Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**********************
Khát vọng tham lam trong một thời gian dài, lần này cuối cùng đã thỏa mãn, công thành xâm chiếm tất cả.
0520 yên lặng chuyển màn hình sang một bên, sau đó lại xoay người lặng lẽ đi ra ngoài.
Ngồi xuống ở trước cửa phòng, nó sẽ canh giữ thật tốt, không để cho bất cứ ai làm phiền.
Ở bên trong, Tiêu Chiến được Alpha nhà cậu hôn trấn an, khôi phục một chút thanh tỉnh. Đối mặt với đôi mắt đã chuyển màu hổ phách của Vương Nhất Bác, trái tim cậu đập thình thịch, thình thịch.
Vương Nhất Bác giơ tay nhẹ nhàng sờ lên má Tiêu Chiến hỏi lại lần nữa: " Muốn thuốc ức chế hay là anh?"
Đây là cơ hội cuối cùng.
Hiện tại nếu Tiêu Chiến hối hận muốn chọn thuốc ức chế, hắn sẽ buông bỏ.
Còn nếu là lựa chọn... hắn, vậy sau này cậu không còn cơ hội rời đi nữa.
" Muốn anh, Vương Nhất Bác, mau đến đánh dấu em đi." Tiêu Chiến thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, cảm giác khô ráo lại ấm áp, lúc dựa vào đặc biệt làm cho người ta an tâm.
Vương Nhất Bác hôn lên khóe môi cậu, trong cổ họng phát ra một tiếng khàn khàn: " Vậy thì không thể hối hận. "
" Không hối hận." Không có gì phải hối hận.
Cúc áo từ trước đã mở ra hơn phân nửa, lúc này để Vương Nhất Bác nhìn ra quyết tâm của mình, Tiêu Chiến kéo cổ áo ra, đem vị trí phía sau gáy có độ cong đẹp mắt lộ ra dưới tầm mắt của đối phương, ánh mắt có chút ngây ngô cùng mờ mịt nhìn hắn.
Nhốt cậu vào trong ngực, Vương Nhất Bác bởi vì cái liếc mắt này, tuyết lạnh thấu xương hoàn toàn nổ tung trong phút chốc, tràn lan mọi ngóc ngách trong phòng..
Cổ của Tiêu Chiến phơi bày trước mắt, làn da tinh tế trắng nõn, mảnh khảnh đến mức hắn dùng một tay là có thể cầm, xuống dưới là xương quai xanh mỏng manh đẹp mắt, tất cả đều không hề phòng bị mà nở rộ.
Cám dỗ Vương Nhất Bác, để hắn đánh dấu cậu một cách thành kính.
Khoảnh khắc tuyến thể mẫn cảm bị đâm thủng, thân thể Tiêu Chiến có chút cứng đờ, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, con ngươi đen tuyền lại trào ra sương mù trở nên mê man, tay nắm chặt cổ áo của Vương Nhất Bác, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mở ra: " A!... "
Sự bá đạo thuộc về Alpha đem Tiêu Chiến gắt gao khóa vào trong ngực, không cho cậu có bất kỳ cơ hội nào để chạy trốn.
Quá trình đánh dấu có chút dài dằng dặc, dục vọng xuất hiện trong thời kỳ phát tình bị tiêu giảm, thân thể vẫn mềm nhũn vô lực như trước.
Một khắc khi đánh dấu chấm dứt, Vương Nhất Bác thu hồi răng nanh sau đó dùng đầu lưỡi liếm qua vết cắn, ngứa ngáy tê dại làm cho Tiêu Chiến nhẹ nhàng run rẩy, lại không nguyện ý rời khỏi vòng tay Alpha.
Omega phụ thuộc nhiều hơn vào Alpha sau khi đánh dấu, và khi số lượt đánh dấu tăng lên, sự phụ thuộc như vậy sẽ được chồng lên nhau cho đến khi đánh dấu hoàn toàn.
Đối với Alpha, trong thời gian đánh dấu, ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ Omega được đánh dấu, ham muốn này cũng sẽ chồng lên nhau theo số lần đánh dấu.
Trong phòng tràn đầy tin tức tố của hai người, tuyết mùa đông vốn nên lạnh như băng bị hương thơm ngọt ngào của mật đào hòa quyện lộ ra ôn nhu bên trong.
Lúc trước thần thức sư tử lớn nôn nóng, lúc này đang lười biếng nằm trên mặt đất, liếm thỏ con ngồi trong ngực nó.
Chồi non trên đỉnh đầu thỏ nhỏ không biết có phải là ảo giác hay không, cư nhiên lớn lên một chút, mở ra một mảnh lá nhỏ màu xanh.
Hai người trên giường tiếp tục triền miên, môi lưỡi hoà quyện, thân thể cận kề.
Lúc bị tính khí của Vương Nhất Bác khai mở cơ thể, Tiêu Chiến đã đau đến mức trợn tròn đôi mắt nhỏ.
Thật sự so với cảm giác bị răng nanh xuyên vào da thịt lúc đánh dấu chỉ có hơn chứ không kém.
Từng nụ hôn chưa đầy ôn nhu cùng an ủi rơi trên tấm lưng mềm mại của Tiêu Chiến, đợi qua một lúc khi cơn đau đã qua đi, thời khắc này Vương Nhất Bác mới thật sự bắt đầu tiến quân.
"Ưm..."
Theo từng cái va chạm của người bên trên, Tiêu Chiến cảm thấy mình như sắp hỏng. Thân thể tựa như đang mắc cạn trên bờ biển, mỗi đợt sóng vỗ làm cậu cứ nhấp nhô.
Đau đớn cùng vui sướng hoà quyện khiến cậu không thể diễn tả cảm giác này thành lời.
Liên tục ra vào khám phá thân thể của tiểu Omega, Vương Nhất Bác hết ôm rồi lại hôn, bàn tay dịu dàng vuốt ve thân thể của người bên dưới.
" Tiêu Chiến...."
"Ư.. ưm..."
Bên trong của Tiêu Chiến cũng mềm mại nóng bỏng tựa như tuyến thể phía sau gáy, làm Vương Nhất Bác tham lam hãm mình chìm sâu vào khoái cảm không muốn ngưng nghỉ.
Miệng hắn phả ra từng hơi thở, nghe thoáng qua giống như dã thú đang gầm gừ, xen kẽ trong đó là tên của tiểu Omega đang bị hắn đặt dưới thân hung hăng công chiếm.
Quá trình này cũng dài dằng dặc tựa như khi đánh dấu.
Đợi đến khi hai người đều đạt cao trào, Tiêu Chiến đã rụt vào lòng Vương Nhất Bác, an tâm ngủ thiếp đi.
Khi Vương Nhất Bác bế lấy cậu đi vào phòng tắm tẩy rửa, tay tiểu Omega vẫn ôm lấy hắn siết chặt vài phần, giống như sợ bị bỏ lại, nhẹ nhàng run rẩy.
Hành động này thành công làm cho trái tim của Vương Nhất Bác mềm nhũn, hắn tay sờ sờ đầu cậu, yêu thương trấn an: " Đừng sợ, anh không đi. "
Sau khi tẩy rửa sạch sẽ cho cả hai, Vương Nhất Bác đặt Tiêu Chiến nằm lại trên giường, bản thân cũng thuận thế nằm xuống bên cạnh.
Tiêu Chiến bất thức tự nhiên hướng về hương vị của Vương Nhất Bác, tìm một tư thế thoải mái trong lòng hắn, ngủ càng an ổn.
Hai mắt của Vương Nhất Bác sáng ngời, lẳng lặng nhìn cậu.
Trong mắt tất cả đều là ôn nhu ấm áp.
Nếu không phải luôn tự nhắc nhở bản thân đây là lần đầu của Tiêu Chiến, có lẽ Vương Nhất Bác sẽ không kìm lòng được mà một lần lại một lần chiếm lấy.
Hồi tưởng lại bộ dáng tiểu Omega dùng thanh âm mềm mại nói không cần thuốc ức chế mà chỉ cần mình, Vương Nhất Bác cảm thấy đó là lễ vật tốt nhất Thần Thú tặng cho hắn.
Nếu như nói, trước kia trải qua hết thảy là để đổi lấy thời khắc cùng Tiêu Chiến gặp nhau, Vương Nhất Bác không chỉ không có bất kỳ tiếc nuối nào, còn cảm thấy phi thường may mắn.
May mắn Thần Thú không vứt bỏ hắn, để cho hắn gặp được một bạn đời tốt như vậy.
Nhẹ nhàng hôn lên trán của Tiêu Chiến, khẽ nói nhỏ: "Tộ sẽ đối xử tốt với em".
0520 ngồi ngoài cửa bỗng nhiên ngẩng đầu lên, màn hình hiển thị hướng về phía một hướng lóe ra biểu tượng kinh ngạc: "!!! "
Linh thực ẩn nấp phía sau nhà kính bỗng nhiên nở rộ hoa tươi, trong không khí tản ra mùi thơm thơm, theo gió thổi đi rất xa.
0520 vui vẻ tìm đến, lôi A Nhất A Nhị trong trạng thái ngủ đông lên làm việc.
A Nhất A Nhị mặc dù chuyên môn là xây nhà, nhưng cũng có thể làm robot bình thường sử dụng.
Sau khi Tiêu Chiến ngủ say, Vương Nhất Bác cẩn thận đứng dậy, chuẩn bị đi tìm 0520 muốn lấy dán ngăn cách của Omega, phát hiện 0520 đã hiểu ý mà đặt miếng dán lên bàn sẵn.
Chỗ bị đánh dấu có vết cắn rất nặng, hắn lúc ấy tuy rằng khắc chế, nhưng vẫn không đủ bình tĩnh.
Nước bọt của Alpha mặc dù có tác dụng khử trùng và tăng tốc độ chữa bệnh, nhưng vẫn cần miếng dán ngăn cách để bảo vệ.
Miếng dán ngăn cách hình con thỏ đáng yêu, Vương Nhất Bác híp mắt mỉm cười dịu dàng một chút, xé mở bao bì cẩn thận dán vào gáy Tiêu Chiến, che đi tuyến thể mẫn cảm vừa bị đánh dấu qua.
Sau đó nhịn không được lại vuốt ve thêm vài lần.
Có chút ngứa ngáy, Tiêu Chiến không thoải mái nhíu mày.
Thấy thế Vương Nhất Bác ngưng động tác trên tay mà tiến lại gần hôn khóe mắt cậu: " Ngủ đi, không quấy nữa. "
Có lẽ vì nghe thấy thanh âm của Vương Nhất Bác, mặc dù ngủ nhưng Tiêu Chiến vẫn đưa tay bắt lấy quần áo của hắn, vùi vào trong ngực hắn cọ cọ.
Hành động nhỏ chọc cho Vương Nhất Bác nở nụ cười mềm mại.
Sao tiểu omega của hắn lại có thể dễ thương như vậy chứ?
Một giấc ngủ này Tiêu Chiến ngủ vừa thoải mái lại an nhàn, lúc tỉnh lại còn có chút hoảng hốt. Khi nhìn thấy vị Alpha nào đó nhiễm nhiên nằm bên cạnh mình, hai má cậu đỏ bừng bừng, ký ức thuộc về ngày hôm qua nối tiếp mà tới.
Việc đánh dấu là chính cậu mở miệng cầu xin, sư tử lớn có khó xử không?
Nhưng phải làm sao bây giờ, cậu thật sự rất thích hắn.
Vị Alpha nào đó vốn đã tỉnh lại nhưng rốt cục giả bộ không nổi, mở mắt ra, đôi mắt vàng nâu đối diện với đôi mắt đen tuyền của Tiêu Chiến: " Sớm. "
" Sớm." Nghe thanh âm hơi khàn khàn của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cố gắng khắc chế nhịp tim của mình, nhưng vẫn đỏ hai má, " Chuyện ngày hôm qua..." thật sự quá phiền phức cho anh.
Cậu còn chưa kịp nói ra miệng, chỉ thấy Vương Nhất Bác nghiêng đầu dựa lên vai cậu, nhẹ nhàng cọ cọ, trong nháy mắt đã khiến cậu căng thẳng, không dám lộn xộn.
Lại nghe sư tử lớn nói bên tai cậu: " Chuyện ngày hôm qua còn nhớ bao nhiêu?"
" Toàn bộ, tất cả đều nhớ rõ." Tiêu Chiến nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, đôi mắt đen bởi vì lời nói của đối phương nổi lên thấp thỏm bất an.
" Đây là hối hận sao?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu, trong đôi mắt phản chiếu bóng dáng của tiểu Omega nhà hắn, thâm thúy lại thần bí, phảng phất như có sức hấp thụ, có thể đoạt hồn nhiếp phách.
Cậu nhìn hình ảnh của chính mình trong mắt đối phương, ngực không khống chế được nhảy dựng lên, thình thịch.
Vương Nhất Bác nhìn tiểu Omega bị hắn phủ dưới thân lắc đầu, con ngươi trong trẻo lạnh lùng dần dần hòa tan, nhiễm lên ý cười ấm áp.
Trán chạm lên trán: " Im lặng chính là không đổi ý, không đổi ý chính là cả một đời. "
'Cả một đời' ba chữ này chấn động tâm tình, Tiêu Chiến cảm thấy toàn thân từ trong ra ngoài đều tê dại.
Trong lòng lại bị ngọt ngào cùng vui mừng chiếm lấy, ánh mắt cong lên gật gật đầu nói: " Cả đời đều không hối hận."
Vương Nhất Bác hạ thấp thân thể hôn xuống môi Tiêu Chiến.
Tiểu Omega cười khẽ ôm lấy cổ hắn, chủ động tiến lại gần làm sâu sắc nụ hôn này.
Hương mật đào ngọt ngào hòa vào sự mát mẻ của băng tuyết, không chỉ không phá hủy hương vị mật ong trong đó, ngược lại còn kéo dài hơn để duy trì hương thơm mà nó nên có.
0520 dựa theo thời gian hai người rời giường ngày xưa lang thang ở cửa, A Nhất A Nhị hai con robot trong lòng cầm giỏ mây chứa đầy hoa linh thực.
Hai vị chủ nhân hiện tại vẫn chưa muốn tách rời.
Hết chap 63.
Cá: Thật xin lỗi tác giả và editor, bộ này không có H, là toi tự thêm vào gần 400 từ để tạo nên.
Mặc dù đã giảm tránh rất nhiều từ ngữ nhạy cảm nhưng cũng đã làm sai lệch đi nội dung thuần khiết của tác phẩm.