chiến dừng lại trên đỉnh đầu hắn, nhịn không được nở nụ cười kêu một tiếng: " Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác quỳ một gối xuống đất ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt đen của tiểu Onega, chờ cậu tiếp tục nói, kết quả tiểu Omega đột nhiên tới gần, hôn xuống môi hắn: " Cảm ơn, kỵ sĩ của em. "

Vết thương của cậu không tính là nặng, dùng máy trị liệu chữa trị một chút là được rồi, chân giẫm lên đầu gối Vương Nhất Bác, nhìn vào hắn mắt mang theo ánh sao.

Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên: " Thề chết trung thành với Điện hạ của tôi. "

•••52Hz•••

Từ lần trước ở phòng tắm công cộng nghe thấy An gia phơi bày chuyện của hắn, Tiêu Chinh gần đây vẫn dụng tâm lưu ý tin tức về phương diện này.

Thế nhưng con đường thu thập được tin tức của hắn quá ít, người to lớn nhìn Tiêu Chinh ngẩn người trong lúc ăn cơm: " Gần đây cuộc sống của ngươi có gì khó khăn không? "

Tiêu Chinh giương mí mắt lên: " Vì sao lại hỏi như vậy?"

" Ngươi ngay cả ăn cơm cũng xuất thần, chuyện gì so với ăn cơm còn lớn hơn?" Người to lớn dường như không hiểu.

Tiêu Chinh: "..."

Gã so đo với thùng cơm làm gì?

" Nói một chút đi, ngươi có chuyện gì thì nói ra, quan hệ mọi người đều tốt như vậy, còn có cái gì ngượng ngùng đây, huống chi cho dù chúng ta không giải quyết được, ngươi còn có thể tìm Thích ca nha!" Người to lớn vẻ mặt tò mò.

" Thích ca?" Tiêu Chinh gần đây luôn theo bản năng nghĩ đến y, lúc này lời nói của người to lớn vừa vặn thuận theo tâm tư của gã, " Gần đây cũng không có nhìn thấy y, y đi đâu? "

" Ai biết được, Thích ca vốn xuất quỷ nhập thần, y ở trên thuyền rất nhiều năm, tư lịch đều già hơn chúng ta, không giống với những người chúng ta, y bình thường đều làm việc ở trên đó!" Người to lớn nói chỉ chỉ đầu ngón tay, vẻ mặt khâm phục.

" Loại chuyện này còn phân biệt tư lịch sao?" Tiêu Chinh nghe từ mới này có chút ngoài ý muốn, " Y là người của quân đội? "

" Đương nhiên, càng già càng giảo hoạt, chính là đạo lý này." Người to lớn nói đến đây, quay đầu nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói, " Thích ca tuy rằng không phải là người của quân đội, nhưng nghe nói hình như phía trên có người, cho nên bình thường chúng ta muốn cái gì cũng tìm y, y có thể làm cho chúng ta, hơn nữa mỗi lần còn có thể thành công, chỉ cần làm thêm giờ."

" Không cần tiền sao?"

" Tiền?" người to lớn như nghe nói chuyện buồn cười bỗng nhiên cười rộ lên, " Ngươi có tiền sao, tự nhiên là dùng thứ chúng ta có đi trao đổi, làm thêm một ít công việc, có thể đổi được thứ mình muốn cũng không có gì không tốt. "

" Y làm ăn cái gì?"

" Ngươi muốn làm gì?" Người to lớn nói nhiều lời như vậy, thấy Tiêu Chinh rốt cục có phản ứng, nhất thời hứng thú.

" Ta muốn tìm y ta mua chút tin tức, không biết phải trả như thế nào."

" Tin tức?" Người to lớn có chút kinh ngạc, " Tin tức gì? "

Tiêu Chinh nhìn người đối diện, không có ý muốn trả lời.

Người to lớn cười cười: " Xem ra là bí mật của ngươi. "

" Thích ca khi nào có thể đến?"

" Cái này không biết." người to lớn lắc đầu, " Thích ca xuất quỷ nhập thần thật không dễ nói ah, nếu không ta giúp ngươi hỏi thăm một chút? "

" Không cần phiền toái, cám ơn."

" Này, phiền toái cái gì, dễ như trở bàn tay mà thôi."

" Vẫn là không cần."

" Vậy được rồi."

Tiêu Chinh vốn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua, kết quả ngày hôm sau khi gã xuất hiện ở nhà ăn, từ một người hỏi gã tìm Thích ca có chuyện gì, đến rất nhiều người hỏi hắn tìm Thích ca có chuyện gì, gã mới biết được.

Người đàn ông to lớn không đặt lời nói của gã ở trong lòng.

Đồ Lẫm khi nghe nói chuyện này, nói với phó quan báo cáo công việc với anh: " Thoạt nhìn không chỉ một mình ta nhớ y. "

Phó quan: "..."

" Vừa rồi ngươi nói cái gì?" Đồ Lẫm phảng phất lúc này mới nhớ tới phó quan vừa rồi còn nói chuyện khác.

"...... Ryan Công tước hỏi ngài, chuyện của hương liệu sư ngài có làm cho gã hay không, gã rất gấp gáp, nếu ngài quên, gã không ngại tự mình tới nhắc nhở ngài."

" Không phải đã cho ngươi nói gã biết, hương liệu sư cao cấp Đế quốc ở Thiên Mã Tinh nghỉ phép sao?"

"...... Ta tưởng ngài đang đùa thôi. " phó quan có chút bất đắc dĩ nhìn anh một cái, " Lần sau ta sẽ nói. "

" Không cần chờ lần sau, hiện tại cùng gã nói đi, nếu gã không biết đường ta có thể giúp gã dẫn đường."

Phó quan: " Ta hy vọng ngài chỉ nói chuyện."

" Làm sao có thể nói một chút mà thôi, vì Đế quốc tìm được hương liệu sư cao cấp bị mất tích, cũng là trách nhiệm của chúng ta."

Phó quan: "..."

Thích Trung tướng vì sao còn không trở về, nhanh chóng quản lý tên bệnh thần kinh này!

Người đang được bọn họ nhớ thương hiện tại đang rất bận rộn.

Thích Vụ đem quần áo giặt sạch phơi trên ban công, lúc xoay người nhìn Lâm Tiểu Tiền chạy vào: " Gấp như vậy, có việc gì? "

Lâm Tiểu Tiền cười với y một cái: " Lão Bạch nướng thịt xiên xong rồi, chúng ta xuống ăn."

" Lão Bạch làm?" Thích Vụ nói lời này lúc chân cũng không nhúc nhích một chút.

Hiển nhiên Lâm Tiểu Tiền nếu đáp là đúng, y sẽ cự tuyệt lời mời lần này, dù sao trình độ của lão Bạch hiện giờ y đã phi thường rõ ràng.

Lâm Tiểu Tiền thấy y như vậy, còn có cái gì không hiểu, cười nói: " Yên tâm lần này có tôi hỗ trợ, nhanh lên đi, y nhìn không được tay nghề của lão Bạch còn không tin tôi sao? "

" Tôi thật đúng là có chút không tin!" Thích Vụ tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn đi tới, cùng hắn đi xuống dưới lầu.

Trên mặt lão Bạch dính tro, thấy bọn họ đến hai mắt tỏa sáng: " A Thích mau đến nếm thử thịt xiên của tôi!"

Thích Vụ: "..."

Lâm Tiểu Tiền nhìn Thích Vụ vẻ mặt cự tuyệt, nhịn không được cười rộ lên: " Lão Bạch chính ông còn không biết tay nghề của mình sao, đừng hại người nha! "

" Ai, còn không cho phép tôi có ước mơ sao." Nói xong lão Bạch tự mình ăn một miếng thịt xiên nướng của mình, gật đầu, " Ngon quá. Mềm mại và ngon ngọt. "

Chỉ nhìn bộ dáng này của lão Bạch đã rất dọa người, Thích Vụ đã nếm qua rất nhiều lần thiệt thòi, trong lòng đều là cự tuyệt.

Lâm Tiểu Tiền đem thịt xiên nướng của mình đưa cho cậu: " Nếm thử của tôi! "

Thích Vụ tiếp nhận lông mày nhíu lại: " Nướng cháy rồi! "

" Cháy càng thơm!"

Thích Vụ nhìn chỗ đã hóa đen: "......."

" Ai da, quên đi, cậu ăn chỗ khác đi, nếm thử đi!"

Thích Vụ nhìn Lâm Tiểu Tiền mặt đầy mong chờ, bất đắc dĩ nở nụ cười, cắn một miếng, trong nháy mắt vào miệng, có chỗ chưa chín, có chỗ lại quá chín.

Có một chút buồn nôn.

" Không ngon sao?"

" Cậu nói xem?" Thích Vụ đem thịt xiên trong tay vứt bỏ, " Tôi đến nướng. "

" Cậu có biết không?" Lâm Tiểu Tiền không tin tưởng nhìn Thích Vụ.

" Tôi kém hơn nữa cũng bằng trình độ này của hai người!"

Nghe xong những lời này, Lâm Tiểu Tiền nhất thời nói: " Vậy thì đừng! "

Sự thật chứng minh, trình độ Thích Vụ rất tốt, theo mùi thơm bay ra từ quạt, làm cho biểu tình của lão Bạch và Lâm Tiểu Tiền đều thay đổi, hai người cùng nhau ngồi xổm bên cạnh cậu, trong mắt tràn đầy khát vọng nhìn thịt xiên.

" Thơm quá!"

" Thật sự rất thơm!"

Hai người một trái một phải ngồi xổm giống như mấy đứa nhỏ nghèo khổ chưa từng ăn cơm.

Thật tội nghiệp.

Lão Bạch hít mũi: " Đây là hương vị trong mơ của tôi, nếu tôi có thể nấu ăn như vậy, việc kinh doanh cũng sẽ không để cho người ta cướp đi! "

Nghe ông nói như vậy, Lâm Tiểu Tiền giơ tay vỗ vỗ bả vai ông: " Chúng ta không phải còn chưa đi sao, đúng không, A Thích. "

Thích Vụ đem thịt xiên nướng cho bọn họ ăn trước: " Ngày mai ông đặt bàn bên ngoài, bày hoa quả, tôi giúp ông nướng thịt mời khách! "

" Oa, lão Bạch ông còn không nhanh chóng cám ơn A Thích!"

" A Thích nếu không cậu ghét bỏ đồng ý dạy tôi chứ?"

" Lão Bạch ông buông tha cho chúng tôi đi!"

" Ha ha!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv