Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
***********************
Một câu nói ngắn ngủi của Vương Nhất Bác khiến lòng Tiêu Chiến mềm như bông.
" Anh phạm quy quá rồi."
" Sau này tôi có việc sẽ không giấu em, đừng tức giận nữa."
" Nhớ đó, những chuyện khác em có thể mặc kệ, nhưng ai làm tổn thương anh, nhất định phải nói với em, không được nghẹn trong lòng."
" Ừm, được."
" Vậy anh đi rửa tay đi, chúng ta ăn cơm. "
Cùng Tiêu Chiến nói rõ ràng, Vương Nhất Bác mới an tâm đi thay quần áo.
Nhìn hắn trở về phòng, Tiêu Chiến rũ mắt đối diện màn hình hiển thị 0520: " Sau này có chuyện như vậy, trước tiên phải nói với tôi. "
" Được, thưa chủ nhân." Một tiếng này 0520 trả lời dứt khoát lưu loát, tựa như sợ chậm một chút, Tiêu Chiến ngay cả nó cũng giáo huấn.
Buổi tối ăn canh đậu phụ thịt bò bắp cải cay với cơm, Vương Nhất Bác liên tiếp thêm cơm hai lần mới buông đũa xuống.
Tiêu Chiến liền đem nước dâu tây đã chuẩn bị xong đẩy đến trước mặt hắn: " Vương Nhất Nguyện ngày hôm qua tìm anh là vì chuyện chức Trung tướng? "
Nghe vậy, Vương Nhất Bác buông cái ly trong tay xuống, nắm tay cậu trong lòng bàn tay, tay Tiêu Chiến rất gầy, khớp xương mảnh khảnh, móng tay cắt tỉa tròn trịa đầy đặn, lộ ra vẻ phấn nộn đáng yêu, hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo vào lòng bàn tay: " Gã muốn xin đi Thiên Lang Tinh, tôi từ chối."
" Nhiệm vụ đi tới Thiên Lang Tinh không phải là quân khu phái ra sao, chẳng lẽ là do gã tự mình xin sao?"
Tiêu Chiến đã phát hiện điều gì đó, mở to hai mắt. Nếu là như vậy, Vương Nhất Chung đến tìm cậu thật sự là một cái hố!
" Ừm, là chính gã xin cấp trên."
" Vậy vì sao Vương Nhất Chung lại... ông ta có phải cảm thấy anh sẽ hại con trai của ông ấy không? "
Tiêu Chiến cảm thấy nếu Vương Nhất Chung thật sự nghĩ như vậy, có thể nói là lấy đá ném vào chân mình, vội vàng tới tặng đầu người cho Vương Nhất Bác.
" Có thể chuyện lần trước quá dễ dàng buông tha cho bọn họ, ngược lại làm cho bọn họ cảm thấy bất an."
" Bọn họ tự tìm, anh không nên để trong lòng."
" Được. Trở về nghỉ ngơi thôi."
" 0520 ở lại thu dọn, chủ nhân cùng sư tử lớn trở về nghỉ ngơi đi ^ – ^."
0520 dùng thanh âm loli đáng yêu nói như vậy, lại làm bộ không cảm nhận được tầm mắt Vương Nhất Bác rơi vào trên người nó.
" Vậy thì vất vả 0520 rồi."
" Không vất vả, chủ nhân."
Buổi tối Tiêu Chiến đang ngủ, trước mặt 0520 đang sạc ở phòng bên cạnh bỗng nhiên bị bóng tối bao phủ.
Một bàn tay đặt trên đầu của nó và âm thanh lạnh lùng vang lên: " 0520, chúng ta hãy nói chuyện."
Màn hình 0520 nhấp nháy: " Sư tử lớn có thể trò chuyện nhưng không thể làm như vậy!"
Vương Nhất Bác thu tay lại: " Hôm nay vì sao phải đem nội dung tin tức cho Tiêu Chiến thấy?"
" Bởi vì 0520 không nói, chủ nhân cũng sẽ tự mình nhìn thấy, chủ nhân đối với sư tử lớn rất quan tâm, 0520 cũng rất để ý, cho nên 0520 cảm thấy đem chuyện này nói cho chủ nhân, không có sai!" Âm thanh loli đáng yêu của người máy nhỏ mang theo một loại chấp nhất bướng bỉnh.
Lồng ngực Vương Nhất Bác vì những lời này mà ấm áp, nghĩ không hổ là người máy của tiểu Omega: " Cho nên đây là ý tốt?"
" Chính là ý tốt!"
" Không phải vì tranh sủng?"
" 0520...... Mới không nghĩ tới như vậy..."
Bỗng nhiên có chút chột dạ quay đầu, Vương Nhất Bác nhếch khóe môi, đưa tay xoay đầu nó lại: " Có muốn làm bảo dưỡng thân máy không? "
" Muốn!"
" Lúc nghỉ ngơi giúp ngươi làm!"
" Là phần thưởng sao?"
" Đúng vậy."
"^ – ^"
•••••52Hz••••
Phiên tòa của An Liệt Ninh không kéo dài quá lâu, cũng trao cho An Liệt Ninh quyền tự chủ đáng kể về lựa chọn phiên tòa công khai hay không, đây cũng là một trong những chính sách ưu đãi cho Omega.
Khi tất cả mọi người đều cho rằng An Liệt Ninh sẽ lựa chọn phiên tòa riêng để bảo vệ thể diện của mình và gia đình, An Liệt Ninh lại ký vào thư xét xử công khai.
Đối với chuyện này Tiêu Khải sau khi nhận được tin tức cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ.
An gia bên này nghe nói An Liệt Ninh lựa chọn công khai hầu tòa, trước tiên chạy tới nhà hỏi An Hùng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao An Liệt Ninh lại lựa chọn công khai hầu tòa, y rốt cuộc chuẩn bị nói cái gì?
Chỉ là bị lão quản gia lấy lý do An Hùng thân thể không khỏe, tạm thời không gặp khách mà từ chối.
An Hùng sau khi nghe nói, cũng không nói thêm gì, tình huống hiện tại của ông càng ngày càng không tốt, thời gian xao động kéo dài càng lâu, thương tổn đối với tinh thần trì càng lớn.
Lão quản gia do dự một chút vẫn là đem chuyện trong lòng để ý nói ra: " Gia chủ, trì hoãn như vậy chỉ là nhất thời, chỉ sợ lần sau, sẽ không dễ dàng như vậy."
An Hùng cố gắng ổn định khí lực: " Đừng lo lắng, nó sẽ nhanh chóng kết thúc thôi."
Vì vậy bất kể An Liệt Ninh muốn làm gì, điều đó cũng không quan trọng.
Bởi vì thời gian của ông đang đến.
Tin tức An Liệt Ninh tiếp nhận phiên tòa công khai vừa truyền ra, nhất thời khiến dân chúng bàn tán sôi nổi...
[ Tôi hiện tại có chút bội phục An Liệt Ninh nha, cư nhiên lựa chọn công khai hầu tòa, nguyên bản tôi còn nghĩ y thân là Omega, luật pháp Đế quốc đối với Omega có ưu đãi, cho nên còn tiếc nuối một chút, ăn dưa nhưng ăn không được quá trình, không nghĩ tới y cư nhiên lựa chọn công khai!!!!! ]
[ Tôi luôn cảm thấy An Liệt Ninh muốn làm chuyện gì đó, An gia là muốn ngã rồi sao, dám để cho y tùy tiện làm như vậy, công khai hầu tòa chẳng khác nào đem mặt mũi ném trên mặt đất, An gia lần này là không có ý định bảo toàn mặt mũi hả???? ]
[ Từ sau khi chuyện của Vương Nhất Chung và con trai, tôi đối với thế gia gì đó liền phi thường không hiểu, cảm giác bọn họ làm việc dễ tùy tâm sở dục*, có lẽ tôi chính là dân thường nên không hiểu tư tưởng của mấy người có quyền có thế!!! ]
*Không theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm/ Thích gì làm nấy.
[ Loại thời điểm này lựa chọn công khai, muốn nói không muốn gây chuyện, ai sẽ tin tưởng, dùng dân chúng làm giám sát, An Liệt Ninh sẽ không phải là muốn nói bí mật lớn kinh thiên động địa chứ? ]
[ Không hiểu sao lại chờ mong nha, ha ha ha!!! ]
......
Chuyện dân chúng có thể nghĩ đến, Tiêu Khải sau khi kinh ngạc tự nhiên cũng nghĩ được.
Huống chi Quốc Vương sau khi nghe nói An Liệt Ninh lựa chọn công khai phiên tòa, cố ý hỏi gã: " Phiên tòa công khai là ý tứ của An gia?"
Tiêu Khải lắc đầu, trấn định nói: " Hẳn là ý của cá nhân An Liệt Ninh, lúc tin tức truyền ra ngoài, những người khác của An gia đi tìm An Hùng, chỉ là bị An Hùng nói sinh bệnh cự tuyệt gặp mặt."
" An Hùng bị bệnh, bệnh gì?"
" Chuyện này cũng không rõ ràng lắm ạ."
" Đi điều tra một chút."
" Vâng."
Sau khi Tiêu Khải từ thư phòng rời đi, dựa theo Quốc Vương phân phó sai người đi điều tra chuyện An Hùng sinh bệnh, mặt khác chính mình đi gặp An Liệt Ninh.
Không giống như lần đầu tiên gặp mặt, An Liệt Ninh sống trong Viện kiểm duyệt mang theo một loại cảm giác bình thản nói không nên lời.
Phảng phất tất cả sự nóng nảy đều biến mất khỏi người y, chỉ còn lại những thứ thuần phác nhất.
Thấy Tiêu Khải đến An Liệt Ninh cười rộ lên: " Nhị điện hạ sao lại rảnh mà tới đây?" Dứt lời, còn rót cho gã một ly nước.
Tiêu Khải thu hồi ánh mắt rơi trên mặt y, ngồi xuống nói: " Nghe nói phụ thân ngươi bị bệnh?"
" Phải không, lúc ta tới vẫn chưa nghe nói."
Giọng điệu của An Liệt Ninh tự nhiên, nghe có vẻ không khác gì trước đây.
Tiêu Khải nở nụ cười: " Vậy có thể lời đồn đãi không đúng, ở chỗ này có quen không?"
" Không quen Điện hạ có thể để cho ta rời đi sao?" An Liệt Ninh cười nhạt một tiếng, ý cười vẫn chưa tới đáy mắt, lời nói vừa chuyển, " Nhị điện hạ tới đây là có cái gì muốn biết sao?"
" Ta có rất nhiều điều muốn biết, nhưng chỉ sợ ngươi hiện tại sẽ không nói."
" Đúng vậy, chờ phiên tòa công khai đi."
Tiêu Khải nhìn y, bỗng nhiên cảm thấy An Liệt Ninh thật sự có chút không giống, đứng dậy: " Kỳ thật ngươi có thể không cần lựa chọn công khai..."
" Đây là lựa chọn tốt nhất, Nhị điện hạ."
Tiêu Khải gật gật đầu, gã hiểu được, phiên tòa công khai là kết quả cân nhắc kỹ lưỡng của An Liệt Ninh: " Trước khi đưa ra quyết định còn phải suy nghĩ một chút, hậu quả mình có thể gánh chịu hay không."
" Nhị điện hạ đang lo lắng cho ta sao?" An Liệt Ninh đứng dậy theo gã, đột nhiên dựa vào gã, trong không khí tản ra một chút hương nho nhàn nhạt.
Tiêu Khải không nhúc nhích, lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn y.
An Liệt Ninh nhếch khóe môi: " Thật ra ta đối với Nhị điện hạ từ sau lần đầu tiên gặp mặt, liền có lòng ái mộ."
Tiêu Khải dường như đối với kết quả này cũng không ngoài ý muốn, biểu tình cũng không thay đổi một chút nào: " Phải không, điều này ngược lại làm cho ta có chút ngoài ý muốn, chỉ là chúng ta có thể không thích hợp lắm. "
" Ta đương nhiên là không xứng với Nhị điện hạ, điểm này ta tự nhiên biết." Hương nho tỏa ra trong không khí dần dần trở nên nồng đậm.
Tiêu Khải chớp chớp mắt: " Ta nghĩ bây giờ ngươi cần một loại thuốc ức chế để bình tĩnh lại một chút. "
An Liệt Ninh đỏ hốc mắt, đưa tay bắt lấy ống tay áo của gã, nhẹ nhàng dựa vào, đem gáy trắng nõn bại lộ trước mặt Alpha: " Nhị điện hạ có thể giúp ta không?"
Tiêu Khải nở nụ cười, An Liệt Ninh quả thật đã thay đổi, trở nên tràn đầy tính công kích.
Đẩy một Omega đang mời gọi ra, trên thực tế có một chút thất lễ, chỉ là Tiêu Khải không thể làm khác được: " Xin lỗi, sợ là ta không thể giúp ngươi."
Thân thể An Liệt Ninh tựa vào vai gã cứng đờ, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Khải phảng phất không bị tin tức tố của cậu quấy nhiễu: " Vì sao ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy!"
" Làm thế nào để không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, là một thành viên của gia đình hoàng gia, ta từ nhỏ đã phải học, yên tâm ta sẽ để cho họ chuẩn bị thuốc ức chế cho ngươi." Dứt lời, Tiêu Khải mở cửa rời đi.
An Liệt Ninh bị lưu lại đỏ mặt, nhẫn nại thân thể không khỏe dựa vào mép bàn, cố gắng chống đỡ không để cho mình ngã xuống.
Trong mắt lại xuất hiện không cam lòng cùng thất vọng.
Tiêu Khải từ Viện kiểm duyệt đi ra, sắc mặt có chút trắng bệch, sau khi tùy thị trưởng dẫn gã lên xe, liền nghe Tiêu Khải khàn khàn nói: " Thuốc ức chế loại A. "
Tùy thị trưởng sửng sốt một chút, sau đó từ trên xe lấy ra thuốc ức chế Alpha loại A dự trữ đưa cho Tiêu Khải. Tuỳ thị trưởng là Beta, không phát hiện được tin tức tố, bởi vậy nếu Tiêu Khải không nói, căn bản sẽ không phát hiện ra sự dị thường của gã.
Nhìn Tiêu Khải đem thuốc ức chế loại A tiêm vào thân thể, trên khuôn mặt tái nhợt dần dần chuyển biến tốt đẹp.
" Ngài đây là..."
" Không có việc gì."
Tùy thị trưởng nghe vậy nhất thời hiểu được, chuyện này không nên biết, quay đầu lại, đem thuốc ức chế loại A xử lý, lái xe rời khỏi Viện kiểm duyệt.
" An gia bên kia phái người đi điều tra đi."
Lúc này An Liệt Ninh chủ động quyến rũ mình, tuyệt đối không phải là ái mộ thoát tội đơn giản như vậy.
Khẳng định là xảy ra chuyện khẩn cấp gì đó, mới làm cho y sốt ruột như thế.
Hết chap 80.