Tân Nương Gả Thế Của Đại Sư Tử Nguyên Soái

Chương 87



Edit: Điềm Điềm.

Beta: Cá.

*******

Nhìn đôi bàn tay trắng nõn mảnh khảnh trong hình ba chiều, khi cắt dâu tây màu đỏ của dâu tây và màu trắng của ngón tay cậu ta, hình thành tương phản rõ rệt, mặc dù không lộ diện, hình ảnh như vậy tuyệt đối xinh đẹp.

Lâm Tiểu Tiền ánh mắt sáng lấp lánh ngồi bên cạnh Thích Vụ: " Thế nào, hình ảnh này có phải đẹp ngây người hay không? "

" Rất đẹp."

" Đẹp trai vẫn còn ở phía sau, Alpha của người dẫn chương trình kỳ này, có lên tiếng, tú ân ái, làm người bên ngoài muốn xỉu chết, tôi chính là người bên ngoài kia."

Thích Vụ nghe hắn nói như vậy, nhịn không được nở nụ cười.

" A Thích, cậu có người nào mà mình đặc biệt thích không? "

Đề tài này không khỏi làm cho Thích Vụ nhớ tới người nào đó trên tàu lúc này.

" Có. "

" Thật tốt, tôi không có, khi nào tôi mới có thể gặp được một người, đối phương sẽ không bởi vì gia thế, ngoại hình cùng với tin tức tố mà thích tôi, mà chỉ thích bởi vì tôi là tôi mà thôi?"

" Có lẽ một ngày nào đó, cậu mở cửa ra, người nhìn thấy đầu tiên chính là người cậu muốn tìm."

" Nào có chuyện may mắn như vậy, A Thích nói về người cậu thích được không?"

" Anh ấy là một người có chút kiêu ngạo, lại rất ổn trọng, có đôi khi có chút vô lại, nhưng lại rất tỉ mỉ. Lúc anh ấy thích tôi, rất làm càn, không hề che dấu, tôi cũng bị điểm này của anh ấy hấp dẫn, một người toàn tâm toàn ý bá đạo yêu tôi."

" Hai người nhất định rất yêu nhau."

" Anh ấy đối với tôi rất tốt, có thể vì tôi mà chết, đem cơ hội sống lưu lại cho tôi, đời này có lẽ tôi sẽ không gặp được người tốt hơn anh ấy. "

" Vậy tại sao cậu lại tới nơi này?"

Lâm Tiểu Tiền hiển nhiên tìm được mấu chốt trong đó.

" Nếu cậu có thể sống, lại phải nhìn người mình yêu đi chết, cậu sẽ làm sao bây giờ? "

" Tôi hiểu rồi, cậu là ra đi để chữa thương. "

" Tôi rất yêu anh ấy, nhưng tôi không vượt qua được khúc mắc trong lòng, cậu có thể cảm thấy tôi có chút đạo đức giả, nhưng tôi vừa nghĩ đến lúc ấy anh ấy đẩy tôi ra, đem cơ hội sống cho tôi, tôi liền rất khó chịu, tôi tình nguyện lúc ấy cùng anh ấy chết đi, cũng không muốn bị lưu lại sống một mình. "

" Tôi nghĩ anh ấy cũng rất buồn, các cậu đều là người rất tốt, sẽ tốt thôi. "

" Cảm ơn, tôi không sao. "

Thích Vụ vừa dứt lời, liền nghe thấy trong livestream truyền đến: " Anh làm cho. "

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, giống như bông tuyết mùa đông lành lạnh.

Thích Vụ nhíu mày, con ngươi đen nổi lên một tia kinh ngạc hoảng hốt.

Chú ý tới sự khác thường của y, Lâm Tiểu Tiền ngẩng đầu hồ nghi: " A Thích làm sao vậy? "

Thích Vụ phục hồi tinh thần, cố gắng đè nén kinh ngạc trong lòng, giống như tự nhiên lắc đầu: " Không có việc gì. "

" Thật sao?"

" Ừm, thật không có việc gì, chính là bị tiếng của người khác làm hoảng sợ."

" A, là Alpha của người dẫn chương trình xuất hiện, tuy rằng không lộ diện, nhưng thanh âm rất dễ nghe, hơn nữa đối với Đào Tử rất yêu thương."

Lúc Lâm Tiểu Tiền nói lời này, trong giọng nói lộ ra hưng phấn.

Khóe môi Thích Vụ co rút, tâm tình có chút phức tạp.

••••52Hz••••

Hôm qua trời mưa một ngày một đêm, hôm nay quả nhiên nhiệt độ đã hạ xuống.

Buổi sáng Tiêu Chiến tỉnh lại liền phát hiện trên mặt đất đã kết thành một lớp băng mỏng.

Đem áo chống lạnh mặc vào, Tiêu Chiến mở cửa đi ra, không khí trong trẻo lạnh lẽo làm cho cậu run rẩy một cái.

Hôm nay thật thích hợp để ăn lẩu.

Có một số việc không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ liền mong đợi.

Mưa ngừng rơi, 0520 để A Nhất A Nhị lấy miếng chống nước trên mặt ôn tuyền tháo xuống.

Nhất thời hơi nước lượn lờ bay lên, sương mù mờ mịt như ảo cảnh.

Liền một tấm ảnh gửi cho Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến: "Tối nay ăn lẩu, ôn tuyền có đẹp không? [Hình ảnh]"

Vương Nhất Bác:" Được, rất đẹp, trời lạnh chú ý thân thể."

Tiêu Chiến:" Biết rồi anh cũng vậy ^ – ^."

Cùng Vương Nhất Bác tán gẫu vài câu, sau đó Tiêu Chiến gọi 0520 tới phòng bếp bận rộn chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu.

Ở quân khu lúc này, Cảnh Trực thò đầu vào, chú ý Vương Nhất Bác không gửi tin nhắn cho người ta nữa, mới gõ cửa.

" Có thời gian không? "

Vương Nhất Bác nhìn anh, gật đầu.

Cảnh Trực đi tới đưa văn kiện trong tay cho hắn: " Chuyện tuyển quân đã chấm dứt, chuyện huấn luyện kế tiếp, cũng không cần tôi phụ trách nữa, nói như thế nào cũng là người khu 1 của anh, anh không quản cũng không tốt, có phải hay không? "

Sau khi xem qua tài liệu, Vương Nhất Bác trực tiếp ký tên rồi ném trở về. Sau đó không biết nghĩ thế nào, hắn lại đại phát lòng từ bi nói:" Tối nay trong nhà ăn lẩu, có muốn đến không? "

Kinh hỉ giáng xuống quá nhanh, Cảnh Trực có chút không kịp phản ứng, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác nửa ngày mới xác định mình không nghe lầm, nhất thời nói: " Cho dù anh hối lộ tôi cũng sẽ không giúp anh luyện binh! Tôi tốt xấu gì cũng là Thượng tướng khu 3!"

Vương Nhất Bác xem như chẳng có việc gì, nhún nhún vai: " Vậy thì quên đi. "

Vừa nghe lời này của hắn, Cảnh Trực thiếu chút nữa tức chết: " Vương Nhất Bác, tôi đã nói sao anh lại có lòng tốt như vậy, thật sự để tôi đoán đúng rồi, hôm nay anh mời cũng phải mời, không mời cũng phải mời, có giỏi tan tầm anh đừng đi về nhà! "

Dứt lời, Cảnh Trực tiến lên lấy văn kiện trên bàn, xoay người hùng hùng hổ hổ rời khỏi phòng làm việc của Vương Nhất Bác. Phó quan nhìn anh thở phì phò trở về, thức thời không đi qua.

Cảnh Trực ném đồ vật lên bàn: " Vương Nhất Bác này không có trái tim! "

Phó quan nhất thời thở cũng không dám thở, sao đi xuống một chuyến ngay cả đại danh Nguyên soái cũng gọi thẳng rồi?

Thấy không có ai phản ứng với mình, Cảnh Trực nhìn về phía phó quan: " Các người chính là bị giả dối của hắn lừa gạt, người này không có trái tim, buổi tối tôi muốn đến nhà hắn ăn cơm!"

Phó quan: "..."

Ôi vừa nghe thấy cái gì?

" Hắn không cho tôi đi, tôi không cho hắn về nhà!"

Phó quan: "... Ngài đây là không biết xấu hổ ah!! "

Cảnh Trực: " Tôi rất hân hạnh, hắn ta đúng là không có trái tim! "

Phó quan: "......"

Vẫn im lặng đợi đến khi tan tầm, phó quan nhìn thời gian vừa đến, cọ cọ một chút đứng lên đuổi theo Cảnh Trực chạy ra ngoài.

Vừa vặn nhìn thấy Cảnh Trực đi theo phía sau Vương Nhất Bác đến bãi đỗ xe.

Đến khi đứng trước cửa xe bay của mình, Vương Nhất Bác mới nhìn người đang hậm hực đi theo phía sau mình một cái.

" Nếu cậu không lái xe của mình, lát nữa tôi sẽ không đưa cậu về. "

" Tôi có thể đi xe công cộng."

Nghe vậy Vương Nhất Bác gật đầu.

Cảnh Trực vội vàng lên xe.

Sau khi đóng cửa Cảnh Trực liền nghe Vương Nhất Bác hỏi: " Lần đầu tiên gặp Tứ điện hạ, cậu chuẩn bị đi tay không sao? "

Cảnh Trực bỗng nhiên trong lòng căng thẳng, Vương Nhất Bác nói những lời này tuy rằng có chút không biết xấu hổ, nhưng rất có lý.

"Sự tình có chút đột ngột, tôi chưa kịp chuẩn bị, trên đường trở về tôi có thể mua, Tứ điện hạ thích cái gì? "

" Thích tôi."

Lúc Vương Nhất Bác nói những lời này, cố ý quay đầu dùng ánh mắt nhìn Cảnh Trực một cái, tựa như nhìn xem biểu tình của anh khi nghe thấy hai chữ này.

Cảnh Trực nhất thời không muốn nói chuyện.

Hồi lâu sau anh mới lên tiếng.

" Hay là tôi mua một cái bánh ngọt?".

" Ừm, em ấy thích mật đào."

Cảnh Trực: "........."

Bởi vì nhận được tin nhắn muốn đưa đồng nghiệp về nhà của Vương Nhất Bác mà Tiêu Chiến có chút kinh hỉ cũng có chút ngoài ý muốn.

Cậu vẫn cho rằng tính cách giống Vương Nhất Bác sẽ không có bạn bè, đột nhiên dẫn đồng nghiệp về nhà, nhất định là quan hệ không bình thường.

Bởi vì có khách, Tiêu Chiến cố ý pha nước dâu tây, còn có hoa quả.

Chờ sau khi nghe thấy hệ thống an ninh nhắc nhở, Tiêu Chiến từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy tướng sĩ trẻ tuổi đang cầm bánh ngọt hoa tươi đi theo phía sau Vương Nhất Bác.

Đối phương nhìn thấy cậu, mặt không tự giác đỏ lên.

Trông có vẻ đáng yêu.

Sợ đối phương ngại ngùng, Tiêu Chiến chủ động lên tiếng trước:" Các anh đã trở lại. "

" Tứ điện hạ, tôi là Cảnh Trực, mạo muội quấy rầy, hy vọng ngài không để ý." Nói xong đem hoa trong ngực cùng bánh ngọt trong tay đưa qua.

Tiêu Chiến cười tiếp nhận, " Anh thật sự là quá khách khí, nếu là bạn bè của Nhất Bác, đến nhà làm khách tôi đều rất hoan nghênh."

Chào hỏi Cảnh Trực xong, Tiêu Chiến ngước mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác.

" Rửa tay đi rồi ăn cơm. "

" Được."

Nhìn Tiêu Chiến xoay người đi vào phòng bếp, trong lòng Cảnh Trực nhịn không được bắt đầu bốc hơi chua, quay đầu nhìn vào mắt Vương Nhất Bác: " Tôi hiện tại thật sự là vạn phần hâm mộ Nguyên soái ngài đây."

Tứ điện hạ nhìn gần, so với nhìn trên quang võng ít nhất xinh đẹp gấp mười lần, cười rộ lên vừa ôn nhu vừa đáng yêu.

Thật sự là không hiểu, Omega đáng yêu như vậy, vì sao lại gả cho một Alpha khó hiểu phong tình như này?

" Em ấy là của tôi."

" Biết rồi biết rồi, bộ dáng tuyên bố chủ quyền của anh bây giờ thật đáng để cho những fan điên cuồng vì anh xem!"

Đi theo phía sau Vương Nhất Bác, Cảnh Trực cũng vào rửa tay. Sau đó không thể chờ đợi mà đi vào nhà bếp. Dựa vào năm giác quan siêu cường của Alpha gien cao cấp, từ lúc anh tiến vào đã ngửi thấy mùi vị vừa cay vừa thơm trong không khí.

Tay nghề của Tứ điện hạ, anh đã nếm qua.

Hôm nay đến đây nguyên nhân chính là hướng về đồ ăn của Tứ điện hạ. Vì thế anh sẽ không để ý đến mục đích của Vương Nhất Bác đâu.

Đây là nỗi niềm của những tín đồ ăn uống.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv